Gia Huy đang định đuổi theo tìm cô thì điện thoại anh reo lên, anh nghe máy, là Bảo Vy gọi.
- Hức..hức..anh..hức... anh đến nhà em ngay được không?, em sợ quá.
Là Bảo Vy đang khóc, anh cố gọi cô ấy nhưng sau khi nói xong câu đó thì tút tút vang lên, cuộc gọi đã kết thúc, anh lại càng lo lắng thế là lái xe chạy thẳng đến nhà cô ta luôn, anh đã quên đi việc phải đi tìm cô.
Còn Gia Hân sau khi chạy đi chỉ có chiếc áo khoác, chẳng mang theo thứ gì để liên lạc được, trên người là bộ đồ ngủ khá mỏng,cô đi lang thang trên đường, bây giờ cũng đã 8h tối rồi, vừa đi cô vừa rơi nước mắt trông cô bây giờ thật đáng thương, cô định sẽ đi qua nhà Quỳnh Lam, nhưng nghĩ đến hình như hôm nay chồng chị mới đi công tác về, cô không nên làm phiền vợ chồng họ, thế là cô đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này chân cô đã mỏi nhừ, cô không đi nữa mà ngồi xuống một ghế đá ngay công viên, chân cô vừa mỏi vừa xót, thì hồi nãy do chạy nhanh ra ngoài nên cô đi chân không, nãy giờ đi lâu chân cũng đã trầy xướt chảy máu, bây giờ cô mới cảm thấy đau và cả lạnh nữa. Ước gì cô không ngu ngốc mà yêu anh nhiều như thế, nước mắt cô lại bắt đầu rơi.
Bỗng trước mắt cô xuất hiện một cái bóng,cũng đã muộn nên đường cũng khá vắng, cô ngửng mặt lên là một người đàn ông xa lạ, cô sợ hết hồn, đang định bỏ chạy thì bị người đó bắt lại, hình như hắn ta đang say, Gia Hân vì quá sợ nên đánh loạn xạ lên người hắn, cũng may là hắn say nên giữ cô không chặt lắm, cô thoát được thì chạy tán loạn nhưng vì chân bị thương lên chạy được một đoạn thì bị ngã xuống, lúc này có người đến đỡ cô lên, nhưng vẫn còn sợ lên cô vùng vẫy, nhưng khi ngửng mặt lên người đang đỡ cô lúc này là Hoàng Nam.
Cô như vừa sợ hãi vừa vui khi gặp được Hoàng Nam mà òa khóc lên, sau đó ngất đi vì quá mệt.
Hoàng Nam thấy cô ngất thì hốt hoảng, nhanh chóng bế cô lên xe đưa đến bệnh viện.
Thật ra Nam mới vừa từ công ty về, đi ngang qua đây thấy có một cô gái hớt hải chạy về hướng anh, nên anh dừng lại xem sao, không ngờ lại là Gia Hân, mà sao giờ này cô còn ngoài đường, mà còn ăn mặc như này nữa, rồi lúc nãy xảy ra chuyện gì mà cô lại sợ hãi như vậy. Đây là tất cả những câu hỏi trong đầu Hoàng Nam bây giờ.
Còn về phía Gia Huy thì anh sau khi đến được nhà Bảo Vy, thì thấy nhà cô ta khá bừa bộn, còn cô ta thì chân bị bầm tím, thế là anh cũng đưa cô ta đi bệnh viện, theo như lời kể của Bảo Vy thì nhà cô ta có trộm nên mới như vậy.
Đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói Bảo Vy không bị gì nặng, chân chỉ bị bầm bôi thuốc vài ngày là sẽ khỏi, sau đó Gia Huy đi thanh toán viện phí rồi cũng đưa cô ta về, đúng lúc này lại gặp Hoàng Nam cũng đang thanh toán viện phí, hai người cũng đã gặp nhau trong đám cưới, nên khi vừa gặp Gia Huy thì Hoàng Nam đã nhận ra ngay người kia là chồng Gia Hân, còn cô gái bên cạnh anh thì Hoàng Nam không quen nhưng sao hai người đó lại thân mật đến vậy, hơn nữa Gia Hân thì không biết vì sao lại ra đường vào đêm muộn như vậy, giờ còn đang bất tỉnh ở kia, còn Gia Huy là chồng của cô thì lại đưa cô gái này tới bệnh viện, nhất định chuyện này có liên quan tới nhau. Hoàng Nam nghĩ thôi cũng chưa chắc chắn nên không nói gì thanh toán xong rồi cũng về chỗ cô đang nằm.
Còn Gia Huy cũng nhận ra Hoàng Nam nhưng cũng chẳng bận tâm mấy. Nhưng nhìn thấy Hoàng Nam anh sực nhớ đến cô nên có chút lo lắng, anh nhanh chóng đưa Bảo Vy về nhà, dù cô ta có ngỏ lời muốn anh ở lại nhưng anh cũng chỉ sai người đến bảo vệ cô ta còn mình thì chạy xe nhanh về nhà xem cô.
Vừa vào đến nhà, căn nhà vẫn như lúc anh mới đi, đèn vẫn còn sáng, không thấy Gia Hân đâu, anh chạy vào phòng tìm nhưng cũng chẳng có ai, lúc này anh càng lo lắng hơn, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cô sao vẫn chưa về. Lấy điện thoại gọi cho cô thì tiếng chuông lại vang lên ở trên bàn làm việc, cô không mang theo điện thoại, hơn nữa lúc cô chạy đi cũng đang mặc đồ ngủ cả dép cũng chẳng đeo.
Thế là anh tức tốc chạy đi tìm, đang định lấy điện thoại gọi thử bạn cô xem sao thì anh sực nhớ ra rằng anh chẳng biết người bạn nào của cô cả. Đang định chạy đến nhà bố mẹ cô hỏi thử thì lại nghĩ lại, với tính cách của cô thì sẽ chẳng về nhà bố mẹ cô vào giờ này đâu, cô chắc chắn không muốn bố mẹ lo lắng, còn với nhà anh điều đó lại càng không, vậy rốt cuộc cô đã đi đâu, không biết có bị gì không.
Anh lúc này có chút hoảng sợ, lập tức lái xe quanh thành phố tìm cô, nhưng vẫn không thấy, anh lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ tìm cô nhưng cũng chẳng có kết quả, cuối cùng anh lái xe về nhà xem có khi nào cô đã về rồi không, bây giờ là 5h sáng.
Về tới nhà vẫn không có cô anh trực tiếp gọi cho thư kí tìm kiếm xem có vụ tai nạn hay gì xảy ra vào tối hôm qua ở gần khu vực nhà anh không, rồi kêu người tìm kiếm cô.
Còn Gia Hân ở bệnh viện lúc này cũng đã tỉnh, cô không sao cả nhưng do quá căng thẳng, làm việc quá sức và lúc đó quá mệt nên mới ngất đi, phải tịnh dưỡng cho khỏe không có sẽ kiệt sức. Cô thì muốn xuất viện nhưng Hoàng Nam lại không cho vì cô còn rất yếu ở lại vài ngày quan sát thêm, bác sĩ cũng khuyên cô như thế nên cô đành phải ở lại bệnh viện thêm một ngày, Gia Hân mượn điện thoại Hoàng Nam gọi cho giám đốc xin phép nghỉ việc một ngày. Còn về chồng cô, cô cũng chẳng muốn quan tâm nữa, nghĩ về những lời tối qua, rồi hành động của anh giúp cô ta chiến thắng cô là lại thấy tức giận, hơn hết là buồn và đau lòng.
Gia Huy thì vẫn đang tìm kiếm cô, cả ngày hôm đó anh không đến công ty mà chỉ đi tìm cô, anh rất hối hận vì đã nặng lời với cô. Đang không biết tìm cô ở đâu thì điện thoại gọi tới là trợ lý của anh:
- Alo.
Giọng anh có vẻ mệt mỏi, vì cả đêm qua anh đã không ngủ, nhưng vẫn lạnh lùng.
- Dạ đã có tin của phu nhân rồi.
Anh nghe thấy thế thì vui mừng hỏi lại:
- Cô ấy ở đâu.
- Dạ đang ở trong bệnh viện B.
- Cô ấy bị làm sao?
- Dạ hình như là ngất xỉu được người ta đưa đến bệnh viện vào đêm qua.
- Được tôi biết rồi, cảm ơn cậu.
Anh cúp máy, trong anh lúc này vừa vui mừng cũng vừa lo lắng không biết cô có bị làm sao không.