Chương 46

Lúc Ôn Thiển và Chu Chính Minh đang nói chuyện với nhau thì nghe được tiếng động, tưởng rằng có khách đến, nhìn về phía cửa hóa ra là Cố Viêm.

Vừa bước vào cửa, Cố Viêm lập tức gọi Ôn Thiển một cách thân mật: “Em yêu.”

Đồ ấu trĩ!

Chu Chính Minh nhận ra người trước mặt chính là người có bài phát biểu nhân kỷ niệm 50 năm thành lập trường cũ, gần đây lại còn là doanh nhân rất

nổi tiếng, các tạp chí tài chính và kinh tế, thương mại đều nhắc đến

anh.

Lúc đó anh ta không biết Ôn Thiển đã có bạn trai nên tỏ tình với cô, sau đó mới biết là cô có bạn trai.

Cố Viêm thân mật gọi với Ôn Thiển như thế thì Chu Chính Minh hỏi: “Đây là bạn trai cậu sao?”

Ôn Thiển không trả lời, nhưng ngược lại Cố Viêm đã cướp lời. Anh bước tới quầy thu ngân, ôm eo Ôn Thiển rồi nói: “Đúng vậy.”

Ôn Thiển cười lúng túng, sau đó gật đầu thừa nhận.

Nếu cô không thừa nhận, bạn học cũ sẽ nghĩ rằng cô tuỳ tiện để một người đàn ông ôm ấp.

Ôn Thiển ra khỏi quầy thu ngân, cầm bó hoa trên quầy trưng bày đưa cho Chu Chính Minh rồi nói: “Hoa của cậu đây.”

“Cảm ơn.” Chu Chính Minh nhận lấy bó hoa, nói: “Có rảnh thì gặp mặt.”

Ôn Thiển đáp: “Hẹn gặp lại!”

Anh nghe Ôn Thiển nói mấy câu khách sáo mập mờ với nam khách hàng, lại còn

nói có rảnh thì gặp mặt, chẳng lẽ cô thật sự muốn đi gặp sao?

“Ôn Thiển, từ khi nào em lại trở nên tuỳ tiện, liếc mắt đưa tình với nam

khách hàng như thế vậy?” Trong cửa hàng còn có những nhân viên khác đang bận rộn, Cố Viêm vì muốn giữ mặt mũi cho cô nên nói chuyện rất nhỏ,

không để cho các nhân viên khác nghe được.

“Em tuỳ tiện?” Ôn Thiển bỗng thấy oan uổng cho mình, nói chuyện với bạn học nam là tuỳ tiện?

“Được thôi, em tuỳ tiện, nhưng…” Cô bất đắc dĩ gật đầu, sau đó dừng lại một chút thì nói: …thì liên quan gì đến anh?”

Cố Viêm nói: “Vừa rồi em mới thừa nhận anh là bạn trai của em, thì tại sao nó không liên quan đến được?”

Ôn Thiển bị anh chọc tức, không biết phải trả lời thế nào, hít một hơi

thật sâu để đầu óc tỉnh táo rồi nói: “Anh vừa đi tới liền ôm em, nếu

không thừa nhận thì bạn học kia sẽ cho rằng em lăng nhăng, tuỳ tiện để

người khác ôm! Em cảnh cáo anh sau này không được phép đυ.ng vào em, nếu

không em sẽ nói anh là người khiếm nhã!”

Cố Viêm nhớ Ôn Thiển không có bạn học ở Thâm Thành, hầu hết họ đều làm

việc ở Giang Thành: “Bạn học? Em có bạn học ở Thâm Thành khi nào vậy?”

Ôn Thiển bị anh khiến cho cực kỳ tức giận, cô nói chuyện rất lớn tiếng: “Trước kia không có, bây giờ có, được chưa?”

Các nhân viên trong cửa hàng nhìn họ, trong lòng Ôn Thiển nghẹn uất, lần

nào cũng bị Cố Viêm làm cho mất mặt. Cô cắn môi trừng mắt nhìn Cố Viêm

rồi hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Cố Viêm nói: “Anh nhớ em nên ghé thăm một chút!”

Ôn Thiển thầm mắng: Đến khiến em tức chết mới là chuyện chính!

Ôn Thiển không nói lời nào nữa, Cố Viêm cũng khó có thể nói tiếp.

Cố Viêm: “Tối nay em có thể đi ăn với anh không?”

Ôn Thiển: “Không rảnh, cuối tuần có rất nhiều đơn đặt hàng.”

Cố Viêm: “Anh có thể giúp em gói hoa.”

Ôn Thiển: “Anh gói quá xấu!”

Cố Viêm: “…”

Cố Viêm đỡ trán tỏ ra yếu ớt: “Anh hơi choáng đầu, có lẽ vẫn chưa hết cảm.”

“Vậy anh nên về sớm nghỉ ngơi, ra đây đi lung tung làm gì?”

“Anh muốn uống canh anh em nấu.”

“Tiệm ăn dưới nhà anh nấu canh cũng không tồi.”

“Em không ở nhà, anh cảm thấy lạnh lẽo.”

“Lạnh thì thêm chăn, anh còn muốn có người dạy sao?”



Mỗi câu nói của Ôn Thiển đều nhằm mục đích kết thúc chủ đề, Cố Viêm vốn

không thường xuyên trò chuyện với mọi người nên rất khó để biết cách

tiếp tục nói chuyện với cô.

Cuối cùng, Cố Viêm hỏi: “Ôn Thiển, em còn yêu anh không?”

Ôn Thiển nhàn nhạt đáp: “Không yêu!”

“Được rồi, anh hiểu rồi…” Cố Viêm nản lòng đi khỏi cửa hàng hoa.

Ôn Thiển nhìn bóng lưng cô độc của anh, cô nói yêu anh thì có ích lợi gì, anh còn chưa từng nói yêu cô.

Mấy ngày sau, Cố Viêm không đi tìm Ôn Thiển nữa, cũng không đến cửa hàng

nữa mà trốn vào một góc nhìn trộm cô. Lần trước anh dùng phương pháp của Từ Hạo Kiệt khiến cho mình bị bệnh, sau đó uống thuốc thì dường như vẫn không có tác dụng. Càng về cuối năm, công ty càng bận rộn, nào là tổng

kết cuối năm, kế hoạch cho năm sau, còn có chuẩn bị cho quý I, rất nhiều việc phải được lên kế hoạch vào tháng Mười Một, Mười Hai.

Vì quá bận rộn, người anh liên tục bị sốt nhẹ, cuối cùng đến một ngày

không chịu được nữa, anh ngất xỉu tại công ty rồi được nhân viên đưa đến bệnh viện.

Hai tháng nay Ôn Thiển không ở công ty làm việc, buổi trưa cũng không đến

ăn cơm với Cố Viêm, không cần cố ý thông báo thì ai cũng có thể nhìn ra

bọn họ đã chia tay. Một vài nhân viên của thời trang Thiển Thiển là

khách quen của cửa hàng, sau giờ làm việc đến mua hoa, có mấy người vừa

lựa hoa vừa nói chuyện: “Hồi chiều khiến tôi sợ muốn chết, Từ phó tổng

cõng Cố tổng đang bất tỉnh chạy ra ngoài… ”

“Có nghe được chuyện gì không?”

“Tôi nghe thư ký Trường nói có vẻ sốt rất cao, cô ấy sờ thử đầu của Cố tổng

thì thấy cực kỳ nóng, nóng đến mức muốn bỏng cả tay.”

“Nói thế cũng quá khoa trương rồi!”

“Vừa rồi chế cũng thấy đấy, Cố tổng bất tỉnh, mặt tái mét…”

Mấy nhân viên kia nói chuyện không lớn cũng không nhỏ nhưng Ôn Thiển nghe

được rất rõ ràng, Cố Viêm bị sốt cao rồi ngất đi. Cô thầm lo lắng lại

vừa oán trách: Tại sao anh lại không chăm sóc tốt bản thân mình, còn sốt đến bất tỉnh!

Ôn Thiển muốn gọi cho Từ Hạo Kiệt để hỏi tình hình của Cố Viêm bây giờ thế nào, nhưng nghĩ lại cô và Cố Viêm đã chia tay nên cô không đủ tư cách

để hỏi …

Cửa hàng hoa đóng cửa lúc chín giờ, Ôn Thiển sống ở gần đó, lúc đi bộ về nhà, cô cầm di động tám chuyện với Giang Tâm Dữ.

Giang Tâm Dữ nói với cô chuyện Cố Viêm nhập viện, Từ Hạo Kiệt đang ở bệnh viên chăm sóc cho anh nên bây giờ vẫn chưa trở về nhà.

Nhưng Giang Tâm Dữ biết Ôn Thiển và Cố Viêm đã chia tay nên không thuyết phục cô đến thăm.

Từ chiều đến giờ đã qua mấy giờ, sao vẫn còn ở bệnh viện? Ôn Thiển còn

nghĩ chỉ cần truyền nước là ổn rồi. Nghe được bây giờ anh vẫn còn ở bệnh viện thì lo lắng không thôi.

Ôn Thiển cầm di động gửi một tin nhắn: Anh chỉ bị sốt, sao bây giờ vẫn còn ở bệnh viện vậy ạ?

Giang Tâm Dữ: Hơn nữa còn bị kiệt sức, không đầy đủ dinh dưỡng… Có mấy triệu chứng, Từ Hạo Kiệt nói thế.

Ôn Thiển: Chẳng lẽ anh ấy không ăn không uống, không ngủ, không ngừng làm việc sao?

Giang Tâm Dữ: Có lẽ vậy? Chị không chắc lắm.

Ôn Thiển gọi cho Từ Hạo Kiệt, đợi một hồi lâu mới kết nối được: “Từ Hạo Kiệt, Cố Viêm thế nào rồi?”

Từ Hạo Kiệt trả lời: “Mới vừa truyền nước xong, bây giờ đang nghỉ ngơi.”

“Anh ấy không sao chứ ạ?”

“Không sao, không chết được.”

Ôn Thiển nghe được câu trả lời không đáng tin cậy của Từ Hạo Kiệt thì hơi

khó chịu, không chết được là có ý gì, sốt đến ngốc thì cũng không chết

được à?!

Ôn Thiển hỏi lại: “Hai người ở bệnh viện nào vậy, bây giờ em đến thăm anh ấy.”

Từ Hạo Kiệt nghe Ôn Thiển nói muốn đến thì rất vui mừng, nói: “Em đến thăm cậu ta sao? Được, bọn anh đang ở Bệnh viện Số Ba, em nhanh đến thay ca

đi. Anh còn phải về xem Tâm Dữ, đang mang thai nên làm gì cũng không

tiện, anh không thể để cô ấy ở nhà một mình được.”

Ôn Thiển không muốn thay ca, nhưng khi nghe Từ Hạo Kiệt nói muốn về nhà

chăm sóc phụ nữ có thai thì lập tức mềm lòng, đành phải đồng ý thay ca

chăm sóc cho Cố Viêm, ai bảo anh không có người thân nào ở đây.

Lúc Ôn Thiển đến bệnh viện, Từ Hạo Kiệt nói cho cô vài điều cần phải lưu ý: Có thể ban đêm Cố Viêm sẽ tỉnh lại vì anh đã ngủ từ chiều đến giờ, phải lưu ý đến sự thay đổi trên người anh. Nếu anh cảm thấy lạnh thì gọi y

tá đến đưa thêm chăn hoặc thứ gì đó.

Ôn Thiển ngồi trên ghế trước giường bệnh, nhìn Cố Viêm càng ngày càng gầy

gò, ngày thường anh rất chú trọng thời gian nghỉ ngơi và giờ ăn cơm nên

căn bản sẽ không có chuyện đổ bệnh, sao mà lại làm việc đến không ăn

không ngủ như thế?

Ôn Thiển nói với Cố Viêm đang ngủ mê man kia, “Anh bị ngốc hay gì?!”

“Ôn Thiển…em là một tên lừa gạt!” Cố Viêm mơ màng nói.

Ôn Thiển dở khóc dở cười, chuyện đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn để ý cô giấu giếm chuyện ‘lần đầu tiên’ sao?

“Không muốn sống với anh cả đời… thì tại sao lại trêu chọc anh?” Anh lại mơ màng nói tiếp.

Anh muốn ở bên em cả đời, nhưng mà em…

Ôn Thiển đau lòng nhìn anh, nhớ lại trước đây vì anh muốn chịu trách nhiệm nên mới thay đổi cách đối xử với cô. Sau 100 ngày, anh mới biết rằng

trước đây chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh tức giận, trách móc và

khiến cho tâm trạng tiêu cực đi.

Ôn Thiển nhìn khuôn mặt Cố Viêm đang say ngủ hỏi: “Anh thật sự thích em sao? Hay là, anh chỉ quen với việc em ở cạnh anh?”

Cô bỗng hơi buồn ngủ, ngồi ở ghế ghé đẩu bên mép giường ngủ thϊếp đi. Đêm

tháng Mười Một càng lúc càng lạnh, Ôn Thiển không có mặc gì để giữ ấm,

vừa ngủ vừa lạnh, cực kỳ khó chịu.

Sau đó, cả người cô như được dịch chuyển. Chợt có một luồng hơi ấm bao quanh cô, bất giác được đến gần nơi sưởi ấm.

Trời đã sáng, đường phố bên ngoài bắt đầu huyên náo, ánh mặt trời chiếu vào

trong phòng đánh thức Ôn Thiển. Ôn Thiển phát lúc này cô đang ngủ trên

giường bệnh, bởi vì giường rất nhỏ nên được Cố Viêm ôm rất chặt.

Ôn Thiển nhớ Từ Hạo Kiệt có nói, hôm qua ban ngày Cố Viêm ngủ rất nhiều

nên có khả năng ban đêm sẽ tỉnh dậy. Có lẽ là anh nhìn thấy nửa đêm cô

run lẩy bẩy nên mới ôm cô lên giường.

Cô muốn xuống giường mà không phải đánh thức Cố Viêm, thấy người kia đang ôm cô rất chặt, dường như không có ý định buông tay.

Ôn Thiển lấy ngón tay chọc vào vai anh, hỏi: “Anh đang vờ ngủ phải không?”

Không có đáp lại.

Cô đưa tay vuốt ve vùng da trên cổ anh.

Cũng không có đáp lại…

Có lẽ đang ngủ thật.

Đây là y tá đến kiểm tra phòng, nhìn thấy Cố Viêm và Ôn Thiển đang ôm nhau

ngủ trên giường, cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi chưa có kinh nghiệm, gặp

cảnh này không biết phải nói gì, đỏ mặt nói với Ôn Thiển đã thức giấc:

“Tôi, tôi đến kiểm tra phòng…” Rồi sau đó vội vàng hấp tập chạy đi.

Ôn Thiển: “…”

Cố Viêm thối, nhất định là đang giả vờ ngủ, lại khiến cô thành trò cười cho thiện hạ.

Ôn Thiển dùng sức bóp mạnh cánh tay của Cố Viêm, anh bị đau thì nhanh

chóng tỉnh lại. Nhìn thấy Ôn Thiển đang trong lòng mình nên rất vui vẻ,

cọ mặt vào mặt cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ rồi anh nói:

“Thiển Thiển, ngủ thêm một chút.”

Ôn Thiển nghe anh làm nũng thì sởn da gà, cô nói: “Mau thả em ra!”

“Không thả! Em tự đến phòng anh, anh nhất định sẽ không thả em đi!”

Ôn Thiển: …

Lâu rồi không gặp, lại còn học được cách chơi xấu!