Hôm sau, Đặng Khả Nhi cùng Mạch Mỹ Ly ra ngoài tìm kiếm địa điểm tốt để mở tiệm bánh.
Vốn dĩ cô có thể tự mình đi xem địa điểm nhưng Mạch Mỹ Ly nhất quyết không chịu. Sống chết vẫn muốn bám lấy Đặng Khả Nhi y như một vệ sĩ bảo hộ.
"Tiểu Ly, Mạch thị còn có chuyện thì cứ xử lí, mình có thể tự lo liệu."
"Không được nha, trải qua một lần trước kia mình mới không để cậu đơn độc nữa, có đi thì chúng ta cùng đi!" Đặng Khả Nhi sao lại không biết "một lần trước kia" của bạn mình là gì. Không lay chuyển được ý định của Mạch Mỹ Ly, cô mặc kệ để bạn theo cùng. Dù sao thêm một người cùng đi dạo cũng không thành vấn đề.
Đến một cửa hàng bán bánh nhỏ trên đường. Nếu không có biển tên thì tiệm bánh này bên ngoài nhìn như một tiệm bán đồ cổ. Bên trên biển tên đề hai chữ "Thủy Tinh". Đặng Khả Nhi thầm nghĩ cái tên này rất hay. Lại càng hiếu kỳ cách bố trí bên trong tiệm bánh Thủy Tinh liền dắt tay cô bạn đi vào bên trong.
Vừa mở cửa liền có âm thanh leng keng truyền đến, theo đó là tiếng chào mừng của nhân viên. Bản hòa ca không lời đằng sau làm nền càng tạo thêm khung cảnh thơ mộng cho tiệm. Đặc biệt ánh đèn vàng nhạt mờ mờ ảo ảo, như đưa con người trở về với những năm tháng xưa cũ. Nói nhỏ nhưng thực chất không gian bên trong rộng rãi thoáng đãng, tạo cho mọi người một cảm giác rất thoải mái.
Hai người cùng nhau ngồi xuống, ngó nghiêng xung quanh. Bên cạnh hai người là tấm kiếng tối màu. Tuy dễ dàng thu gọn mọi cảnh quang bên ngoài vào tầm mắt nhưng rất khó phân định sắc trời bên ngoài là sáng hay tối. Trên mặt bàn là tấm thủy tinh được đặt trên một trụ bằng gỗ mun quý, nhìn xuống liền thấy mọi thứ dưới chân mình.
Mạch Mỹ Ly thấy cô vô cùng thích thú tiệm bánh này, tâm tình không khỏi tốt lên. Ra hiệu cho nhân viên bước đến, gọi hai phần bánh "Hoa Liễu". Tên nghe thật lạ, cô rất muốn dùng thử.
Một lát sau nhân viên đem bánh lên, còn nhiệt tình chúc họ ăn ngon miệng. Tiệm bán" Thuỷ Tinh" lại không dùng đĩa bằng thủy tinh như mọi quán khác họ lại thay bằng một chiếc dĩa theo kiểu chiếc lá. Càng đặt biệt hơn trên dĩa là một cành hoa liễu trông rất chân thật nhưng thực chất lại là bánh kem. Ăn vào vị ngọt nhanh chóng hòa tan, rất là ngon.
Mạch Mỹ Ly lần đầu ăn theo kiểu phong phú như thế này tâm tình vô cùng hưng phấn. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ dường như đã quen mọi ưu phiền trước đó.
Đột nhiên có một tên lưu manh tiến vào, hung hung dữ dữ tiến tới quầy thu ngân la lối ầm ĩ làm mọi người không thể không liếc mắt nhìn đến. Theo sau hắn là ba bốn tên lưu manh khác thản nhiên ung dung, một tay che trời chân đội đất bước vào. Hắn dường như không quan tâm mọi ánh nhìn bên ngoài, chống tay lên bàn tiêu sái ra lệnh làm nhân viên sợ chết khϊếp:" Mau gọi chủ quán ra đây, nhanh lên!"
"Thưa ngài, ngài có chuyện gì..." Nhân viên vừa bị ra lệnh run rẩy không thôi nhưng vẫn hỏi hắn.
"Nhiều chuyện quá làm gì, kêu chủ quán ra nhanh lên. Tao không có đủ kiên nhẫn đâu, làm tốn thời gian tao cho người dọn dẹp cả cái tiệm bánh tôm tép này luôn đấy." Tên cầm đầu nói năng cực kì thô lỗ. Nhân viên nghe xong nhanh chóng đi vào kêu gọi quản lí.
Rất nhanh, một thiếu nữ trẻ tuổi bước ra.
"Mày chừng nào trả tiền cho tao đây hả, nợ cũng lâu rồi! Hay muốn tao vào bệnh viện đòi tiền mẹ của mày?" Tên lưu manh vừa thấy người ra liền hăm he đe dọa. Ngược lại, chủ quán lại cực kì bình tĩnh.
Đặng Khả Nhi liếc mắt đánh giá, chủ quán tiệm bánh trông còn rất trẻ, cỡ tuổi cô hoặc thậm chí nhỏ hơn. Dung mạo lại rất kiều diễm xinh đẹp, đôi mắt đen như ngọc kiên cường chống đối lại mấy kẻ hung hăng được che giấu dưới cặp kính. Chủ quán lên tiếng:" Xem ra các người thật đúng hạn, tôi hiện tại còn vài vạn cầm đỡ đi. Cuối tuần tôi sẽ gom góp đủ số tiền còn lại cho ông."
Chủ quán vừa nói vừa lôi hết tiền trong người ra đặt vào trong tay hắn. Tên lưu manh im lặng nhìn cô một lúc rồi nhếch môi cười:" Được, coi như tao nể mày xinh đẹp lại có khí chất nên cho mày thêm vài ngày. Mà tới lúc đó còn không đủ tiền trả thì xác định cái thân thể mày thuộc quyền sỡ hữu của tao. Anh em, đi!" Hắn ta nâng mặt chủ quán, si mê ngắm nhìn rồi ra lệnh đàn em rời đi, coi như tên này cũng biết điều không cố ý gây khó dễ cho cô.
Cả tiệm bánh im lặng như tờ chỉ còn tiếng nhạc du dương. Nhân viên không dám bước ra ngoài chỉ có chủ quán đứng đó. Mạch Mỹ Ly cảm thấy vô cùng cảm thông với cô, nhưng chuyện ai nấy lo, cô không rảnh xen vào.
Đặng Khả Nhi thấy cô thật đáng thương, dừng tay tiến đến quầy thu ngân chỉ thấy chủ quán bận thống kê chi tiêu của quán, dường như chuyện ban nãy không liên quan đến mình nhưng Đặng Khả Nhi biết nội tâm cô chắc đang vô cùng rung động.
"Cô...là chủ quán tiệm bánh này phải không?" Đặng Khả Nhi hướng cô hỏi.
Chủ quán nghe tiếng, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng lên tiếng:" Đúng vậy, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"
Có một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua đầu cô:" Tôi muốn mua lại tiệm bánh này, có thể không?"
Chủ quán cả kinh, bề ngoài nghi hoặc:"Tiểu thư, cô chắc chứ?" Cô nghĩ chắc là cô đang được thương hại mà thôi nhưng sự thương hại đó cô mới không cần.
Đặng Khả Nhi nhìn sự lạnh nhạt của chủ quán, vô cùng kiên định nói:" Thật như vậy, tôi vừa hay đang muốn mở một tiệm bánh. Hay là cô bán tiệm bánh này cho tôi được không, tôi thật sự rất thích chỗ này." Đặng Khả Nhi không hề nói nửa lời giả dối, muốn mở tiệm bánh là thật, thích tiệm bánh này cũng là thật.
Nội tâm chủ quán run rẩy, giọng nói có chút run:" Tôi không bán đâu, xin cô đi hỏi chỗ khác."
Đặng Khả Nhi thất vọng không thôi nhưng thấy mình đúng thật ra yêu cầu hơi vô lí. Vẫn không buông tay, cố chấp nói:" Hay là như vậy đi, tuy tôi mua tiệm bánh này nhưng cô vẫn có thể làm quản lí ở đây, tên hay bố trí phong cảnh tiệm bánh vẫn không thay đổi được không?"
Nói xong, Đặng Khả Nhi lấy ra một tấm thẻ:" Trong đây có hai trăm vạn tệ, coi như tiền đặt cọc. Nếu không đủ ngày mai tôi sẽ đưa thêm."
Chủ quán nghe thấy yêu cầu của cô cũng có phần lung lay. Tuy vậy nhưng tiệm bánh này là tâm huyết cả đời của mẹ cô nên cô không thể nói bán là bán được mặc dù hiện tại cô rất cần tiền. Cô nói:" Tôi vẫn có thể quản lí nơi đây chứ?"
Đặng Khả Nhi vui vẻ đáp ứng:" Đương nhiên có thể, tôi chỉ muốn góp phần vào để thỏa niềm đam mê của mình mà thôi, tiền của tiệm bánh tôi sẽ không động đến, cô yên tâm!" Cô cực kì thích tiệm bánh này từ cái tên lẫn phong cách cô vừa nhận ra nơi đây cách Mạc thị cũng khá gần. Nếu như vậy hằng ngày cô có thể trông thấy Mạc Tử Đằng tan làm rồi.
"Vậy được, thành giao!" Chủ quán nhận lấy tấm thẻ, đồng ý yêu cầu của cô. Nói thêm:"Nhưng tôi sẽ trả đủ số tiền này cho cô, bây giờ coi như mượn tạm."
"Được"