Phong Hải tháo mũ bảo hiểm, mái tóc ủ lâu trong mũ của cậu đã ẩm mồ hôi, nhưng điều đó không làm giảm đi mức độ đẹp trai của cậu, ngược lại càng khiến cậu trông quyến rũ hơn, đến mức thu hút được rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
- Nhanh lên xe. Tôi chờ cô lâu lắm rồi, nóng chết đi được. – Phong Hải hất đầu ra phía sau xe, ý muốn Nhi mau chóng leo lên.
Vài ánh mắt của đồng nghiệp cùng công ty đã rơi trên người Phong Hải. Nhi xấu hổ cúi đầu. Bình thường họ đã chẳng có thiện cảm gì với cô, cô càng không muốn bị đồn thổi là đồ lăng nhăng.
- Tôi đâu có đồng ý đi với anh?
Nhi vươn tay lên che mặt, định bỏ chạy thật nhanh khỏi đây, suy nghĩ muốn đến nhà Phương Uyên tìm hiểu mọi chuyện cho ra nhẽ đã sớm bay biến mất. Hiện giờ cô chằng còn lại chút dũng khí nào.
Phong Hải nào có dễ dàng buông tha cô đến thế, kể cả không phải vị chị gái mình, thì bởi vì cậu đã đừng chờ ở đây từ giữa buổi chiều. Công sức cậu bỏ ra không thể phí phạm được. Phong Hải túm lấy cổ tay Nhi, kéo cô lại. Nhi trượt chân, xoay người lại, ngã dúi lên đầu xe của Phong Hải. Nhi hoảng hồn, tim trong l*иg ngực đập mạnh như thể sắp vọt ra ngoài. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì cũng đã bị người khác nhìn thấy hết rồi.
- Anh điên à? Đây là bắt người trái phép đấy. Tôi báo cảnh sát, tố cáo anh.
Nhi đẩy Phong Hải ra, nghiến răng nghiến lợi đe dọa, đổi lại được nụ cười thờ ơ của cậu.
- Sao cô thích báo cảnh sát thế nhỉ? Lần nào gặp tôi cô cũng dọa dẫm. – Phong Hải nhướng mày, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi. – Nhưng mà, nếu báo cảnh sát thì cũng đâu đến lượt cô. Chúng tôi mới là người báo trước chứ, phải không hả "cô gái cướp chồng"?
Cậu nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, biến nó thành vũ khí sắc nhọn chỉa thẳng vào Nhi. Nhi giật mình thon thót, cô vốn đã chẳng còn được bao nhiêu tin tưởng dành cho mối tình của mình và Thịnh, lúc này lại bị Phong Hải vạch trần ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
- Anh ăn nói cho rõ ràng. Tôi… Tôi không hề cướp chồng của ai cả.
Nhi ấp úng cãi lại, cố gắng giữ cho mình sự trong sạch. Chuyện giữa họ đều không rõ ràng, chẳng có gì làm chứng cớ, đúng ra cậu ta không có quyền mắng cô như vậy. Cậu ta đang vu khống cô.
Phong Hải đột nhiên vươn tay tới, vén sợi tóc đang rơi trước trán ra sau tai Nhi, hành động thân mật cứ như thể hai người họ thật sự thân quen lắm. Đầu ngón tay ấm nóng của cậu trượt qua bả vai và cổ của Nhi, cô ngượng ngùng rụt về sau.
- Ừ, cũng không thể nói là cô cướp chồng được, nhỉ? - Phong Hải khẽ nhếch môi khi thấy dấu hôn màu hồng nhạt lấp ló dưới lớp vải áo của Nhi. - Vì cô đâu biết hắn đã lấy vợ.
Cậu cảm thấy cô gái này đúng là thật ngu ngốc, cho dù vợ người ta đã tìm đến tận cửa nhà, vậy mà cô vẫn chọn lựa tin tưởng tên khốn kia. Không chỉ tin tưởng, mà còn trao thân cho hắn. Cậu chẳng hiểu vì sao phụ nữ lại cứ luôn thích đâm đầu vào yêu những kẻ như vậy để làm gì. Ngoài miệng thì nói rằng mình cần một tổ ấm yên bình, nhưng cuối cùng lại cắm mặt vào đàn ông xấu để tìm niềm vui, sự kí©h thí©ɧ. Đối với Nhi, cậu chẳng biết nên khinh bỉ hay dành cho cô sự thương cảm.
- Đáng thương ghê.
Tất nhiên, Nhi chẳng cần bất kỳ cảm xúc nào của Phong Hải, dù là thương hay là khinh. Cô chỉ muốn mau chóng chấm dứt tất cả những chuyện này. Đối với một cô gái hai mươi, trẻ trung và xinh đẹp, đáng lẽ cô không nên vướng phải rắc rối tình tay ba thế này. Cô chưa chuẩn bị tinh thần để chịu đựng người ta dè bỉu, hay là mỉa mai.
- Thôi đi!
Nhi bực mình vì cứ liên tục bị trêu chọc, cô gạt tay Phong Hải ra khỏi người mình, nghiêm túc buông lời cảnh cáo đối với hành vi tự tiện của cậu.
- Anh còn như thế nữa, tôi sẽ không để yên đâu đấy!
- Cô làm gì được? Tôi bảo này, sao cô không động não một chút đi? Chị tôi có lòng mời cô đến nhà, chắc chắn là có lý do. Chưa biết chừng, có khi cô lại nhận được món quà nào đấy thì sao?
Phong Hải thở dài, chẳng muốn đôi co với một cô gái ngốc nghếch như vậy nữa. Cậu đã tiêu phí nửa ngày trời ở đây, bây giờ thì chỉ muốn hoàn thành cho xong nhiệm vụ mà thôi.
- Tôi...
Nhi không nói được gì. Mục đích ban đầu của cô đúng là như vậy. Cô muốn tới địa chỉ mà Phương Uyên đã để lại cho mình, hỏi cho ra nhẽ, dù rằng cô biết việc tiếp cận và hỏi thẳng như thế chưa chắc đã đem lại kết quả gì tốt đẹp. Họ có thể nói dối một lần, thì có thể nói dối thêm nhiều lần.
- Tôi cái gì mà tôi? – Phong Hải không muốn nghe nhiều, biết rằng tinh thần của Nhi đã bị lung lay rồi. Cậu tháo chiếc mũ bảo hiểm còn lại đang được treo ở sau xe, đưa lên trước mặt cô. – Đội vào. Tôi không có nhiều thời gian rảnh đâu.
Nhi chần chừ nhìn chiếc mũ, vẫn là không biết có nên đội hay không? Trong lòng cô rất loạn, vừa muốn tới đó, vừa không muốn tới. Dĩ nhiên, ngoài việc sợ mình bị lừa, điều cô càng sợ hơn là, những lời Phương Uyên nói không phải dối trá.
Trước vẻ mặt mờ mịt của Nhi, Phong Hải bỗng nhiên lại mềm lòng. Cậu vươn tay lên đội mũ cho cô, vừa cài quai cẩn thận vừa nói.
- Không phải sợ. Chị tôi sẽ không ăn thịt cô.
Nói rồi, Phong Hải xoay người đội mũ của mình lên, nghiêng xe chờ đợi Nhi. Cô lạch cạch nhảy lên xe của cậu, đôi tay thừa thãi chẳng biết để vào đâu. Phong Hải túm lấy hai bàn tay đang lóng ngóng trên không trung của cô, áp sát vào áo mình.
- Bám cho chắc. Bay mất thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Dứt lời, cậu vặn tay ga, chiếc xe rục rịch nổ máy, phóng vọt đi. Nhi rụt đầu rụt cổ lại, túm chặt lấy Phong Hải, vùi đầu vào lưng áo của cậu. Tấm lưng dày cộm của Phong Hải tạm thời che đi tầm nhìn của cô, chặn lại cả nỗi sợ hãi và hoang mang.
Với tốc độ của chiếc xe phân khối, cả hai nhanh chóng đến nhà Phương Uyên. Đối với một công chúa nhà giàu xổi như Nhi mà nói, mức độ hào nhoáng của căn biệt thự này quá là khung khϊếp. Từ bên ngoài nhìn vào, căn biệt thự cổ điển khổng lồ gần như chiếm trọn tầm mắt cô. Nhi có thể đoán được bên trong nhà xa xỉ đến mức độ nào.
Phong Hải theo ngay đằng sau cô, làm một người dẫn đường.
- Ngậm miệng vào không lại rớt hàm bây giờ. – Cậu chưa bao giờ thôi đùa cợt Nhi, luôn cảm thấy phản ứng của cô rất buồn cười.
Nhi ngỡ rằng mình đã thất thố, cô vội vàng sửa sang lại vẻ ngoài của mình, theo Phong Hải bước vào trong nhà. Mức độ giàu có của biệt thự này không thể chỉ dùng hai từ xa xỉ mà hình dung. Mỗi viên cẩm thạch lát sàn, mỗi vách tường, ngọn đèn hành lang hay bức tranh trang trí, tất cả đều được chăm chút tỉ mỉ, không vương lấy một hạt bụi. Cho dù biệt thự văng vẻ không một bóng người, nhưng vẫn có thể thấy nó luôn được bảo quản rất tốt.
- Cô đợi ở đây, tôi đi gọi chị.
Phong Hải nói rồi bỏ lại cô một mình ở phòng khách, bước lên tầng. Phút chốc, căn phòng rộng lớn và cổ kính này chỉ còn lại một mình Nhi. Nhưng cô cũng chẳng còn tâm trí để mà khám phá cho thỏa trí tò mò của mình, vì ánh mắt cô đã bị tấm ảnh khổng lồ treo trước tường phòng khách hút chặt.
Đó là bức ảnh cưới, một tấm ảnh rất lớn, cô dâu là Phương Uyên, chú rể là Thịnh. Nó chính là phiên bản khổng lồ của bức ảnh mà hôm qua, Phương Uyên đã cho cô xem. Phía dưới bức ảnh là một chiếc tủ gỗ dài, trưng bày rất nhiều thứ, trong đó có một loạt huy chương và vài món đồ cổ mà cô chẳng biết gọi là gì. Trên nóc tủ, một hàng khung ảnh nhỏ được xếp thành dãy dài. Mỗi tấm ảnh đều mang theo hương vị của quá khứ, có tấm hình của Thịnh lúc còn trẻ, có tấm hình của cả Thịnh và Phương Uyên cùng chụp chung, còn có một tấm cả hai họ hôn nhau, dường như được chụp ngay trong vườn nhà này.
Nhi nhìn chằm chằm bức ảnh, nó rất cũ, từng vệt nhăn và mất màu in hình thời gian, dường như còn có cả dấu vết bị xé rách và đã được dán lại. Nó hoàn toàn không phải là thứ đồ làm giả.
Phương Uyên và Thịnh, đích thị là một đôi vợ chồng. Nói cách khác, cô là kẻ thứ ba.
Nhi hoảng hốt, lại vô cùng thất vọng. Tất cả những cảm xúc của cô hiện tại hòa lẫn vào nhau, nhồi nhét trong l*иg ngực, cứ như đống thịt xay hỗn độn bị nhồi vào cái vỏ xúc xích chật chội và bí bách, lúc nào cũng chực bục ra.
- Thế nào, tôi không nói dối cô đúng không?
Phương Uyên chẳng biết xuất hiện từ bao giờ. Hôm nay chị mặc một chiếc váy dài chấm đất, che kín phần chân với vết sẹo xấu xí. Chị nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, chẳng rõ là có giận hay không. Nhưng từ giọng nói của chị, Nhi mơ hồ cảm nhận được rằng chị không hề ghét bỏ cô.
Điều này lại càng khiến cô lo lắng hơn. Chuyện này cứ phát triển mà chẳng hề theo lẽ thường.
- Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi là đã lấy vợ.
Nhi bối rối giải thích. Bỏ qua sự khổ sở của cô lúc này, cô chỉ không muốn bị hiểu nhầm rằng mình là kẻ cướp chồng.
- Tôi biết. Anh ta tất nhiên sẽ không nói với cô.
Phương Uyên xòe tay về phía ghế đối diện mình, ngỏ ý mời Nhi ngồi xuống. Một người quản gia khẽ khàng đi tới, bưng trà để lên bàn, rót đầy hai cốc. Nhi dè dặt ngồi xuống ghế. Lúc này cô chẳng biết mình phải làm gì.
- Có phải cô thấy rất lạ đúng không? Người vợ là tôi, phát hiện ra bị chồng cắm sừng lại không hề nổi giận. Nếu là bình thường, có khi cô đã bị người ta đánh cho tơi tả.
Phương Uyên thản nhiên nói, Nhi hoàn toàn không nắm bắt được ý đồ của chị. Cũng phải, trong mắt Phương Uyên, cô chỉ là một con thỏ non ngờ nghệch không may rơi vào móng vuốt sói, còn chị là gã thợ săn. Chị không phải muốn cứu con thỏ, chỉ là muốn dùng con thỏ này để dụ con sói lòi đuôi khỏi hang.
Trong khi đó, Nhi đang nghĩ là Phương Uyên muốn dọa mình. Chuyện đã thế này, cô cũng không muốn kéo dài thêm hay gây sự. Bản thân Nhi không phải là người thích dính vào thị phi, hơn nữa, cô không muốn biến thành người xấu.
- Tôi sẽ rút lui. – Nhi chủ động nói. – Tôi… Tôi sẽ chia tay với Thịnh, trả lại anh ấy cho chị.
Phương Uyên biết Nhi sẽ lựa chọn như vậy, nhưng đó không phải điều chị muốn.
- Không. Tôi có một đề nghị khác. Cô có muốn cưới Thịnh không?
Trong đầu óc Nhi vang lên những tiếng nổ lụp bụp, điều này đã vượt quá khả năng tiếp nhận của cô rồi. Vợ chính thức của hắn đang ngỏ lời với cô, muốn cô kết hôn với chồng mình, muốn cô làm vợ lẽ. Rốt cuộc chị ta đang muốn làm gì đây?
Nhi không có thời gian để suy nghĩ, đầu óc cô đặc quánh như bị đổ keo. Tiếng cửa mở rầm rầm vang lại từ hành lang, kèm theo tiếng bước chân bình bịch. Thân ảnh quen thuộc của Thịnh mau chóng xuất hiện ở phòng khách, cùng với vẻ mặt cau có, trừng mắt nhìn hai người.