Chương 1
Có ai không biết có ai không hiểu, Cư gia có phúc, con trai lớn Cư Ngọ là thượng tướng trẻ tuổi nhất liên minh, con dâu Trang Băng cũng là người cực xinh đẹp, hiền lương thục đức, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, kết hôn ba năm nhưng chưa từng truyền ra chuyện gì rắc rối. Cho dù Cư Ngọ bận rộn đến vài tháng không về nhà, cũng cực kỳ yên tâm. Bởi vì anh ta biết, cô vợ này của anh ta cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lạnh nhạt. Bên trong chuyện vợ chồng thì không hề từ chối, nhưng cũng ít khi đón ý nói hùa. Tóm lại, hai người đều không phải là kiểu người cực kỳ hứng thú với chuyện làʍ t̠ìиɦ, ở chung cũng coi như hài hòa. Mà điều duy nhất anh ta không yên tâm vẫn là cô em gái nhỏ Cư Tiểu nhà mình. Cư Tiểu không xấu, nhưng quá ngang bướng, bởi vì là con gái út, người lớn trong nhà đều vô cùng cưng chiều, vốn không quản được. May mà cô bé vẫn có người để sợ, đó chính là Trang Băng. Cho nên, trước khi làm nhiệm vụ, Cư Ngọ đã dàn xếp cho Cư Tiểu vào ở trong nhà mình, để Trang Băng quản giáo con bé.
"Cố mà nghe lời chị dâu, biết chưa!" Gương Cư Ngọ lạnh lùng, một tay xách Cư Tiểu lên đến trước mặt Trang Băng.
Cư Tiểu bày ra vẻ mặt không tình nguyện, chỉ "Ồ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Trang Băng đang thành thật mà đánh giá cô, sau đó nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác. Sau này, dường như nhớ lại cái gì, thính tai hơi hồng hồng.
Thấy dáng vẻ nho nhỏ uốn éo của cô bé, Trang Băng không khỏi bật cười, nhóc con này thật dễ thương. Cách lần gặp mặt trước của hai người cũng sắp hai năm rồi, đúng là không chút thay đổi, vẫn kiêu ngạo khó hầu như vậy.
Cư Ngọ dặn dò xong thì cũng rời đi, bên liên minh cũng đang thúc giục gấp gáp, anh ta cũng rất khó mới nhín được chút thời gian để sắp xếp cho Cư Tiểu. Đối với cô em gái này, anh ta thật sự rất để tâm.
"Sau này xin quan tâm nhiều hơn nha... Tiểu Tiểu..." Trang Băng lại đưa tay định sờ lên đầu cô bé nhưng rồi lại rơi vào trên vai trái của Cư Tiểu, vỗ nhẹ. Hai năm không gặp, vóc dáng của Cư Tiểu trái lại cao vọt lên khá nhiều.
"Không được kêu em là Tiểu Tiểu! Em không có nhỏ!" Không biết là đâm trúng điểm yếu nào của Cư Tiểu, Cư Tiểu lập tức xù lông nói. Nhỏ cái gì mà nhỏ! Bây giờ cô đã không còn nhỏ nửa rồi!
"Phụt! Được được được, không nhỏ, không nhỏ chút nào, Cư Tiểu của chúng ta trưởng thành rồi... Cũng cao hơn chị dâu rồi..." Trang Băng trấn an vỗ lưng Cư Tiểu, quay người đến phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Nhìn bóng lưng chị dâu dần đi xa, nhớ lại xúc cảm khi vô tình xẹt qua lúc vừa rồi, nơi bị chạm đến bắt đầu hơi nóng lên.
Mười bảy tuổi lại vừa phân hóa Alpha không lâu, nên khó mà khống chế nổi sự vọng động của mình, thứ giữa hai chân đã có xu thế ngẩng đầu, bị cô mạnh mẽ ép xuống. Đây chính là chị dâu của cô mà! Nghĩ đến chỗ này, ngọn lửa vốn sắp biến mất lại bị đốt lên lần nữa. Thầm chửi tục một câu, Cư Tiểu lách người tiến vào trong toilet phòng ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một thoáng đã qua hai tháng. Nhiệm vụ lần này tương đối khó giải quyết, ngoại trừ hai tuần ban đầu Cư Ngọ có đúng hạn gọi điện thoại về nhà thì nay đã không còn liên lạc lại nữa. Cư Ngọ và Cư Tiểu ở chung cũng dần quen thuộc, không còn cẩn trọng như lúc ban đầu nữa. Cư Tiểu vốn thích chơi kiểu tùy hứng, với ai đều có thể hòa mình, chưa đến hai ngày, cũng đã bắt đầu không biết lớn nhỏ với Trang Băng. Trang Băng cũng dễ có mức độ, nên cười sẽ cười, nên quản thì nhất định sẽ quản, chị ấy còn chưa quên mục đích lúc trước khi Cư Ngọ đưa Cư Tiểu đến đây, tóm lại đối với việc học của Cư Tiểu thì vô cùng để ý. Cư Tiểu cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lại vô cùng nghe lời.