Sau khi gặp bác sĩ thì bắt đầu làm một loạt kiểm tra.
Thời gian đợi kết quả trôi qua rất lâu, Giang Tâm Dữ ngồi trên băng ghế
trong hành lang bệnh viện, thất thần lẩm bẩm một mình: “Nếu mang thai
thật, chị không biết phải làm thế nào…”
Giang Tâm Dữ và Từ Hạo Kiệt đã chia tay, có lẽ thời gian chia tay quá ngắn
nên vẫn chưa thể buông tay được, trong lòng vẫn có vướng bận. Nhưng cô
tin rằng sau một thời gian dài nữa, cô sẽ buông tay và quên được Từ Hạo
Kiệt.
Nhưng mà nếu chẳng may mang thai, cô thực sự không biết phải làm sao.
Để Từ Hạo Kiệt cưới cô sao? Có lẽ sẽ không được, bởi vì anh nói gia đình
anh không thể chấp nhận cho anh cưới phụ nữ đã ly hôn nên không thể
trông cậy vào điều này được.
Một mình nuôi con? Cô cảm thấy cô không có năng lực. Mặc dù lương tháng của cô hơn 10.000 tệ, nhưng ở thành phố lớn này, một tháng ở Lạc Nhã đã
tiêu mất 5000 6000 tệ. May mà bây giờ có Ôn Thiển chia sẻ tiền thuê nhà
và tiền điện nước một tháng là ba nghìn tệ. Sau này Ôn Thiển sẽ kết hôn
với Cố Viêm, nếu dọn ra ngoài ở riêng, cô sẽ phải tự mình thuê nhà. Hơn
nữa, một mình mang theo trẻ con sống ở nơi bừa bộn cũng không dễ dàng, ở chung cư Lạc Nhã vẫn tương đối an toàn hơn.
Muốn phá cũng không được, đây là máu thịt của cô và Từ Hạo Kiệt. Bọn họ đã
chia tay, mà đây chính là kết nối duy nhất của hai bọn họ.
Đợi hai giờ đồng hồ đã có kết quả, sau khi đưa cho bác sĩ xem thì xác nhận rằng thai đã được 8 tuần tuổi.
Nghe bác sĩ chỉ dẫn một loạt xong thì Ôn Thiển và Giang Tâm Dữ ra khỏi bệnh
viện, có lẽ Giang Tâm Dữ vẫn chưa thể chấp nhận được kết quả này nên cứ
đang ngẩn người. Ôn Thiển nhỏ giọng hỏi: “Có nên nói cho Từ Hạo Kiệt
biết không ạ?”
“Nói cho anh ấy biết có ích lợi gì không, anh ấy có thể cưới chị sao?”
Thời gian này, Giang Tâm Dữ khá không thoải mái, cô cảm thấy vận may của
mình luôn luôn không tốt. Cô và Quách Chí Hoa ở bên nhau được bảy tám
năm, tốt nghiệp đại học không bao lâu đã kết hôn với anh ta ngay, nhưng
mẹ Quách không thích cô, vì nhà cô nghèo không mang được lợi ích gì cho
gia đình chồng. Mỗi ngày sau khi tan sở cô đều chủ động ôm đồm tất cả
công việc nhà nhưng mẹ Quách vẫn không hài lòng, bắt bẻ đủ điều. Quách
Chí Hoa bảo cô nhịn một chút, cô cũng nhịn được bốn năm năm, Quách Chí
Hoa không hiểu ở nhà cô gặp khó khăn thế nào, cũng không bao giờ nói
chuyện giúp cô để mẹ Quách kiềm chế lại. Cô cảm thấy nản lòng thoái chí
với cuộc hôn nhân này, dù sao cũng không có con, ly hôn sớm, tự do sớm.
Từ Hạo Kiệt lại trông giống như một tay chơi, lúc đầu Giang Tâm Dữ cho
rằng mối quan hệ này sẽ không kéo dài. Dù sao không có nền tảng tình cảm chỉ mới phát sinh quan hệ đã quyết định bên nhau, cô cảm giác anh chỉ
đang chơi đùa mà thôi.
Nhưng Từ Hạo Kiệt ân cần lịch thiệp, cô chưa bao giờ cảm nhận được người khác nâng niu trong tay là như thế nào. Hết lần này đến lần khác, anh xem cô như công chúa, ngang ngược chiều chuộng cô. Mà cô dịu dàng, hào phóng
lại hiền lành, khiến cho người ta cảm nhận được hơi thở của cuộc sống,
nên đã làm cho Từ Hạo Kiệt nảy sinh ý muốn kết hôn.
Thế mà gia đình anh lại không đồng ý nên cũng vô ích, dù có cưới nhau đi
chăng nữa thì có lẽ mẹ của Từ Hạo Kiệt sẽ tìm đủ mọi lý do bắt bẻ cô như mẹ chồng cũ. Mà Từ Hạo Kiệt với thân phận là con trai, là chồng sẽ bị
kẹt giữa mẹ chồng và con dâu, giúp ai cũng đều là sai.
“Nhưng… anh ấy là ba của đứa bé, nên anh ấy cũng có quyền được biết sự tồn tại
của đứa trẻ chứ ạ?” Ôn Thiển không biết nói như vậy có đúng không, nhưng Từ Hạo Kiệt không biết chuyện gì cả thì quá thảm rồi.
“Chị sẽ về nhà suy nghĩ xem có nên giữ đứa bé này không …” Đứa bé đến quá
đột ngột, cô phải nghĩ kỹ con đường sau này sẽ như thế nào.
“Vậy chị phải nghĩ kỹ một chút, em không muốn chị quyết định sai lầm rồi hối hận cả đời đâu…”
Ôn Thiển đưa Giang Tâm Dữ về chung cư Lạc Nhã rồi sau đó trở lại công ty
làm việc. Quay lại văn phòng Tổng giám đốc, cô thấy Từ Hạo Kiệt và Cố
Viêm đang thảo luận về kế hoạch bán hàng cho quý tiếp theo.
Bởi vì họ đang nói chuyện công việc nên hai người đàn ông chỉ đơn giản chào cô một tiếng rồi tiếp tục nói về kế hoạch bán hàng, như là cô không có
mặt ở đó.
Ôn Thiển ngồi vào chỗ của mình, nhìn Từ Hạo Kiệt ngồi đối diện với Cố
Viêm, không ngừng nói lên suy nghĩ của mình. Thật ra cô rất muốn nói với Từ Hạo Kiệt là Giang Tâm Dữ mang thai.
Giang Tâm Dữ có giữ đứa trẻ này hay không đều tốt, không nên để cho người phụ nữ âm thầm chịu đựng nỗi đau này nữa.
Ôn Thiển đã nghĩ đến việc, nếu Giang Tâm Dữ giữ lại đứa bé này, những
người xung quanh sẽ đánh giá cô như thế nào, vì họ cho rằng Giang Tâm Dữ sống quá phóng túng nên dẫn đến có con riêng; Nhưng mà nếu phá bỏ, cơ
thể sẽ trở nên yếu ớt, cũng không biết sau này có thể mang thai được hay không…
Lúc
Cố Viêm nói chuyện, thỉnh thoảng anh liếc nhìn Ôn Thiển, thế mà cô gái
này ngẩn người nhìn bóng lưng Từ Hạo Kiệt nên bỗng hơi ghen tị. Cô thậm
chí cũng không hâm mộ các nam minh tinh, nhưng mà không biết từ lúc nào
lại nhìn chằm chằm một người đàn ông mà không chớp mắt.
“Ôn Thiển!” Đột nhiên Cố Viêm gọi một tiếng.
Ôn Thiển tỉnh táo lại, hỏi: “Sao vậy?”
“Pha cho anh một tách cà phê.”
Pha cà phê là công việc của Thư ký Trương, không phải công việc của Ôn
Thiển. Thường ngày Cố Viêm cũng gọi Thư ký Trương pha cà phê cho anh,
nhưng lần này không hiểu sao lại gọi cô đi pha cà phê.
“À, vâng…” Đã chỉ định cô đi pha cà phê thì cô đành phải ra ngoài.
Ôn Thiển thường ba bữa ăn mỗi ngày cho Cố Viêm nên rất rõ khẩu vị của anh, nhưng đối với cà phê cô hoàn toàn không biết gì.
Cô không biết anh thích cà phê đen, latte hay là thứ gì khác…
Bởi vì ở nhà anh không uống cà phê, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ pha một tách cà phê nào.
Ôn Thiển học hỏi Thư ký Trương cách pha cà phê, cô cảm thấy hơi nhạt, mất
một lúc lâu mới điều chỉnh được hương vị mà Cố Viêm thích.
Ôn Thiển mang cà phê quay lại phòng Tổng giám đốc, Từ Hạo Kiệt đã sớm đi
rồi, Cố Viêm kiểm tra đồng hồ rồi nói: “Thế mà lại mất nửa giờ?”
Ôn Thiển hơi bất mãn đặt ly cà phê lên bàn, trách móc anh chọn người làm
việc lung tung, cô nói: “Em không phải là người pha cà phê, làm sao có
thể pha được cà phê!”
Cố Viêm không so đo với cô, anh nói: “Tại sao vừa rồi em cứ nhìn Từ Hạo Kiệt?”
“Em nào có…” Ôn Thiển đang suy nghĩ mấy chuyện, chỉ là ánh mắt vừa lúc ở
sau lưng Từ Hạo Kiệt mà thôi, kết quả lại bị một vị vua dấm nào đó bắt
được ‘tại trận’.
Cố Viêm cố chấp nói: “Mắt sáng hết cả lên!”
Ôn Thiển: “…”
Ôn Thiển ngập ngừng hỏi: “Cố Viêm, em hỏi anh, nếu một cặp yêu nhau chia
tay rồi, nhưng chia tay không bao lâu thì người nữ lại có thai, anh nghĩ người nữ kia có nên nói cho người nam biết không?”
“Ý em là Giang Tâm Dữ có thai?”
Ôn Thiển kinh ngạc: “Sao anh biết được?”
“Người vừa mới chia tay không bao lâu thì còn có ai? Mà em vừa nhận điện thoại của Giang Tâm Dữ liền ra ngoài, lúc trở về hồn cứ như trên mây…nên việc này cũng không khó đoán.”
Ôn Thiển bị sự ngu ngốc của mình khiến cho muốn khóc, cô đã hứa với Giang
Tâm Dữ tạm thời không nói cho ai biết, cuối cùng lại bất ngờ bị bại lộ
trước mặt Cố Viêm.
Ôn Thiển vội vàng nói: “Em đã hứa với đàn chị sẽ không nói cho ai biết, anh tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác!”
“Không thể, đó là anh em của anh!” Cố Viêm cầm ống nghe điện thoại trên bàn,
gọi vào đường dây nội bộ: “Hạo Kiệt, Giang Tâm Dữ mang thai!
Ôn Thiển lấy hai tay nắm tóc mình phát điên, “Anh làm vậy sẽ khiến cho em mất đi một người chị em!”
Cố Viêm đặt ống nghe xuống đáp: “Em không cho anh nói, anh sẽ mất đi một người anh em!”
Ôn Thiển: “…”
Được rồi được rồi, không quan tâm tới nữa, hi vọng hai người có thể nói chuyện tốt, có thể có kết quả tốt.
Rồi đến kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của hai người.
Cố Viêm làm theo yêu cầu của Ôn Thiển đặt bàn trong nhà hàng và một căn phòng tình thú.
Nhà hàng được chọn là nhà hàng xoay mà Cố Viêm thích nhất, sau khi Ôn Thiển và Cố Viêm đến nhà hàng xoay thì chỉ nhìn thấy người phục vụ, không có
một người khách nào cả.
Ôn Thiển hỏi: “Có phải chúng ta đến sớm rồi không, sao vẫn không có người
nào đến? Không đúng, chúng ta tan sở rồi thì làm sao lại không có người
chứ?”
Cố Viêm đáp: “Anh bao hết nhà hàng.”
Ôn Thiển giật mình, không ngờ anh lại bao hết cả nhà hàng.
Sau đó, bó hoa hồng đỏ xinh đẹp, bản nhạc du dương và bữa ăn ngon miệng đã tăng thêm chỉ số lãng mạn cho buổi tối này.
Giữa bữa ăn, Cố Viêm lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng nhẫn rồi đặt trước mặt Ôn Thiển: “Quà kỷ niệm 100 ngày.”
Ôn Thiển không ngờ sẽ còn nhận được quà, mở ra xem, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo dành cho nữ, “Cái này…”
Cố Viêm lấy nhẫn ra rồi đeo vào ngón giữa bàn tay trái của cô, nhẫn vừa
với ngón tay. Anh nói: “Mang vào rồi, em là vợ sắp cưới của anh.”
Tên này không thực hiện nghi thức cầu hôn nào cả, cứ thế trực tiếp đeo nhẫn đính hôn, quả thực không nể mặt người ta chút nào!
Nhưng mà Ôn Thiển vẫn cảm thấy trong lòng mình như được rót mật.
Ăn xong, hai người họ đến một khách sạn gần đó. Trong khách sạn có phối
trí một phòng tình thú, sau khi làm thù tục nhận phòng xong, cầm thẻ
phòng đến căn phòng đó. Mở cửa ra, đèn sẽ bật sáng, ánh đèn quyến rũ, đồ đạc bên trong bày trí mơ mộng khiến người ta nảy ra suy nghĩ kỳ quái.
“Tắm chung hay sao?” Cố Viêm mở cửa phòng tắm, bên trong có một hồ bơi,
giống như một suối nước nóng cỡ nhỏ, nếu hai người cùng nhau tắm thì
hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Chúng ta tắm riêng đi…” Có thể là vì đây là lần đầu tiên nên Ôn Thiển không thể tiếp nhận được việc tắm cùng nhau.
“Vậy được rồi, em tắm rửa trước đi.” Cố Viêm đi ra ngoài phòng, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Ôn Thiển và Cố Viêm thay phiên nhau đi tắm rồi mặc áo choàng tắm ngồi trên giường. Hai người lúng túng không biết bắt đầu thế nào, vô tình nhìn
nhau thì không khỏi bật cười.
“Ôm một cái!” Cố Viêm dang tay về phía cô rồi Ôn Thiển cứ thế nhào vào vòng tay anh.
Cơ thể người phụ nữ vừa mềm mại lại vừa thơm, lúc ôm cô, Cố Viêm có thể cảm nhận người anh đang biến hoá một cách rõ ràng.
Anh hôn lên trán, lên mắt, lên mũi cô, cứ tiếp tục hôn xuống dưới cho đến xương quai xanh thì dừng lại.
Anh kéo áo ngủ của cô, để lộ ra bộ ngực kiêu ngạo kia.
Anh nhớ trước đây nó không lớn như vậy, sau ba tháng xoa bóp, dường như đã
có chút thành quả. Anh hôn lên bầu ngực cô rồi hỏi: “Có phải đã trưởng
thành rồi không?”
Ôn Thiển ngượng ngùng gật đầu, cô cảm giác gần đây mặc nội y có hơi bức bách nên có lẽ nó đã trưởng thành rồi.
Xem ra cô phải thay đổi nội y.
“Tốt lắm, về sau anh sẽ tiếp tục xoa bóp cho em, khiến em trở nên lớn hơn.”
Cố Viêm nhào nặn nơi đó, hôn lên rồi tiếp tục thăm dò xuống dưới…
Hồi lâu sau, Ôn Thiển bị đốt lửa đến nóng không chịu nổi, mà anh lại chậm chạp chưa đi vào.
“Cố Viêm…” Cô run giọng, cầu xin: “Nhanh đi…”
“Anh vào đây.” Cố Viêm thấp người xuống rồi tiến vào…
Sáng sớm hôm sau, Cố Viêm tỉnh dậy phát hiện trên ga giường có vết máu đỏ sẫm thì vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ôn Thiển cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, không dám nói lời nào.
Rất lâu sau, anh mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cô nơm nớp lo sợ đáp: “Bà dì còn chưa đi, anh tin không…”