Mỗi chiều, Ôn Thiển sẽ không về cùng Cố Viêm mà sớm đi chợ mua rau củ quả
về nhà nấu ăn. Ôn Thiển đoán tầm giờ này Cố Viêm sắp về đến nhà ăn tối
rồi.
Ba món mặn và một món canh được đặt trên bàn ăn, nơi cửa trước vang lên tiếng nhấn mật mã.
Cố Viêm mở cửa, trên tay cầm cặp làm việc, một túi đựng đồ ăn, một bó hoa
nhỏ và một túi mua sắm của thương hiệu thời trang lớn với bên trong là
một chiếc hộp.
Ôn Thiển đi đến cửa ra vào, Cố Viêm đưa hoa và túi mua sắm cho cô rồi nói: “Tặng em.”
Ôn Thiển tò mò nhận lấy, hỏi: “Cái gì?”
“Lễ phục!” Cố Viêm nói xong rồi xách túi đựng đồ ăn đi vào bếp.
Lễ phục?
Tự dưng đưa lễ phục cho cô?
Ôn Thiển cầm hoa và túi mua sắm vào nhà, cô đặt hoa lên bàn trà rồi sau đó mở cái hộp trong túi mua sắm ra.
Bên trong là một chiếc váy màu sâm panh, kiểu dáng không tay, dài vừa đến
đầu gối. Nói tóm lại là nó không quá gợi cảm cũng không quá bảo thủ,
ngược lại tạo ra cảm giác đoan trang.
Cố Viêm ra khỏi bếp, thấy cô đã mở hộp ra ướm váy lên người thì hỏi: “Em thích không?”
Ôn Thiển hỏi: “Đây là váy đi dự tiệc ngày mai hả?”
Cố Viêm gật đầu.
Ôn Thiển ngượng ngùng nói: “Em về phòng thử xem.”
Cố Viêm nhớ tới việc anh bị Từ Hạo Kiệt càm ràm cả một buổi chiều, yêu cầu anh phải nhanh chóng lấy công chuộc tội, chỉ cho anh đi mua quần áo rồi về nhà làm cho Ôn Thiển vui vẻ, nếu không cô sẽ ầm ĩ đòi chia tay.
Về chuyện Ôn Thiển chia tay, anh chưa nghĩ đến và cảm thấy khả năng xảy ra rất thấp, bởi vì trò chơi người yêu này Ôn Thiển là người nhắc đến
trước.
Dù đã tuyên bố với bên ngoài bọn họ là người yêu nhưng trong thâm tâm họ biết rằng đây chỉ là trò chơi hẹn ước. Cố Viêm đối xử với Ôn Thiển giống như trước kia, cách mà anh vẫn luôn làm khi ở cạnh cô. Dựa theo cách làm
của anh thì mối quan hệ sẽ không tiến triển gì.
Cho nên rất nhiều lần Ôn Thiển chủ động đến gần anh, cố gắng chiếm lấy trái tim anh từng chút.
Ôn Thiển từng nói, nếu anh động lòng với cô thì trong vòng một trăm ngày nữa họ sẽ trở thành người yêu thực sự.
Kỳ thật anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên ai đó cả đời, hành động của
ba anh đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, đã cho anh thấy tình yêu tình cảm
gia đình nó mong manh đến nhường nào.
Trong mối quan hệ này, anh đã do dự, không hiểu rõ tâm tư của mình có nên chấp nhận Ôn Thiển hay không.
“Nhìn đẹp không?” Ôn Thiển đã thay váy xong, chiếc váy này ôm sát cơ thể rất
thích hợp với cô. Trước ngực thiết kế rất khéo, có thể che đi khuyết
điểm ngực phẳng. Đoán chừng lúc mua váy này anh đã hỏi nhân viên trong
cửa hàng lấy bộ nào có thể che được khuyết điểm cho cô.
“Ừ, đẹp!” Cố Viêm gật đầu.
“Cảm ơn anh!” Ôn Thiển cảm kích hỏi: “Bao nhiêu vậy? Em trả tiền lại cho anh.”
Vừa nãy lúc thay váy cô phát hiện bảng giá đã bị cắt mất, không biết váy
này bao nhiêu tiền. Nhưng đây là váy hãng L, mua trong cửa hàng ước tính cẩn trọng thì cũng là hơn tám mươi nghìn tệ!
“Không cần đâu, cũng không đắt.” Cố Viêm đặt tay lên bụng hỏi: “Ăn cơm chưa? Anh đói quá!
Ôn Thiển vui vẻ quá nên quên luôn chuyện ăn cơm tối, vội vàng nói: “Anh ăn trước đi, em thay quần áo rồi ăn ngay.”
Trước bữa tiệc, Ôn Thiển và Giang Tâm Dữ đã đến salon để làm tóc và trang điểm, họ đã trang điểm cho các cô cực kỳ xinh đẹp.
Từ Hạo Kiệt và Cố Viêm đến salon gần như cùng lúc để đón họ. Cố Viêm đến
trước, chào bạn học cũ Giang Tâm Dữ một chút, nhìn kiểu tóc và lớp trang điểm tinh xảo của bọn họ thì không có lời bình luận nào.
Sau đó Từ Hạo Kiệt bước vào, đi về phía họ với nụ cười phấn khích như vừa
mới trúng số, anh ta nói với hai cô: “Oa, đẹp quá! Đẹp nhất bữa tiệc hôm nay là hai người đó!”
Tiếp đó, anh ta tiến lên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Giang Tâm Dữ, ghé vào tai cô nói: “Cục cưng, chúng ta đi thôi!”
Hai người quen nhau chưa được một tuần nhưng đã thân mật đến mức này khiến cho Ôn Thiển rất ghen tị.
Cố Viêm trông thấy hành động của Từ Hạo Kiệt nhưng không nói gì chỉ nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Ôn Thiển gật đầu: “Ừ.”
Cố Viêm đi trước cô, giống như những lần trước, rất hiếm khi đi cạnh nhau.
“Cố Viêm.” Ôn Thiển hét lên.
“Ừ?” Cố Viêm nhìn lại.
Ôn Thiển hơi cúi người nói: “Dìu em chút với, giày này khó đi…”
Cố Viêm nhìn xuống, Ôn Thiển mang đôi giày mới, gót cao và mỏng, quả thực
đi lại rất khó khăn. Cố Viêm xoay người tiến lên một bước đến bên cạnh
cô, một tay đỡ lấy cánh tay cô rồi nói: “Lần sau đừng mang giày cao như
vậy nữa.”
Cố Viêm đã từng nói những điều tương tự nhưng Ôn Thiển vẫn không nghe. Ai
bảo cô và Cố Viêm chênh lệch chiều cao quá nhiều, đứng bên cạnh anh
không mang cao gót thì trông hình ảnh buồn cười quá.
Tiệc từ thiện được tổ chức tại một khách sạn năm sao ở Thâm Thành, có rất
nhiều người trong ngành thời trang đến đây, trong giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nên gặp được rất nhiều người quen.
Thời trang Thiển Thiển hiện rất nổi tiếng trong ngành, mọi người đều biết
rằng một trong những người sáng lập, Ôn Thiển, đã rời khỏi công ty công
ty nên có không ít công ty bí mật đi tìm Ôn Thiển muốn hợp tác, nhưng
đều bị từ chối.
Lúc này, Cố Viêm, Tổng giám đốc của thời trang Thiển Thiển lại đưa Ôn Thiển đến tham gia bữa tiệc.
Như thường lệ, Ôn Thiển khoác tay Cố Viêm cùng anh chào hỏi các đồng
nghiệp. Một số người cho rằng Ôn Thiển sẽ quay trở lại thời trang Thiển
Thiển làm việc, họ hỏi: “Cô Ôn sắp trở lại Thiển Thiển rồi sao?”
Ôn Thiển cười trả lời: “Ồ, không có đâu.”
Cố Viêm ôm lấy Ôn Thiển, giới thiệu với người quen: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, Ôn Thiển.”
Mọi người chợt nhận ra.
“Cố tổng và cô Ôn đây thật sự là trai tài gái sắc, dự định khi nào kết hôn
vậy?” Có người tò mò hỏi, dù sao đôi nam nữ trước mặt này cũng đến lúc
lập gia đình rồi, khó tránh sẽ bị đặt câu hỏi.
Vấn đề kết hôn đối với Cố Viêm và Ôn Thiển có hơi xa vời hoặc có hơi viển
vông, bởi vì sau một trăm ngày nữa không biết họ có còn bên nhau hay
không.
Cố Viêm nói với giọng điệu như thông báo: “Còn chưa tính tới, lúc kết hôn nhất định sẽ thông báo cho mọi người.”
Sau khi gặp nhóm người này đến nhóm người khác, cuối cùng Ôn Thiển và Cố
Viêm cũng rảnh rỗi. Là hình thức tiệc đứng, Ôn Thiển còn chưa ăn tối nên cô đi đến quầy thức ăn tìm gì đó để ăn. Lúc cô và Cố Viêm đang nếm món
tráng miệng thì bọn họ thấy chị họ Hoàng Uyển Linh của Cố Viêm đang đi
tới đây, đồng thời còn chào hỏi với họ: “Cố Viêm.”
Cố Viêm cũng đáp lại: “Chị Linh.”
Hoàng Uyển Linh phát hiện Ôn Thiển bên cạnh Cố Viêm: “Cô Ôn cũng đến sao?”
Ôn Thiển ở bên cạnh Cố Viêm gọi một tiếng: “Chị Linh.”
“Chị mới vừa nói chuyện với mấy người Lâm tổng, nói rằng hai đứa đang hẹn hò?” Hoàng Uyển Linh hỏi để xác nhận một chút.
Cố Viêm cũng không giấu giếm, đáp: “Vâng.”
Trong ký ức của Hoàng Uyển Linh, dường như Cố Viêm chưa bao giờ có bạn gái.
Mẹ của Hoàng Uyển Linh, Bạch Hoa cũng chính là dì của Cố Viêm thường bảo anh sớm có bạn gái và kết hôn, hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh.
Mẹ của Cố Viêm là Bạch Đình lấy chồng xa, sau khi bà mất vì bạo bệnh, nhà
họ Bạch cũng rất ít khi liên lạc với nhà họ Gu, nhưng vào những ngày lễ
Tết Bạch Hoa vẫn luôn liên lạc với Cố Viêm. Trước đây, Bạch Hoa ly hôn
với chồng rồi nuôi con gái một mình, điều kiện không tốt lắm nên bà cũng chưa từng đến thăm Cố Viêm. Vài năm trước, Bạch Hoa kết hôn với ông chủ của một công ty lớn rồi đi đến Thâm Thành. Lúc trước, công ty đã cử
Hoàng Uyển Linh đi làm trưởng dự án hợp tác với thời trang Thiển Thiển,
sau đó cô phát hiện g ông chủ của công ty kia thực sự là Cố Viêm. Sau
này, nghe nói sau khi Bạch Tĩnh qua đời, cuộc sống của Cố Viêm khá tồi
tệ, tất cả những gì của ngày hôm nay anh đều tự mình cố gắng có được,
điều nực cười là Cố Toàn Vinh lại hờ hững với Cố Viêm và hoàn toàn không biết rằng con trai mình đã trở thành một người giàu có. Lúc Cố Viêm tốt nghiệp, Cố Toàn Vinh sợ Cố Viêm về nhà lấy tiền nên nói với anh: “Em
trai con vẫn còn nhỏ, cần tiền để học. Sau này con có kết hôn mua nhà
thì tự mình nghĩ cách giải quyết đi.”
Khi đó, Cố Viêm đã kiếm được hàng trăm nghìn tệ từ cửa hàng trực tuyến, số
tiền chia cho Ôn Thiển là hơn ba trăm nghìn tệ, ước tính còn nhiều hơn
cả số tiền Cố Toàn Vinh tiết kiệm được. Cố Viêm không nói gì mà mở công
ty ở Tuệ Thành, đợi Ôn Thiển tốt nghiệp rồi mới chuyển công ty đến Thâm
Thành.
Hoàng Uyển Linh vỗ nhẹ vào tay Cố Viêm rồi nói, “Dì mà biết em có bạn gái, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Hẳn là vậy!” Cố Viêm có hơi ảm đạm khi bị nhắc đến mẹ mình.
Ôn Thiển thấy Cố Viêm có hơi kỳ lạ, nhưng cô không biết chính xác là thế
nào. Trong bữa tiệc cần phải xã giao với vài đối tác nên Cố Viêm uống
không ít rượu. Ôn Thiển và Cố Viêm đi cùng một xe đến, làm thế nào cũng
phải có một người tỉnh táo để lái xe nên trong tiệc rượu Ôn Thiển không
uống một giọt nào.
Khi yến tiệc kết thúc, bởi vì Cố Viêm uống rất nhiều rượu nên đi đứng có
hơi không vững. Ôn Thiển người nhỏ nhắn, đi giày cao gót đỡ một người
cường tráng cao hơn một mét tám đến bãi đậu xe thì cảm giác như thắt
lưng của mình đã sắp gãy.
Ôn Thiển lái xe trở về hoa viên Hoa Đình, nhìn người đàn ông say rượu ngồi ghế bên cạnh, cô đau đầu, lát nữa còn phải khiêng người đàn ông này về
nhà nữa!
Nếu Ôn Thiển say rượu, cô sẽ yên tĩnh ngủ nên tương đối dễ chăm sóc. Nhưng
Cố Viêm thì khác, bình thường anh nghiêm túc bao nhiêu thì say rượu anh
cợt nhả bấy nhiêu. Ôn Thiển ôm eo anh, dìu anh đi từ dưới tầng hầm bãi
đậu xe đi vào thang máy.
Cố Viêm lấy một tay vỗ vào mông Ôn Thiển, Ôn Thiển bị đau nên tức giận nói: “Đau quá!”
Cố Viêm nghe thấy giọng nói không hài lòng của cô thì đưa vuốt vào nơi bị đánh kia, ranh mãnh nói: “Anh sẽ xoa cho em …”
Ôn Thiển đang muốn lấy di động ra chụp lại ảnh anh đang say rượu.
Ôn Thiển là một người phụ nữ thiếu kinh nghiệm và chưa bao giờ thân mật
với người khác, làm sao cô có thể chấp nhận được việc Cố Viêm sờ vào
mông và eo của mình trong thang máy được. Trong thang máy có camera, nếu bị người ta thấy được, liệu cô có còn mặt mũi nào không?
Ôn Thiển ngăn cản cái tay đang mò mẫm lên xuống của Cố Viêm, không ngừng
dỗ dành bên tai anh: “Đừng làm vậy, về nhà đi, được không?”
Khuôn mặt đỏ bừng của Cố Viêm lộ ra một chút vô lại, anh đồng ý với đề nghị của Ôn Thiển: “Được…”