Lúc Mạc Tử Đằng lần đầu đặt chân vào khu biệt thự nhỏ của hắn và cô, trong nhà truyền đến mùi thơm lan tỏa. Hắn có chút tò mò, chân bước đến nơi phát ra mùi hương liền thấy Đặng Khả Nhi một thân tạp dề đang bận bịu nấu ăn. Cô thấy hắn cũng không có gì ngạc nhiên, ánh mắt hiện ra ý cười:" Anh về rồi à? Đợi em một chút, sắp xong rồi!". Cô nhẹ nhàng nói với hắn, ánh mắt vẫn không nhìn hắn, bàn tay mảnh khảnh chuyển động cái gáo trong tay.
Hắn không trả lời nhưng chính hắn cũng cảm thấy hơi đói bụng, nhìn cô đảm đang nấu ăn một lúc hắn nói trái với lòng mình:"Tôi không có đói, tối nay còn có việc nên tôi đi đây." Mạc Tử Đằng nói xong liền bỏ lên lầu, bỏ lại Đặng Khả Nhi ánh mắt đang lay động.
Cô cứng đờ người, bàn tay máy móc hơi run vẫn thủy chung khuấy đều nồi canh. Mùi thơm lan đến khiến sóng mũi cô cay cay, trên mắt xuất hiện một tầng nước. Cô dùng tay hung hăng lau đi nước mắt, mím chặt môi mỉm cười. Không sao cả! Mọi việc đều sẽ ổn thôi!
Một lúc sau, cô tắt lửa. Bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe dù rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nồi canh cô vừa dành vài giờ để nấu lên, bàn tay nắm chặt hai thành nồi kèm theo sự tức giận mà lật đổ đi. Canh đổ tứ tung trên nền nhà lạnh lẽo, nước chảy lênh láng như tâm đang rỉ máu của cô. Cố ép mình phải thật bình tĩnh nhưng tâm vẫn không khống chế được run rẩy khi thấy hắn vẫn lạnh nhạt với cô, thủy chung không nhắc về sự việc đã phát sinh vào vài ngày trước.
Sở dĩ cô không mở miệng chất vấn hắn vì cô biết hắn sẽ càng thêm chán ghét cô, nếu thật sự có cảm giác với cô, hắn sẽ tự động đề cập đến. Nhưng không, Đặng Khả Nhi không đánh giá mình có vị trí quan trọng trong lòng hắn đến như vậy, mắt nhắm mắt mở mà nhìn hắn dây dưa không rõ với người phụ nữ bên ngoài mà cô, hắn không thèm trao cho dù là một ánh mắt đi chăng nữa.
Trước đó, cô bí mật nhờ người điều tra về người phụ nữ cùng hắn phát sinh quan hệ, liền biết cô ta là người chị cùng cha khác mẹ của cô. Nói ngắn gọn hơn, cô ta là con của một kĩ nữ cùng ba cô ngoài ý muốn xảy ra quan hệ tình một đêm.Cô ta chỉ lớn hơn cô một tuổi, dung nhan xinh đẹp y như mẹ cô ta. Tuy vậy, Trì Nhược Liên không được công nhận là con cháu Đặng gia, cô ta chỉ là một "dã chủng"!
Nhưng hắn, cho dù là cùng một dã chủng cũng không thèm chạm đến cô?
Đặng Khả Nhi ngồi xuống khóc lớn, dùng cánh tay nhỏ nhắn bao trùm lấy thân thể như muốn tự sưởi ấm cho bản thân. Thời tiết hôm nay rất ấm áp nhưng cô thấy thật lạnh lẽo, tâm như đóng băng đi. Dù vẫn biết cuộc hôn nhân này vốn dĩ không có tình yêu nhưng cô vẫn vui vẻ chấp nhận vì cô yêu hắn. Thế mà cùng hắn kết hôn không lâu, hắn lại cùng người chị cùng cha khác mẹ hoan ái mà cô, hắn một khắc cũng không thèm đυ.ng tới.