“Em có cảm động hay không không quan trọng, việc anh nên làm thì làm thôi.”
Cố Viêm đáp lại một cách hùng hồn như vậy, khiến Ôn Thiển thực sự không
biết nên trả lời làm sao. Cố Viêm là thế, một khi anh quyết định chuyện
gì rồi thì nhất định sẽ muốn làm, căn bản không quan tâm đến việc cô có
tình nguyện hay không.
“Em đi đây!” Ôn Thiển không tiếp tục tranh luận với Cố Viêm nữa, tiếp tục
đi về phía khu chung cư. Dù sao cũng đã lộ tẩy nên Cố Viêm không che che giấu giấu đi theo cô như lúc trước nữa, mà đi phía sau cô cách chừng
năm bước.
Ôn Thiển đeo túi xách dây chéo vào, hai tay nắm lấy dây đeo ba lô, xoay
người nói: “Cố Viêm, anh không cần đưa em về. Thời tiết lạnh như vậy,
anh nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, đừng lãng phí thời gian.”
Cố Viêm phản đối: “Em đi đường của em, anh lại không cản đường, cũng không làm trễ hời gian của em, anh muốn đi đâu cũng không được sao?”
Ôn Thiển: “…”
Không thể nói chuyện nổi nữa!
Người đàn ông này thực sự đang dần trở nên vô liêm sỉ hơn.
Ôn Thiển vẫn tiếp tục đi thẳng, ra khỏi con hẻm, băng qua đường lớn là đến chung cư. Đèn dành cho người đi bộ bên cạnh lối qua đường, đèn xanh
đang nhấp nháy báo hiệu sắp kết thúc, Ôn Thiển thừa dịp chạy nhanh qua,
vừa đến giữa đường liền chuyển đèn, cách đó không xa có một chiếc xe ô
tô chạy tới không kịp phanh xe, ấn còi inh ỏi.
Ôn Thiển lập tức sợ hãi, hai chân như cứng lại, không thể di chuyển được.
Cố Viêm bất ngờ kéo cô quay lại bên đường, bởi vì dùng lực quá mạnh nên
bọn họ đã ngã xuống đất. Nhưng mà Cố Viêm ôm lấy cô nên cả người cô
không chạm xuống đất, còn Cố Viêm như là một tấm đệm bằng thịt cho cô.
Sau khi cô an toàn rồi, Cố Viêm đỡ cô ngồi dậy rồi mắng to: “Em có điên
không? Đèn đã sắp đổi rồi, thế mà băng qua đường làm gì!”
Ôn Thiển bị anh mắng cho choáng váng, sau khi lấy lại tinh thần thì mới
quan sát Cố Viêm, cô sốt sắng hỏi: “Anh có bị thương không vậy?”
“Anh yếu ớt đến vậy cơ à?” Cố Viêm cử động cơ thể, không để Ôn Thiển lấy tay sờ lung tung trên người anh nữa.
“Tích tích tích …” Có âm thanh đang đếm ngược.
Đèn dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, Cố Viêm nói: “Đèn chuyển rồi kìa, em nhanh về đi!”
Ôn Thiển đứng dậy, vươn tay muốn kéo Cố Viêm lên.
“Đi nhanh đi, nếu không lại lỡ đèn xanh.” Cố Viêm ngồi dưới đất, như là không có ý định đứng lên.
Ôn Thiển nhìn thấy anh hành động không bình thường, chắc là…
Cô vẫn nhất quyết muốn đỡ Cố Viêm lên, mà gian nan lắm Cố Viêm mới đứng lên được.
Ôn Thiển vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi: “Anh bị thương chỗ nào rồi?”
“Trật chân rồi.” Cố Viêm đứng dậy, chân đau khiến nét mặt anh dần trở nên méo mó.
Ôn Thiển hỏi: “Muốn đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu, chỉ là trật chân mà thôi, về nhà bôi chút rượu thuốc là được.
Em về trước đi! Anh đến cao ốc lấy xe.” Chung cư nằm đối diện bên đường, đã đến nơi an toàn nên Cố Viêm không cần đi theo cô nữa. Anh xoay người đi về phía con hẻm, quay lại toà nhà Tân Thiên Thành.
Từ nơi này đến nơi đó phải mất mười mấy phút, Cố Viêm bị trật chân nên đi
rất khó coi. Ôn Thiển cảm thấy hơi áy náy, bởi vì cô đã khiến anh bị như vậy.
Ôn Thiển tiến lên, đưa tay nắm lấy tay anh rồi nói: “Anh đến nhà em đi, em xoa thuốc cho anh.”
Nghe Ôn Thiển mời anh đến nhà cô thì Cố Viêm nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để hòa giải nên lập tức đồng ý, “Được.”
Ôn Thiển đỡ Cố Viêm qua đường, đi vào căn hộ của cô. Cô sống ở tầng 31
phía trên cùng, xung quanh đó không bị toà nào cao hơn cản trở nên tầm
nhìn từ ban công rất rộng.
Ôn Thiển đỡ Cố Viêm ngồi lên ghế sô pha, rồi đi tới tủ chỗ ti vi tìm hộp
thuốc, trong đó có một số loại thuốc thường dùng. Ôn Thiển lấy một bình
rượu bằng sắt, sau đó quay lại sô pha hỏi: “Trật chân nào vậy?”
Cố Viêm chỉ vào chân phải của mình: “Chân này.”
Ôn Thiển nắm lấy bàn chân phải của anh rồi đặt lên đùi cô. Lúc vào cửa anh đã cởi giày nên bây giờ trên chân chỉ có tất. Ôn Thiển cởi tất anh ra
và bắt đầu xoa rượu thuốc cho anh.
Cố Viêm nhìn dáng vẻ cô đang tập trung bôi rượu thuốc cho anh, hôm nay cô
buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn. Vào nhà rồi nên cô cởϊ áσ khoác ra, bên trong là chiếc áo len dệt kim có đường viền cổ
rộng, để lộ xương quai xanh tinh xảo…
Cố Viêm nhớ đến một đêm kia của bọn họ, cô rất mỹ vị khiến anh đắm chìm, lại muốn hồi tưởng lại niềm vui của đêm đó.
“Ôn Thiển…” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Hả?” Ôn Thiển đáp lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Viêm nhanh chóng kề sát mặt cô, hôn lên môi cô, mυ"ŧ lấy từng chút một.
Ban đầu Ôn Thiển còn hơi chậm chạp, nhưng sau đó đáp lại nụ hôn của anh, vòng tay qua cổ anh, động viên tinh thần anh. Tay anh mò mẫm trên cơ
thể cô rồi sau đó cởi bỏ quần áo của cô…
Sáng sớm, ánh nắng mùa đông chiếu vào phòng. Ôn Thiển tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Viêm đang ngủ bên cạnh cô, để lộ vai trần, cũng không mặc quần áo ôm
cô.
Ôn Thiển bỗng hơi hối hận, cô lấy tay che mặt, tối hôm qua cô bị làm sao vậy?
Không say, nhưng lại quan hệ với anh.
Lần này xong rồi thì bây giờ quan hệ của họ là như thế nào?
Ngày hôm qua, lúc cô đến đoạn cao trào nhất, Cố Viêm vẫn cứ trêu chọc cô,
liên tục hỏi cô: “Thiển Thiển, em có yêu anh không, không yêu anh sẽ
không làm.”
Tại sao có người xấu xa đến thế, đã đến nửa đường rồi không thể không làm
tiếp nên cô đành phải thừa nhận: “Em yêu anh, em yêu anh…nhanh lên cho
em.”
“Vợ à, gọi chồng thì anh mới cho!”
“Chồng à.”
“Gọi lại lần nữa.”
“Chồng à…”
Nói không phải là người yêu, thế mà lại quan hệ với nhau.
A, Ôn Thiển, đồ óc lợn!
Cố Viêm cũng đã tỉnh, nhìn thấy Ôn Thiển đang mở to đôi mắt hạnh suy nghĩ
chuyện gì đó thì vươn tay ôm chặt cô rồi nói: “Thiển Thiển, vợ à…”
Nghĩ đến những gì Từ Hạo Kiệt nói thực sự rất đúng, mọi chuyện cãi vã giữa
những người yêu nhau nếu không có bạch bạch bạch thì sẽ chẳng giải quyết được. Nếu một lần không được thì hai lần, nếu hai lần không được thì ba lần, cứ thế…
Nếu không kiêng kỵ sức khoẻ cô, có lẽ anh biến thành người làm một đêm bảy lần rồi.
Ôn Thiển có chút chán ghét nói: “Kêu vợ gì…ai là vợ của anh.”
Hở?
Không phải theo kịch bản là Ôn Thiển đã gọi chồng rồi thì sau đó hai người sẽ tiếp tục cùng bước trên con đường yêu nhau sao?
Trông cô biểu hiện rất chán ghét, không phải là hờn dỗi.
Cho nên là???
Cố Viêm cẩn thận nhắc nhở: “Không phải đêm qua em nói yêu anh sao?”
“Lúc làʍ t̠ìиɦ thì có yêu anh!”
“Ý của em là gì?”
“Ai mà chả có nhu cầu sinh lý?”
Cố Viêm mờ mịt:???
Ôn Thiển đáp: “Thế nên đừng tin những lời trên giường.”
“Vậy đêm hôm qua em xem anh là gì?”
“419.”
Ôn Thiển vén chăn lên, nhiệt độ phòng rất thấp, cô cắn răng xuống giường
đi đến ghế sô pha, đến tủ lấy quần áo rồi nói: “Nếu anh có nhu cầu ở
phương diện kia thì cũng có thể tìm em, bởi vì trông anh tương đối sạch
sẽ.”
Cố Viêm nghiêm mặt nói: “Ngày nào anh cũng có nhu cầu, số lượng lại còn nhiều. Vậy mỗi đêm anh đều tìm em được không?”
Vất vả lắm Ôn Thiển mới chọc tức Cố Viêm một lần, kết quả là lại bị anh nói cho nghẹn họng, không thể nói thêm gì nữa.
Mỗi ngày mấy lần, là muốn chết à?
Làm ơn, eo cô vẫn còn đau.
Cố Viêm bị thương ở chân, đi rất tập tễnh. Trở lại công ty, anh đi đến văn phòng Tổng giám đốc của mình, Từ Hạo Kiệt ở phòng Phó tổng giám đốc bên cạnh ra ngoài thì trông thấy Cố Viêm vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua,
hẳn là tối qua qua đêm ở nơi nào rồi, anh cười xấu xa hỏi: “Xem ra
chuyện tốt sắp đến rồi?”
Tốt cái em gái cậu!
Nếu không phải nghe theo Từ Hạo Kiệt thì bây giờ anh và Ôn Thiển lại trở
thành mối quan hệ tình một đêm không thể giải thích như thế này sao?
Cố Viêm trừng mắt nhìn Từ Hạo Kiệt, sau đó vặn khóa cửa rồi đi vào.
Từ Hạo Kiệt nghĩ thầm, mới sáng sớm anh đã đắc tội ở đâu rồi?
Lại là một buổi tối muộn, Ôn Thiển tan làm, Cố Viêm cũng không còn lén lén lút lút đi theo đưa cô về nhà nữa.
Ôn Thiển đi được nửa đường rồi dừng lại, xoay người nói với anh: “Cố Viêm, anh không cần đưa em về.”
Người nào đó lại hùng hồn nói: “Đêm nay anh có nhu cầu!”
Ôn Thiển: “…”
Quả thực là tự bê đá đập chân mình.
Ôn Thiển cảm thấy mình và Cố Viêm như đi vào một vòng tròn kỳ lạ, họ không phải là người yêu của nhau nhưng mỗi ngày đều ngủ với nhau. Lúc thức
dậy, Ôn Thiển sẽ làm thêm một phần bữa sáng, giống như trước kia ngủ dậy sẽ cùng nhau ăn sáng. Chỉ là cô không nấu bữa trưa cho anh và ăn trưa
với anh.
Vừa lúc đến thời gian Ôn Thiển tới kỳ, cô đã nói rõ với anh nhưng Cố Viêm
vẫn kiên quyết nói nhất định phải vậy, khiến cô chỉ có thể giải quyết
bằng cách khác.
Dù sao người này cực kỳ vô liêm sỉ.
Trở lại căn hộ, cô để anh ngồi trên ghế sô pha rồi nhanh chóng ‘làm việc’. Mãi đến khi hai tay cô đau nhức, tên này mới chịu ra.
Ôn Thiển vào phòng tắm đi tắm, Cố Viêm dọn dẹp hiện trường rồi vào bếp nấu một ít đồ.
Ôn Thiển tắm xong thì nhìn thấy trên bàn ăn có một bát nước gừng đường đỏ. Cô nhìn sang Cố Viêm, lúc này anh đang cầm sách trên giá sách đọc.
Cố Viêm không biết nấu ăn nhưng có biết nấu nước gừng đường đỏ. Lúc trước
hai người còn ở chung, mỗi lần đến kỳ Ôn Thiển đều đau bụng đến chết đi
sống lại, Cố Viêm có hỏi dì lớn phải làm sao, dì lớn nói nước gừng đường đỏ có thể giảm đau được một chút nên đã chỉ cách cho anh. Ngoài ra, dì
lớn còn nói phải chú ý đến cách ăn uống, không được ăn lạnh, cay hay
nóng, nên trước giờ Cố Viêm vẫn luôn kiểm soát chế độ ăn uống rất nghiêm ngặt, bởi vì nhìn thấy cô đau quằn quại trên giường, anh cũng rất đau
lòng.
Nhưng
bây giờ cô không muốn làm hòa với anh, cô cũng không nghe lời anh nói,
thích ăn cái gì thì ăn cái đó, hoàn toàn không chú ý đến sức khoẻ.
Hôm nay là ngày đầu tiên, Cố Viêm nấu một bát nước gừng đường đỏ để dự phòng, kẻo hôm sau cô lại đau đến mức lăn lộn lung tung.
Vì hôm nay đến kỳ nên không cần làm chuyện giao lưu trên giường. Nhưng Cố
Viêm không về nhà mà ở trong phòng cô, nằm chen chúc trên chiếc giường
nhỏ với cô.
Cố Viêm xoa bụng cho cô, nhân tiện nói: “Ngày mai là sinh nhật chồng của dì anh, em đi với anh đi.”
Ôn Thiển biết dượng của Cố Viêm là chồng sau của Bạch Hoa, nhưng bây giờ
Ôn Thiển và Cố Viêm không phải là một đôi, tham gia kiểu tụ họp gia đình này thì có chút không thích hợp.
Ôn Thiển nhắc nhở anh: “Nhưng em không phải là bạn gái của anh!”
“Thế thì cũng đến, dì anh vẫn luôn nhắc đến em, nói là đã lâu không gặp em
rồi…” Cố Viêm cảm thấy khá mất mặt, vì để theo đuổi lại bạn gái, đến mức anh phải lấy gia đình mình ra làm cớ.