Chương 6

12

Kiếp trước khác kiếp này, hiện tại tôi có cuộc sống của chính mình, sẽ không vì ai mà vứt bỏ tất cả.

Vị hầu gia trẻ kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ấy với vợ.

"Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau trên hồ đêm trong cung, sau đó ta đã thỉnh cầu vạn tuế gia gả nàng làm thê tử. Kết hôn ba năm, ta xuất chinh chinh chiến, khi trở về, nàng bị kẻ gian gϊếŧ chết."

"Hi Hi, ta tìm nàng ngàn năm, cùng quay ta trở về, nàng sẽ nhớ lại mọi chuyện."

Anh ấy đã nói rất rõ ràng trong một vài câu, nhưng truyện đo có thực sự đơn giản như vậy không?

Câu hỏi được đặt ra là: ai đã gϊếŧ tôi?

Tại sao người đó lại muốn hại tôi?

Bí ẩn này vẫn chưa có lời giải, vào buổi chiều, ứng dụng trên điện thoại di động của tôi đã đưa tin tức mới nhất về tiến độ các cuộc điều tra và xác nhận thông tin mới nhất về ngôi mộ cổ.

Tôi hít một hơi dài và nhấp vào mục tin tức mới nhất.

Theo như tin tức, căn cứ vào tài liệu trong lăng mộ điều tra và nghiên cứu, đội khảo cổ đã xác định được danh tính chủ nhân của ngôi mộ cổ là Ngọc Hi.

Cô được sinh ra dưới triều đại của Hoàng đế nhà Triệu thuộc triều đại Bắc Tống, cha cô là một vị tướng nổi tiếng trung thành bảo vệ đất nước, nhưng đã chết trong một cuộc chiến tranh ở thời kỳ thịnh vượng nhất.

Mẹ cô, con gái của dòng họ Chân Liệt, đã tự sát sau khi nghe tin chồng qua đời.

Cô gái mồ côi Ngọc Hi phong làm công chúa được đưa vào cung và được thái hậu giữ bên mình nuôi nấng,.

Năm mười bảy tuổi, nàng đã đem lòng yêu Chuyển Chiêu Hầu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không ngờ lúc này hầu gia lại xin vạn tuế gia chỉ dụ gả công chúa Linh Nguyệt cho hắn làm thê tử.

Thái hậu yêu cô tha thiết, thương cô là bé gái mồ côi, vì vậy bà ra lệnh thay đổi tên Công chúa Linh Nguyệt trong chỉ dụ và ban hôn nhân cho Công chúa Ngọc Hi cho Tiểu Hầu Gia.

Mặc dù như vậy, nhưng sau khi kết hôn hai vợ chồng tiểu hầu gia vẫn rất hòa thuận.

Họ cùng nhau tương kính như tân( tôn trọng nhau như khách) trong ba năm, cho đến khi tiểu hầu Gia phải rời kinh đô dẹp loạn và chiến thắng vẻ vang trở về, Công chúa Ngọc Hi đã chết vì khó sinh.

Hầu vương có tình cảm sâu sắc và chính trực, đã chôn cất công chúa với những lễ vật hậu hĩnh.

Tháng 6 cùng năm, Tiểu hầu gia kết hôn với Linh Nguyệt công chúa, đón nàng vào phủ làm Hầu phu nhân, và tự lập lăng tẩm, sau khi chết sẽ cùng công chúa Linh Nguyệt chôn cất trong lăng tẩm của song thân.

"!"

Mí mắt tôi giật giật dữ dội, tôi chán nản ném điện thoại sang một bên.

Tôi không mong đợi nó! Tôi không mong đợi nó!

Theo tư liệu, trong chuyện này ngoại trừ công chúa Linh Nguyệt, còn lại tất cả các nhân vật đều là kẻ phản diện?

Ngay khi tin tức được công bố, những khám phá mới về lịch sử các nhân vật đã được đưa ra.

Mọi người cũng phát hiện ra thân thế thực sự của Chuyển Chiêu Hầu, chồng của Công chúa Ngọc Hi được đề cập trong nội dung khảo cổ.

Sau đó, nó gây ra một sự náo động mới.

Hóa ra lăng mộ của Hầu tước Chuyển Chiêu Hầu đã được khai quật hơn 30 năm trước.

Điều đó thậm chí không quan trọng.

Điều đáng ngạc nhiên là ông được chôn cất trong Lăng mộ gia tộc hợp táng cùng với ông là Công chúa Linh Nguyệt.

Khu Lăng mộ của Chuyển Chiêu Hầu được bao quanh bởi những ngọn núi, nó nguy nga và tráng lệ, và sự hùng vĩ và đồ sộ của nó lớn hơn nhiều lần so với lăng của Ngoc Hi phu nhân.

Người ta nói rằng khi khám phá ra ngôi mộ và mở nó ra vào năm đó, bộ xương của Công chúa Linh Nguyệt được đặt nằm ngay bên cạnh chiếc gối của Chuyển Chiêu Hầu

Ý nghĩa chung của dòng chữ trên bia ký là: Công chúa Triệu Linh Nguyệt, là Công chúa thứ ba của Vua, là người vợ kế của Chuyển Chiêu Hầu, sau khi kết hôn, hai người rất tình cảm, nhưng trên chiến trường Chiểu Chiêu Hầu lại bị thương ở mắt và chết sau một tháng khi trở lại kinh đô.

Công chúa Linh Nguyệt đã cầu xin vua cha để được chôn cất cùng hầu gia, hai người sống chung chăn và chết chôn cùng huyệt( Đồng gường cộng huyệt)

Đó là lý do tại sao có lăng mộ vợ chồng này.

Tôi chết lặng.

Tam giác tình yêu cổ xưa này thực sự là một điều khiến tôi được mở rộng tầm mắt!

13

Có thể hình dung được một ngôi mộ mang tính lịch sử được thảo luận nhiều như vậy đã gây xôn xao trên các trang mạng xã hội đến mức nào.

Cư dân mạng nối tiếp nhau đưa ra nhiều ý kiến bình luận, rất nhiều quan điểm khác nhau được bình luận và nhiều trang mạng đã có những cuộc chiến đối đầu với nhau.

Ngọc Hi công chúa cướp hôn cũng không tốt, dù sao chuyện đã đến nước này, nói cho cùng nàng cũng là nguyên thê.

Vẫn là vì sinh con mà chết được sự đồng cảm đáng tiếc của rất nhiều người.

Tình cảm sâu đậm của Công chúa Linh Nguyệt cũng vô cùng cảm động.

Chỉ có tiểu hầu gia là gây tranh cãi nhất.

Anh ta gần như bị toàn bộ mạng lên án, ai cũng mắng anh ta là đồ cặn bã.

Cư dân mạng mắng anh ta là người tàn nhẫn và không tử tế, tự nhiên tạo ra một chủ đề nóng bỏng——

# Kết Hôn#Đừng kết hôn với Chuyển Chiêu Hầu #

Tôi nghĩ lại những gì anh ấy đã nói, rồi nhìn lại vào những dòng chữ đen trắng trên điện thoại.

Lòng tôi xốn xang, thực sự tôi không biết nên tin ai.

Mặc dù nó không quan trọng.

Cho dù kiếp trước tôi là công chúa Ngọc Hi, ngàn năm sau, nếu tôi có một lần uống bát canh Mạnh Bà, Tử Khuyết kiếp này cũng không liên quan gì đến Công chúa Ngọc Hi.

Vào buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi mùi nấu nướng.

Tôi dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ, ngáp được nửa chừng, thì ngây ngốc nhìn bóng lưng mặc tạp dề trong bếp.

Hầu gia?

Nghe thấy động tĩnh, anh ấy nghiêng người nói với tôi: "Nàng đi rửa mặt đi, rồi xuống đây ăn sáng, ta đang chuẩn bị điểm tâm."

Tôi vẫn đứng đó chết lặng.

Cô bé tôi gặp trên chùa đã thay một bộ trang phục hiện đại với mái tóc ngắn và xuất hiện trong căn bếp của tôi vào sáng sớm, đang xử lý dầu, muối, nước sốt và giấm, còn anh giống như một người chồng trong một gia đình bình thường.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác rất khó tả.

Tôi không thể biết mình đang vui hay buồn vào lúc này.

Nếu tôi vui vẻ, có lẽ là bởi vì bao nhiêu năm qua không có ai rửa tay nấu một bữa cơm canh cho tôi, đúng không?

Rửa mặt xong, tôi thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, khi ngồi vào bàn ăn nhưng tôi lại không nói một lời.

Tiểu Hầu gia cởi tạp dề, bưng một bát mì đặt trước mặt tôi.

Tôi chỉ ngửi thấy mùi thơm từ bát mì bay lên, tôi di chuyển ngón trỏ của mình và bắt đầu cầm đũa ăn một cách thô lỗ.

Tiểu Hầu gia ngồi đối diện tôi, một tay chống cằm nhìn tôi ăn.

Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị anh ấy nhìn, ngậm mì trong miệng, mắt thì lén lút ngước nhìn anh ấy.

Khi anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ấy nói với tôi: "Thưa phu nhân, ta đã bị người ta bạo lực mạng."

TÔI:"……"

Lần nữa anh ấy lại khiến tôi ngạc nhiên, lần trước anh ấy biết tiếng Anh còn lần này anh ấy còn biết cả bạo lực mạng,.

"Anh biết bắt nạt trên mạng là gì chứ?"

"Phu nhân, nàng sẽ không tin vào mấy điều trên đó, phải không?" anh ấy hỏi tôi.

"Đó là sự thật, tại sao tôi lại không tin?"

Nhưng thú thực, sau khi suy nghĩ cả đêm, tôi thực sự không tin.

Có hai lý do -

Một, những chữ khắc trên văn bia ở mộ được tạo ra bởi những người khác sau khi hầu gia và công chúa chết, bọn họ có thể viết bất cứ thứ gì họ muốn.

Hai, nếu anh ấy thực sự yêu Công chúa Linh Nguyệt nhiều hơn Công Chúa Ngọc Hi, anh ấy sẽ không đến với tôi hết lần này đến lần khác mà nên đến với người khác.

Tiểu hầu gia thực sự giỏi trong việc tu luyện bản thân, anh ấy có đủ sự kiên nhẫn.

Anh ấy tựa hồ cũng biết, một người không muốn tin tưởng, nói cái gì cũng vô dụng.

Nhưng cũng có thể là để khơi gợi sự tò mò của tôi và để tìm hiểu thêm bắt buộc tôi phải bước qua cánh cửa kỳ diệu.

Thế là lát sau anh không làm ầm ĩ nữa, thấy tôi ăn xong anh đứng dậy thu dọn bát đĩa rồi đi rửa bát.

Còn tôi quay trở lại phòng của mình để thay một bộ quần áo phù hợp với buổi phỏng vấn ngày hôm nay.

Sau khi mấy tin đồn lan tràn trên mạng về ngôi mộ cổ. Tôi đã bị sa thải khỏi công ty hồi trước của mình,

Thay quần áo xong đi ra, thấy vị tiểu hầu gia vẫn chưa đi.

Anh ấy thực sự coi nơi này như nhà riêng của mình, và đang ngồi sopha xem TV.

Uh, kênh truyền hình...

Chà, nó thật thích hợp với một người già có tuổi như anh ấy.

Ngay khi tôi bước ra khỏi phòng, anh ấy nhìn sang và không rời mắt khỏi tôi một lúc.

Tôi ngượng ngùng vuốt tóc.

Chỉ để tạo ấn tượng tốt cho cuộc phỏng vấn, nên tôi đã ăn mặc cẩn thận.

Tôi mặc một chiếc váy CV, giày cao gót bằng lụa đen, buộc tóc bằng 1 chiếc khăn nhỏ và trên mặt trang điểm nhẹ nhành.

Tôi thấy mặt mình hơi nóng.

Sau khi ho khan một tiếng, anh ấy tìm đề tài nói: "Này, Phu Nhân vẫn còn muốn ở lại đây sao?"

Tiểu hầu tước thật xứng đáng sống qua ngàn năm, lòng quyết tâm cũng cao hơn người khác rất nhiều.

Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, nhưng khi anh ấy mở miệng lần nữa vẫn là ôn nhu lễ độ: “Phu nhân lại ra ngoài à?”