Ôn Thiển nhìn thấy có một người ngồi ở bàn giữa sảnh đứng dậy nâng ly chúc mừng, những người khác thì cô không biết nhưng có thể nhận ra một nhà
ba người của Cố Toàn Vinh.
Hôm nay là ngày sinh của mẹ Cố Viêm, ba anh lại mở tiệc chiêu đãi họ hàng
kỷ niệm ngày kết hôn tại nhà ăn mà mẹ anh thích nhất lúc còn sống.
Ôn Thiển nắm tay Cố Viêm rồi nói: “Đi thôi!”
“Ừ.” Cố Viêm đi theo nhân viên phục vụ đến phòng ăn.
Không muốn nói, không muốn ầm ĩ vì nó không có ý nghĩa gì.
Đi vào phòng riêng, Ôn Thiển không rành việc gọi món, mà cũng không kén ăn nên đã giao nhiệm vụ gọi món lại cho Cố Viêm. Cố Viêm gọi một số món mẹ anh thích, còn có một nồi súp lớn.
Ôn Thiển rất thích ăn, ăn đến say sưa: “Món ăn anh gọi cũng đều rất ngon.”
Cố Viêm gắp một miếng thịt cho vào chén Ôn Thiển: “Đây đều là mấy món mẹ anh thích.”
“Mẹ anh thật biết cách thưởng thức, ăn rất ngon luôn.”
Hai người ăn no, bữa ăn này chỉ có hơn 100 tệ, vẫn không đắt gì lắm. Mấy
năm qua, Ôn Thiển kiếm được rất nhiều tiền nhưng cô là người khá thiết
thực, gọi vài món đóng gói mang về để ăn khuya. Thuận tiện nghiên cứu
cách làm để sau này có thể làm cho Cố Viêm ăn.
Kết quả là bọn họ đợi đồ ăn nên bị trễ một chút.
Sau khi tính tiền, hai người xách vài cái hộp đi ra ngoài đại sảnh. Vừa lúc nhà họ Cố cũng đã ăn uống xong, đứng dậy rời đi, đi ra đến cửa thì gặp
được nhau.
“Anh họ!”
“Anh trai!”
Hai người trẻ tuổi Cố Nhu và Cố Hoa đột nhiên nhìn thấy Cố Viêm cũng đang ở đây thì vội vàng lên tiếng gọi anh.
Cố Hoa chưa bao giờ gọi Cố Viêm là anh trai bởi vì từ nhỏ Tằng Mỹ Hồng đã
nói với Cố Hoa, Cố Viêm không phải là con của bà ta, cho nên cũng không
phải là anh trai của Cố Hoa. Đến lúc đi học, Cố Hoa mới anh biết Cố Viêm chính là anh trai cùng cha khác mẹ của mình. Từ bé cậu ta đã không gọi
anh trai, mặc dù được đi học, cậu trở nên hiểu chuyện hơn nhưng cũng sẽ
không chủ động gọi Cố Viêm là anh trai.
Một ngày nọ, Cố Nhu nói với họ Cố Viêm đã là một ông chủ giàu có, Cố Toàn
Vinh gọi cho Cố Viêm nhờ anh giúp đỡ em trai Cố Hoa đi du học nhưng lại
bị Cố Viêm đáp trả một câu, nói là Cố Hoa chưa bao giờ gọi anh là anh
trai.
Sau
đó, Cố Hoa cũng muốn tìm cơ hội gọi anh là anh trai, nhưng hết lần này
đến lần khác anh không cho cậu cơ hội, cứ tắt máy hoặc là từ chối gặp
cậu ta.
Hiện giờ khó lắm mới có thể gặp được Cố Viêm nên nhất định phải biểu hiện tốt, cũng để hàn gắn lại tình anh em.
Nghe hai người trẻ tuổi gọi tên, Cố Viêm hoàn toàn không đáp lại. Nhưng mà
vào lúc này, tất cả người trong gia đình đó đều đang nhìn Cố Viêm và Ôn
Thiển.
Cố Viêm phớt lờ vợ chồng Cố Toàn Vinh, chỉ chào hỏi hai cụ già tóc bạc: “Chào ông bà nội.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, không thân mật, giống như là người không có quan hệ máu mủ với nhau.
Bà nội Cố nói: “Cố Viêm, sao hôm nay con lại ở đây? Là ba con bảo con qua
ăn cơm sao? Đã lâu con đã không về nhà, ông bà nội rất nhớ con.”
Trước đây ông bà nội Cố đối xử với Cố Viêm rất tốt, dù sao cũng là cháu trai
đầu lòng nhưng sau này Cố Hoa lại ra đời, vì để lấy lòng con dâu mới nên hai ông bà rất yêu thương Cố Hoa mà bỏ bê đứa cháu trai này.
Cố Viêm biết hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng Cố Toàn Vinh nên kể nói đến một chuyện gây mất hứng một chút, “Hôm nay con về thăm mộ mẹ
con.”
Cố
Viêm nói thế này, những người lớn tuổi có mặt ở đây, cũng như ba mẹ của
Tằng Mỹ Hồng đều đen mặt. Ngày kỷ niệm kết hôn của vợ chồng Cố Toàn Vinh là một ngày vui, một người vai nhỏ hơn như anh sao lại nói ra những lời này. Biết rõ là ngày kỷ niệm của ba mình nhưng lại nói ra loại chuyện
xúi quẩy như thế này.
Cố Viêm chế nhạo: “Tôi còn rất muốn cảm ơn ông Cố đã chọn ngày sinh của mẹ tôi làm ngày kỷ niệm kết hôn, để tôi có lý do không cần tham gia ngày
kỷ niệm của các người.”
Nếu là người trong nhà để tâm đến Bạch Đình, hoặc nếu năm đó Cố Toàn Vinh
nói trước cho Cố Viêm thì cũng đã không tạo nên một màn kịch như vậy.
Bà nội Cố ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày sinh của A Đình sao?”
“Vâng, là ngày 26 tháng 8 dương lịch.” Cố Viêm nhìn Cố Toàn Vinh nói: “Sau này nếu ông lại tổ chức tiệc kỷ niệm kết hôn thì cũng không cần phải gọi
cho tôi, ngày này tôi không rảnh.”
“Ông bà nội, con đi đây.” Cố Viêm dắt Ôn Thiển ra khỏi nhà hàng.
Cố Viêm vẫn luôn không nói đến chuyện gia đình mình bởi vì anh thấy rõ bản chất con người xấu xí của họ. Người cha có tình mới bỏ bê con trai của
vợ cũ. Vì không phải là con của mẹ kế nên anh luôn bị đối xử bạo lực
lạnh lùng; Ông bà nội không khác gì người cha, thích người mới rồi quên
đi người cũ; Gia đình chú Hai thích nhất là lợi dụng, thậm chí con gái
Cố Nhu của bọn họ cũng từng trộm tiền nhà anh mấy lần…
Nhà họ Cố không ai tốt đẹp nên Cố Viêm thực sự không muốn nói chuyện trong
nhà cho Ôn Thiển nghe, bởi vì nghe vào sẽ rất tiêu cực, hao hết năng
lượng.
Trở lại xe, Cố Viêm vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Lúc nãy khiến em phải chê cười rồi.”
Ôn Thiển lắc đầu: “Không có…”
Những người lớn trong nhà cũng không biết ngày sinh của mẹ Cố Viêm, sắp xếp
cử hành hôn lễ vào ngày này là thiếu tôn trọng Cố Viêm bao nhiêu?
Cô rất đau lòng cho anh, nhưng cô không biết phải làm thế nào.
Chỉ cần làm cho anh hạnh phúc là tốt rồi.
Qua một thời gian, Từ Hạo Kiệt đi du lịch về trông đã tốt hơn, nhưng ngày
thường anh nói rất nhiều, bây giờ lại trở nên ít nói, trừ khi anh cần
phát biểu trong phòng họp mới nói liên tục không ngừng mà thôi.
Giang Tâm Dữ cũng không xem là chuyện lớn, cứ nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, giống như là không có bị đả kích.
Tháng Chín, cửa hàng đầu tiên ở nước ngoài của thời trang Thiển Thiển cuối
cùng cũng khai trương ở New York, Ôn Thiển cùng Cố Viêm đến đây để tham
dự lễ khai trương.
Ôn Thiển cảm thấy trong những năm qua công ty không hề dễ dàng chút nào,
thật không thể tưởng tượng được cửa hàng kinh doanh trên mạng nhỏ bé kia cuối cùng đã bước ra ngưỡng cửa thế giới.
Bởi vì mở ở nước ngoài nên quần áo ở New York hơi khác biệt so với phong
cách trong nước, có thêm một số yếu tố theo xu hướng được giới trẻ ở đó
ưa chuộng. Rất ít thương hiệu quần áo trong nước có thể ăn nên làm ra ở
thị trường nước ngoài, điều này đã thu hút sự chú ý của giới truyền
thông. Sau khi về nước, Cố Viêm được vài phương tiện truyền thông nổi
tiếng hẹn phỏng vấn, vấn đề liên quan đến quá trình dự tính thành lập
công ty và khởi nghiệp, đều là những câu chuyện cũ truyền đầy cảm hứng.
Trước khi Cố Viêm dính đến chuyện “bỏ rơi” ba mình nhưng sau đó đã làm rõ sự
việc, rút lui khỏi sự chú ý của công chúng một thời gian. Bài báo phỏng
vấn về khởi nghiệp và quản lý này đã thu hút sự chú ý của người ngoài
giới, một nửa là về quá trình khởi nghiệp, còn một nửa là liên quan đến
ngoại hình của anh.
Trở thành doanh nhân đẹp trai nhất nước do người hâm mộ nữ bình chọn. Mặc
dù đã có vợ sắp cưới nhưng vẫn không ngăn được tình yêu của người hâm mộ nữ dành cho anh.
Ôn Thiển ngồi trong văn phòng lướt Weibo đọc các bài phỏng vấn cùng với
bình luận của những người hâm mộ nữ đó, tất cả đều tỏ tỉnh, nói muốn
sinh cho Cố Viêm một chú khỉ con.
Tại sao con gái thời bây giờ lại không dè dặt chút nào, còn chưa thấy người thật đã đòi sinh con cho người ta rồi!
Ôn Thiển tức giận nhìn Cố Viêm đang làm việc nghiêm túc ở phía chếch bên
kia, đột nhiên phát bệnh ‘mê trai’, anh ấy quá là là đẹp trai!
Ôn Thiển cầm lịch trên bàn lên nhìn xem, đã là cuối tháng Chín, chuẩn bị
đến Quốc Khánh. Cô bỗng nhớ ra kỳ hạn thỏa thuận yêu nhau 100 ngày của
cô và Cố Viêm là trước ngày Quốc Khánh. Mặc dù bây giờ thoả thuận này
không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì Cố Viêm đã thích cô, sang năm sẽ cùng
cô về nhà gặp ba mẹ cô để bàn chuyện cưới xin.
Nhưng mà đó là thời gian 100 ngày của hai người họ, có thể ăn mừng một chút.
Cô cầm lịch đếm ngày, một trăm ngày là vào ngày 27 tháng 9.
Còn ba ngày nữa mà thôi!
Ôn Thiển nói với Cố Viêm: “Cố Viêm, anh có biết ba ngày nữa là ngày gì không?”
Cố Viêm nhìn tờ lịch trên bàn mình, trên đó không hề đánh dấu ngày đặc biệt nào.
Thứ Năm, ngày 18 tháng 8 âm lịch.
Là ngày gì?
Sinh nhật Ôn Thiển là tháng Hai, sinh nhật của Từ Hạo Kiệt là vào tháng Sáu, còn sinh nhật của anh là ở tháng Mười Hai.
Không phải sinh nhật thì là ngày gì?
Cố Viêm đoán không ra: “Anh không biết.”
Ôn Thiển hào hứng nói: “Là một trăm ngày chúng ta yêu nhau.”
Không nhắc đến chuyện này thì Cố Viêm đã quên mất, anh và Ôn Thiển đã thoả
thuận, nếu trong vòng một trăm ngày anh vẫn không thích Ôn Thiển một
chút nào thì Ôn Thiển không thể tiếp tục tìm đến anh nữa.
Nhưng mà thoả thuận này có lẽ sẽ không cần dùng nữa, từ khi anh và Ôn Thiển
phát sinh quan hệ thì anh đã quyết định chịu trách nhiệm với cô. Sau khi sống chung, anh cảm thấy có Ôn Thiển làm bạn đời rất tốt, lại càng muốn cùng cô sống đến hết đời.
Cố Viêm không biết tại sao cô lại nói đến chuyện này, vì mối quan hệ giữa
họ đã không còn bị ràng buộc bởi thỏa thuận một trăm ngày nữa rồi.
“Kỷ niệm một trăm ngày hẹn hò! Anh có muốn chúc mừng một chút không?” Ôn
Thiển thường nghe một số nữ đồng nghiệp trẻ tuổi nói, họ thường kỷ niệm
cái gì trong một tháng, ba tháng, một trăm ngày hẹn hò với bạn trai của
họ…
Cô cảm
thấy mình nên tung tăng một chút, rất có hình thức lại còn rất lãng mạn. Dù sao thì Cố Viêm là người hơi buồn chán, họ sống chung với nhau như
hai vợ chồng già, thiếu đi sự lãng mạn và nồng nàn.
“Em muốn ăn mừng thế nào?” Cố Viêm chống cằm nhìn Ôn Thiển, hỏi.
Ôn Thiển có chút ngượng ngùng nói: “Ăn tối ở ngoài rồi vào khách sạn tình nhân thuê phòng được không?”
Vì quá xấu hổ nên vừa nói xong Ôn Thiển đã che mặt.
Ôn Thiển không biết Cố Viêm nghĩ thế nào, sống với nhau hơn ba tháng, mà
anh cũng thích cô, nhưng mà anh vẫn chưa chạm vào cô nên cô không biết
là anh bảo thủ hay là anh bị lãnh đạm.
Cố Viêm trả lời: “Vậy thì được, anh sẽ sắp xếp.”
Ôn Thiển còn tưởng mình đang gặp ảo giác, thế mà anh lại đồng ý rồi!
Khoan đã, anh có biết ý nghĩa của việc thuê phòng là gì không? Đột nhiên Ôn
Thiển muốn xác nhận một chút, cái này không có nghĩa là ngủ ở ngoài bình thường.
“Cái đó……”
“Sao thế?”
“Anh có biết thuê phòng có ý nghĩa gì không?”
Cố Viêm nhíu mày: “Em cho rằng anh không biết?”
Ôn Thiển xua tay nói: “Không phải, anh biết là được rồi…”
Cố Viêm đóng tập tài liệu lại, nhìn Ôn Thiển cười quỷ dị: “Vậy thì mấy
ngày nay em nên giữ sức, anh sợ thân hình nhỏ bé này của em sẽ không
chịu nổi thôi.”
Ôn Thiển xoa mặt một cái, mặt cô đỏ bừng.
Lúc này, một cuộc gọi đến đã phá vỡ bầu không khí mập mờ trong văn phòng.
Ôn Thiển cầm lên xem, nhìn thấy là Giang Tâm Dữ, hít sâu một hơi để trấn tĩnh rồi nghe máy: “Sao vậy chị?”
“Ôn Thiển, em đi với chị đến bệnh viện đi? Đừng nói cho ai biết, Cố Viêm cũng không được.”
Ôn Thiển ngước mắt nhìn Cố Viêm, vội vàng nói: “Được, được, được rồi, chị đang ở đâu, em đi tìm chị.”
“Chị đang ở ga tàu điện ngầm trên đường vành đai phía Tây.”
Sau khi Ôn Thiển cúp máy, cô thu dọn đồ đạc rồi nói: “Đàn chị tìm em có việc, em về trước đây.”
Cố Viêm đã thay đổi rất nhiều, cũng không hỏi cô sẽ đi đâu hay làm gì, “Ừ!”
Ôn Thiển vội vàng ra khỏi cao ốc, bắt một chiếc taxi đi đến ga tàu điện
ngầm trên đường vành đai phía Tây, sau khi xuống xe nhìn thấy Giang Tâm
Dữ, cô liền chạy tới hỏi: “Chị, chị sao vậy, chị bị thương sao?”
Giang Tâm Dữ lắc đầu nói: “Không phải, chị đi làm kiểm tra mà thôi.”
Ôn Thiển nghe cô nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô đưa tay lên vỗ ngực:
“Chị làm kiểm tra ạ? Hù chết em, lại còn dặn em đừng nói cho người khác
biết.”
“Có thể có mạng người… nên mới gọi em ra đây ở với chị một chút.”
“Người? Mạng người? Làm kiểm tra sao có thể có mạng người, nguy hiểm như vậy sao?”
Giang Tâm Dữ ấp úng nói: “Có thể chị mang thai rồi…”
Ôn Thiển ngây người một lúc rồi hỏi: “Mang thai? Mang thai? Của ai?”
Giang Tâm Dữ trừng mắt nhìn cô nói: “Chị giống một người lăng nhăng lắm à?”
“Là của Từ Hạo Kiệt?” Ôn Thiển khϊếp sợ nói.
“Nhưng… nhưng hai người đã chia tay rồi mà…”
“Kỳ thật chị cũng không rõ lắm, chỉ là dạo này chị cảm thấy mệt mỏi, kinh
nguyệt bị châm nên chị mới đi kiểm tra.” Giang Tâm Dữ khá lo lắng, cô
giơ tay đỡ trán nói: “Lần nào bọn chị cũng có dùng bao, có lẽ sẽ không
mang thai đâu…Chị đến kiểm tra để an tâm một chút.”
“Chúng ta đi làm kiểm tra trước đi, ngồi đây đoán mò cũng vô dụng.” Ôn Thiển
kéo Giang Tâm Dữ đi về phía bệnh viện ở đằng sau ga tàu điện ngầm.