Dường như vẫn còn chưa dám tin vào cảm giác của mình, Nhi hơi nhổm đầu dậy, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt hắt vào từ cửa sổ để nhìn cho rõ hơn. Xúc giác của cô không hề sai chút nào.
Tận mắt nhìn thấy vết sẹo lồi kia, Nhi run rẩy, cho dù không muốn thì cô cũng phải tin. Phương Uyên không hề nói dối cô, ngược lại, Thịnh có vẻ như mới là người nắm giữ khá nhiều bí mật.
Cô đẩy hắn ra, sức nặng của hắn đè lên l*иg ngực, cùng vô vàn thắc mắc cũng như nghi vấn đủ để cô tức thở. Nhi lách qua kẽ hở, nhặt quần áo của mình lên và đi về phòng ngủ, bỏ lại Thịnh đang nằm ngủ say tít trên ghế sô pha.
Đứng dưới vòi sen, dùng nước nóng xả một lượt từ đầu xuống chân, lúc này cô mới tỉnh táo được một chút. Nhi bắt đầu nhớ lại tất cả những kỷ niệm của cô và Thịnh. Nửa năm ở bên hắn, cô tự nhận mình đúng là kiểu mẫu bạn gái ba không điển hình : không đòi hỏi, không vô lý, không tọc mạch. Chuyện của hắn cô chưa bao giờ động tới, cũng không muốn hỏi đến. Tất cả những gì cô biết về Thịnh, là nghề nghiệp của hắn – giám đốc công ty xây dựng. Nhi cứ nghĩ rằng mình như thế là ngoan ngoãn, đàn ông có lẽ sẽ thích những cô gái hiểu chuyện giống vậy.
Nhưng có lẽ cô đã sai. Hiểu chuyện với ngu ngốc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Và vì không biết gì về hắn, cho nên cô mới dễ dàng bị lừa gạt đến vậy.
Nước nóng gột rửa hết mồ hôi và chất bẩn trên da thịt cô, mùi sữa tắm thoang thoảng thơm ám lên cơ thể, thế nhưng Nhi vẫn thấy mình không sạch sẽ. Cảm giác ghê tởm làm cô muốn nôn thốc nôn tháo ngay lập tức.
Tại sao cô lại ngủ với hắn? Có hàng trăm cách để vạch áo hắn ra, để xem xem Phương Uyên nói thật hay chỉ là dối trá, tại sao cô lại chọn cách này?
Sự cố chấp của tuổi trẻ thường chỉ khiến con người ta đâm đầu vào ngõ cụt, cũng giống như Nhi lúc này. Cô đã làm một chuyện mà bản thân chẳng thể tha thứ được, nói trắng ra là tự đâm đầu vào tường. Cô biết mười mươi rằng mình không còn tin tưởng Thịnh được nữa, rằng mình đã bị những lời của Phương Uyên làm lung lay. Nhưng cô lại sợ rằng mình sẽ trở thành kẻ thứ ba, nếu như Phương Uyên đúng, vậy thì cô sẽ thật sự biến thành tiểu tam, thành kẻ giật chồng người khác mất rồi.
Đó cũng là lý do vì sao cô vẫn cố gắng bấu víu vào niềm tin ít ỏi còn sót lại với Thịnh. Lẽ ra cô phải sáng suốt hơn chứ.
Nhi ngồi thụp xuống sàn nhà tắm, xúc cảm lạnh lẽo từ sàn gạch men xâm lấn lên cơ thể, làm chân cô dần trở nên lạnh buốt.
- Đồ ngu. Mày đã làm gì thế này? – Nhi tự lẩm bẩm – Mày thật sự đã cướp chồng của người khác rồi.
Trong đầu óc hỗn loạn của cô hiện giờ bỗng dưng trống rỗng, không một từ ngữ hay một ý kiến nào bất chợt nảy ra cả.
Nhi đờ đẫn một hồi lâu, rồi bật khóc. Cả người cô co thành một cụm, dính chặt vào thành bồn tắm mà khóc nấc lên. Tiếng khóc rấm rứt trong miệng, không thoát ra ngoài mà ngược lại, trôi ngược vào họng, càng khiến l*иg ngực cô tức tưởi, khó chịu. Cô cứ ôm lấy mình như vậy, vừa khóc vừa ngủ quên trong bồn tắm.
Một lần nữa, tiếng chuông điện thoại đánh thức cô. Lần này không phải là cuộc gọi nào cả mà là tiếng của báo thức. Nhi bừng tỉnh và phát hiện ra mình đang nằm trên giường, trên người đã mặc quần áo ngủ chỉnh tề.
Cô lập tức nghĩ đến Thịnh. Là hắn sao? Hắn phát hiện ra cô ngủ quên trong nhà tắm và đã đưa cô ra ngoài.
Ngoài Thịnh ra thì cô chẳng nghĩ đến ai được nữa. Cô đã ngủ với hắn, và rồi bị vết sẹo trên vai hắn cho một cú tát, buộc cô phải đối mặt với hiện thực rằng mình chỉ là một cô bồ mà hắn nuôi. Thế nhưng hắn lại đối xử tốt với cô đến thế, là vì lý do gì đây?
Trong suy nghĩ của Nhi, đàn ông cặp bồ vì ham muốn thể xác. Cuộc sống chăn gối vợ chồng không hài hòa, cho nên họ ra ngoài tìm thú vui. Nhưng Thịnh không phải người như vậy. Chuyện hôm qua xảy ra hoàn toàn là do cô, nếu cô không ép hắn thì hắn đâu có cùng cô làm chuyện đó.
Thịnh của cô, hắn không lừa gạt cô gì cả, chỉ là cô thần hồn nát thần tính, tin bừa người lạ nên mới vậy thôi.
Một vết sẹo thì sao? Nói không chừng, chị ta mới là người thứ ba. Chị ta muốn lừa mình mới đúng.
Nhi trấn an bản thân, nghĩ đến đó đã lập tức vui vẻ trở lại. Cô hớn hở bước xuống giường, xỏ dép và lao ra ngoài phòng khách. Cô vốn hi vọng Thịnh đang ngồi ở đó chờ mình, nhưng chờ đợi cô lại chỉ là một căn phòng trống không. Mộng tưởng xinh đẹp về buổi tâm sự sau đêm đầu tiên vỡ tan như bong bóng.
Thịnh đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một mẩu giấy nhắn trên bàn trà.
"Anh có việc phải đi sớm. Tối nay chắc không về với em được. Không cần chờ anh."Những gì trên giấy viết chỉ có vậy, Nhi hơi thất vọng, vì sau khi trao thân cho người ta xong cô lại chẳng nhận được một lời quan tâm hỏi han nào. Nhưng thất vọng thì có thể làm sao được đây, chỉ cần Thịnh không lừa dối cô, vậy thì sao mà chẳng được. Hơn nữa, quan tâm cũng không cần thiết phải thể hiện bằng lời nói. Chẳng phải trước khi rời đi hắn cũng đã chăm lo chu đáo cho cô rồi ư?
Trên bàn trà là bánh kẹp cùng với một cốc sữa. Ghế sô pha da cũng được lau dọn sạch sẽ, căn phòng vẫn tinh tươm như trước, chẳng hề mang dấu vết nào của trận hoan ái đêm qua. Người đàn ông của cô chỉ cần thể hiện tình yêu bằng hành động là đủ rồi, như vậy còn tốt hơn chán vạn lần những kẻ buông lời ngọt ngào đầu môi mà sau lưng người yêu lại làm ra chuyện khốn nạn.
Nhi ôm niềm tin mỏng manh đó về người đàn ông của mình, mang theo mơ mộng về tình yêu màu hồng, đến công ty.
Làm sao em dám chắc lời chị ta nói là giả. Rõ ràng trên vai anh ta có vết sẹo, chị ta đâu có nói dối?
Chị Yến lật lại vấn đề. Rõ ràng có quá nhiều lời đồn thổi không hay ho về Thịnh, nhưng cô em gái này vẫn luôn tỏ ra
"điếc có chọn lọc", không nghe, không để tâm tới. Ngay cả khi có người xưng là vợ hắn tìm đến tận nhà để thị uy như vậy, cô vẫn lựa chọn tin Thịnh. Rốt cuộc hắn đã làm gì để có được sự tin tưởng của cô đến vậy?
Thì, có thể chị ta thích anh ấy từ trước, chị ta đúng là thanh mai trúc mã của anh ấy nên biết được. Nhưng vì không có được anh ấy cho nên mới ghen tức với em chăng?
Lời của Nhi có biết bao nhiêu ngây thơ. Yến đột nhiên không biết rằng, sự lạc quan của Nhi là tốt hay là xấu nữa. Nhưng nhỡ đâu Nhi lại đúng. Nếu không tìm hiểu đến cùng, chẳng ai có thể biết được đâu là thật, đâu là giả.
Chị nghĩ em vẫn nên điều tra cho kỹ đi. So với việc mù quáng đặt niềm tin vào người ta, nắm trong tay bằng chứng thì sẽ yên tâm hơn, đúng không?
Nhi bần thần ngẫm nghĩ. Chị Yến nói không sai. Dù cho cô có tin tưởng Thịnh đến thế nào, thì trong lòng cũng sẽ vấn vì những lời của Phương Uyên mà lấn cấn. Chẳng thà tìm hiểu mọi chuyện cho rõ ràng, cho bản thân một câu trả lời, có như vậy thì cô mới an tâm được.
Cô lấy tấm thϊếp ghi địa chỉ mà Phương Uyên đã để lại cho mình, nhìn nó một lúc lâu, cảm xúc rối loạn như tơ vò.
***
Phương Uyên đã đợi suốt một ngày. Chị đánh cược vào lòng tin của Nhi, cho rằng cô sẽ bị sự quả quyết của chị lay động, sớm muộn gì cô cũng phải đến tìm chị mà thôi. Dù cho cô không đến, chị cũng sẽ tìm cách buộc cô phải đến. Phương Uyên không lo lắng về Nhi, người mà chị luôn canh cánh trong lòng là Thịnh.
Hắn sẽ thế nào nếu phát hiện ra chị đã đến tìm Nhi đây?
Những ngày gần đây, tin tức về hắn luôn có người âm thầm báo lại với Phương Uyên. Hắn đi đâu, làm gì, chị đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng tiếc là dù biết thì chị cũng chẳng làm gì được. Trong tay chị không có quân bài nào đủ mạnh để mà lôi ra đối đầu với hắn.
Hiện tại, chị chỉ là một quý phu nhân bị phế bỏ, với thân thể suy nhược tàn tạ, thứ duy nhất giúp chị giữ chân Thịnh, à không, phải nói là để Thịnh giữ chị lại trong nhà này, chỉ có hôn ước chỉ định trong di chúc mà ông nội đã viết trước khi qua đời.
Phương Uyên nghĩ ngợi một chút rồi quyết định bước tiếp theo của mình. Chị gọi điện cho Thịnh, trong suốt mấy năm làm vợ chồng, đây là lần đầu tiên chị chủ động liên lạc với hắn.
Thịnh khá ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của
"vợ". Hắn do dự hồi lâu rồi mới bắt máy.
- Tối nay anh có thể về nhà không? – Phương Uyên nhỏ nhẹ hỏi, không biết bao lâu rồi Thịnh chưa nghe thấy giọng của cô.
- Sao đột nhiên em lại muốn gọi tôi về? Có chuyện gì?
Thịnh ngờ vực lời đề nghị của Phương Uyên. Đối với Thịnh, người vợ này chẳng khác gì không khí, có cũng như không.
- Chỉ là muốn gặp anh.
- Từ khi nào em ủy mị như thế?
Thịnh bật cười đầy giễu cợt. Hắn nhớ là mình đã nói rõ với Phương Uyên ngay từ ngày đầu tiên hai người trở thành vợ chồng, rằng hắn không hề yêu, cũng không hề cô là vợ mình. Khi đó cô cũng đã rất sảng khoái mà tiếp nhận, thậm chí còn nói rằng mình sẽ không để tâm.
Thịnh đã từng nghĩ Phương Uyên sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng mình, nhưng thật sự, bao nhiêu năm qua, cô chẳng hề làm gì cả. Dần dần hắn cũng buông lỏng cảnh giác với cô.
Đột nhiên vào lúc này cô lại lên tiếng, khiến cho hắn chợt nhớ ra là mình có một người vợ. Thịnh không thể tránh khỏi cảm giác bất an.
***
Nhi đứng trước cửa công ty, mãi vẫn chưa định bắt xe trở về. Cô còn đang suy nghĩ xem mình có nên tìm đến Phương Uyên hay không. Quyết định ấy chẳng khác nào cây kim nhét trong bọc, động đến nó có thể sẽ khiến cô bị đau hoặc là không. Nhi không có đủ can đảm.
Một chiếc motor dừng lại trước mặt cô. Người đàn ông trẻ tuổi kéo xạch phần kính mũ bảo hiểm lên, nheo mắt nhìn cô, cất lên giọng điệu cợt nhả.
- Em gái xinh đẹp, có muốn đi nhờ không?
Nhi nhận ra Phong Hải, em trai của Phương Uyên, cũng là người đã va vào cô trong nhà vệ sinh ở nhà hàng tối hôm đó. Cô có thể chắc chắn, cậu ta cố tình va vào mình, cố tình làm vỡ cây son, chỉ để đổi lấy cơ hội tiếp cận cô. Cậu ta và chị gái mình cùng một giuộc, có lẽ cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
- Anh theo dõi tôi đấy à? – Nhi sửng sốt, trừng mắt với Phong Hải.
- Không nhé. Tôi đón cô, chị tôi muốn mời cô đến nhà.