Quán bar Bạch Âm
Dưới ánh đèn đầy đủ màu sắc, khung cảnh huyền ảo tăm tối với những điệu nhạc xập xình chói tai. Nam nữ quấn quít nhau hò ca nhảy múa, nương theo điệu nhạc mà khiêu vũ điên cuồng. Mặt khác, ở những góc khuất tối om xuất hiện những hình ảnh đồi trụy dơ bẩn ngày một nhiều, nhưng không một ai lấy làm lạ, mắt điếc tai ngơ giả vờ như không nhìn thấy.
Nhiễu Hành Thiên giương đôi mắt hoa đào liếc nhìn xung quanh, thu hồi tầm mắt, quay sang trêu ghẹo tiểu yêu tinh trong ngực:"Cô em, tối nay có muốn cùng tôi vui vẻ hay không?"
Người yêu nữ nở nụ cười mị hoặc, rót rượu cho hắn bằng môi xinh căng mọng, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng hoàn mĩ tà tứ trước mặt:" Người ta rất muốn nha."
Nhiễu Hành Thiên sảng khoái cười, lộ ra hàm răng đều trắng tinh. Đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Điện thoại hắn trong túi phát run, hắn không nhìn ả ta nữa, đẩy nhẹ ả lui sang một bên. Hắn nhìn tên người gọi đến, ánh mắt hơi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Hai bên kết nối, hắn cười hì hì trêu ghẹo:"A! Mạc thiếu phu nhân, lại nhớ anh sao?"
Mạc thiếu phu nhân bên kia nhíu mày, không để ý hắn nói hươu nói vượn:"Mai em có thể gặp anh không?"
Nhiễu Hành Thiên càng thêm ngạc nhiên, tuy quen biết cô từ nhỏ đến lớn nhưng cô rất hiếm khi chủ động tìm đến hắn. Trừ khi xảy ra chuyện gì lớn a!
Giấu nỗi nghi hoặc trong lòng, hắn vẫn bỡn cợt:"Em là bị tên họ Mạc kia bỏ rơi mới tìm đến anh à? Không chịu nha, anh không phải lớp dự phòng của em đâu!"
Đặng Khả Nhi vốn đã quá quen với thái độ cợt nhã bất cần đời của hắn, không thèm để tâm lời nói hắn vào trong mắt:"Hẹn anh tại quán cà phê X vào năm giờ chiều mai, anh không đến em liền đến Nhiễu thị đại náo long cung!"
Nhiễu Hành Thiên đổ mồ hôi hột, biết rằng cô nói được sẽ làm được. Gật đầu như giã tỏi nhưng tiếc rằng Đặng Khả Nhi không hề thấy được một màn này:"Tuân lệnh, Mạc thiếu phu nhân! Không gặp liền không về."
Nói xong, chỉ nghe bên kia không chút lưu tình liền cúp máy khiến hắn có chút tức giận. Người gì đâu mà vô tình như thế? Quả thật cùng với Mạc Tử Đằng trời sanh một đôi a!
Người phụ nữ bên cạnh nũng nịu với hắn:"Bây giờ có thể vui vẻ chưa? Người ta thật muốn rồi đó..." Ả ta dùng ngón tay tô màu đỏ chót vẽ lên ngực hắn hình tròn nhằm khơi lên du͙© vọиɠ trong hắn.
Nhiễu Hành Thiên mất hết hứng thú, muốn xua đuổi ả đi nhưng chợt nghĩ ra một ý tưởng thú vị, ghé lại sát tai cô nói nhỏ một câu khiến ả sững sốt,:"Tiểu yêu tinh, em không biết gì sao? Thật ra tôi yêu đàn ông!"
Ả ta không tin được nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt vốn quyến rũ bây giờ chỉ có nghi hoặc, cố chấp không tin:"Đùa gì chứ, tôi mới không tin!"
Nhiễu Hành Thiên lười biếng không thèm nhìn ả, đột nhiên kêu gọi một nam phục vụ. Phục vụ bước đến, hắn lập tức kéo cà vạt của người nọ xuống, nghịch ngợm bày ra dáng vẻ tiểu thụ ôm lấy người nọ:"Anh chàng này thật đẹp trai nha! Mau mau cùng em đi vui vẻ thôi."
Cả hai trợn tròn mắt, kinh hãi đến tột cùng, người phụ nữ tức giận, đứng lên dậm chân ầm ầm, mắng hắn "Ghê tởm" liền nhanh chóng bỏ đi.
Hắn mỉm cười buông tên phục vụ, người nọ vẫn chưa hiểu được chuyện gì cũng nhanh chóng thối lui. Để lại Nhiễu Hành Thiên một mình lười biếng uống rượu, miệng toát ra nụ cười giảo hoạt.