“Cái này rất đơn giản, ta phân loại kỹ càng các cấp bậc của Nhạc sư cho con rồi con sẽ hiểu duyên cớ trong này.” Chu Văn đại sư bảo mọi người ngồi xuống lần nữa, lại dặn dò người mang lên trà cùng điểm tâm, rồi tinh tế giảng giải cho mọi người.
“Trên thế gian này mặc dù có nhiều người có thể phú thế nhưng có thể xếp ở trên chỉ có năm loại này.
Khí nhạc sư cao nhất chỉ có thể tu luyện tới cấp bảy, mà năng lượng của Thanh nhạc sư cao nhất là cấp chín, đây chính là chênh lệch lớn nhất giữa Khí nhạc sư và Thanh nhạc sư, hơn nữa Khí nhạc sư chỉ có cấp ba trở lên khi diễn tấu đơn độc mới có hiệu quả, mà Thanh nhạc sư chỉ cần vào giai liền sẽ có hiệu quả trị bệnh.
Trong năm loại thiên phú của Thanh nhạc sư, chỉ có duy nhất Thiên âm giả Chân Âm đại sư là cấp chín, cái này cũng là giai tầng cao nhất mà mọi người biết được. Tiếp theo là mấy vị Địa âm đại sư. Trong đó Đạo Âm đại sư vừa mới được nhắc đến chính là người mạnh nhất trong số những Địa âm, có người nói là tu luyện tới cấp tám, cũng có người nói là cấp bảy đỉnh phong, còn những vị Địa âm khác thì là cường giả cấp sáu.
Thiên âm tạm thời không đề cập tới, chúng ta trước tiên nói tới Địa âm. Địa âm sở dĩ trở thành Địa âm, ngoại trừ là vì phối hợp với tên gọi Thiên âm ra thì nó quả thật có thể làm cho núi lở đất nứt. Đạo Ân đại sư vào năm hai mươi lăm tuổi mới gϊếŧ địch lần thứ nhất. Đối phương là mười lăm vạn đại quân biến dị muốn tàn sát trăm vạn bách tính bình thường bị vô tội, tràng diện đó vô cùng thê thảm. Một thiếu niên mới gần hai mươi lăm tuổi, dùng một khúc mặt đất chi ca làm cho mặt đất rung ra mấy đạo vết nứt, mười lăm vạn đại quân biến dị bị tàn sát hết.
Trận chiến đó, tuy rằng tử thương vô số, thế nhưng lại bảo vệ được tính mạng của trăm vạn dân chúng. Sau chuyện kia Đạo ân đại sư tu dưỡng đầy đủ 30 năm, mới chậm rãi khôi phục.”
Chu Mộ Nhiên chau mày, y còn cho rằng ca hát giống như kiếp trước, không nghĩ tới đây là loại ca xướng làm tổn thương bản thân. 30 năm mới có thể khôi phục, phải bị thương đến mức nào a.
“So với Địa âm tự thương hại, Tuyệt âm mới thật sự là thảm liệt. Nếu như ta nói cho con, địa âm lên tiếng một lần muốn khôi phục 30 năm, mà Tuyệt âm một đời chỉ chiến một lần, con sẽ như thế nào?”
Chu Mộ Nhiên hít vào một hơi.
“Tuyệt âm ra tay tuyệt không hồi hoãn, cơ bản chính là dùng mệnh đánh bạc. Chân âm đại lục có một Gia tộc liền là Tuyệt âm thể gia, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều sẽ có một vị Tuyệt âm chết trận, thế nhưng gia tộc này chưa bao giờ lùi bước, thề sống chết thủ vệ Nhân tộc.”
An Chủ Nhi bên cạnh lặng lẽ khóc lên, Lạc Chủ an ủi mà vỗ vỗ bờ vai của nàng.
“An Chủ Nhi tỷ tỷ?”
“Nếu như là ta không đoán sai, hai vị này chính là tử nữ của vị Vương hậu đến từ gia tộc Mộc gia mà Lam đế năm đó cưới về đi.” Chu Văn cũng không có biểu tình bất ngờ gì, “Ta chính là khâm phục Mộc gia mới đáp ứng gia tay. Chuyện năm đó, người có mắt đều thấy được rõ ràng, đáng tiếc, đáng trách. Các vị nhất định sẽ giải oan được cho Mộc gia.”
“Đa tạ Chu Văn đại sư.” Lạc Chủ đứng dậy hành lễ.
Thân phận đã bị gọi ra, không cần thiết phải che giấu nữa.
Chu Văn đại sư tuy chỉ nói gia tộc Tuyệt âm Mộc gia bị oan uổng, thế nhưng không khác gì ủng hộ thế lực của Lam đế.
Mộc gia là thần tử số một của Lam đế, thề sống chết thành tâm cống hiến Hoàng thất. Thế nhưng sau đó Lam đế bỏ mình, Mộc gia bị diệt môn, cõng trên lưng tên gọi phản nghịch. Giống như là lời nói của Chu Văn đại sư, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Mộc gia sẽ không phản bội Lam đế, cái chết của Đế hậu Lam đế cũng vô cùng kỳ lạ. Bằng không sẽ không sau khi Đế hậu chết ngay cả đôi tử nữ cũng không thấy bóng dáng.
“Tuyệt âm không chỉ một đời chỉ một trận chiến, mà còn có thể khắc chế các giai trừ Thiên âm với Địa âm, hai loại thiên phú này quá cao, tất nhiên có dị tượng.” Thấy tâm tình của An Chủ Nhi ổn định hơn một ít, Chu Văn đại sư tiếp tục mở miệng.”Mà Dung âm có thể bao dung bất kỳ một loại trình diễn nhạc nào, hợp âm có thể phối hợp bất luận một loại trình diễn nhạc nào, hai loại này thiên phú cũng không tồi thế nhưng lại yêu cầu trình diễn nhạc phụ trợ, so với ba loại trước, tự nhiên là không có cách nào so sánh được.”
“Cái cuối cùng muốn nói đến, cũng là cái mạnh nhất, Thiên âm. Chỉ có một câu nói, miệng ngậm hiến chương, một lời quyết nhân sinh tử.”
Người ở chỗ này hít vào một ngụm khí lạnh.
Hàm nghĩa trong lời này quá khủng bố
Một lời quyết nhân sinh tử. Trong thiên địa còn cái nào có thể chống lại sức mạnh này?
“Lão sư, Thiên âm cũng không phải có thể tùy tiện nói ra chứ?”
“Không sai.” Chu Văn đại sư cho Chu Mộ Nhiên một ánh mắt tán dương.
Tuổi của đứa nhỏ này nhỏ lại chịu qua khổ, trái lại mài giũa tâm trí, cũng không có bởi vì một câu nói của hắn mà lộ ra nét mặt vui mừng, trái lại bình tĩnh tự nhiên, là tài năng có thể đào tạo được.
Kỳ thực Chu Mộ Nhiên cũng không quá trấn định, y chỉ là thói quen mỗi một thế giới nguyên thân sẽ mang đến cho y một loại thiên phú. Ngoại trừ mấy cái tương đối hơi lừa người ra thì đại đa số đều là thiên phú tuyệt đỉnh.
Nhưng y biết, thiên phú cao đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải dựa vào nỗ lực sau này. Mặc kệ là họa kỹ, thêu kỹ của Tác Vi Lan hay là thiên phú về máy móc của Tống Hi Nhan, thậm chí là tiểu tiêu sư Trang Minh không có gì đặc biệt kia, cũng có thiên phú luyện võ mà người ngoài khó có thể có được, bị An Mặc Trì khuếch đại lại khuếch đại.
“Vậy thì rốt cục như thế nào mới có thể sử dụng Thiên âm?” Chu Mộ Nhiên không quan tâm sẽ có hậu quả phản thệ như thế nào, chỉ quan tâm đến chuyện sử dụng như thế nào.
Nếu như y không lý giải sai, dựa theo tình huống của thế giới này, chỉ cần giúp nguyên thân báo thù, liền có thể thoát ly thế giới này. Y muốn nhanh chóng trở về xem tình huống như thế nào, tại sao y không đi qua kẽ hở Minh giới, cũng không thấy Đậu Xanh ở bên người.
“Phương thức sử dụng không khó, thế nhưng ngoại trừ Thiên âm giả ra thì có lẽ không ai có thể làm được.” Chu Văn đại sư mỉm cười. Trước kia hắn cũng cảm thấy cái điều kiện này không thể tưởng tượng được, thế nhưng từ sau khi nghe thấy đệ tử mới đến tay này mở miệng thì hắn đột nhiên cảm thấy được cái điều kiện này kỳ thực không phải là vấn đề khó, quả thực giống như là được làm riêng cho Thiên âm giả.
“Tiền đề chính là muốn cho đối tượng mà con công kích nghe được âm thanh của con. Thiên âm không giống những thanh âm khác, có thể trực tiếp dẫn động dị tượng, cho dù là thiên phú cường hãn nhất thế nhưng âm thanh lại vẫn lớn bằng âm thanh bình thường. Con nhất định phải ở địa phương tuyệt đối yên tĩnh mới có thể triển lộ tài hoa.” Chu Văn đại sư thấy mấy người trước mặt khẽ cau mày, không nhịn được cười ha ha, “Lo lắng cái gì, lẽ nào các con không phát hiện, đệ tử ta vừa nói chuyện, tất cả mọi người không nhịn được yên lặng nghe sao?”
“Ồ, xác thực như vậy.” Mọi người nhớ lại rồi dồn dập gật đầu. Chu Mộ Nhiên tự cân nhắc một hồi cũng xác nhận như vậy, mỗi khi y mở miệng thì mọi người sẽ dừng lại nghe y nói.
“Chu Văn đại sư, ngài mới vừa nói, Thiên âm ra đời sẽ không có dị tượng, đến cùng là tại sao?” Triệu Vô nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi dò.
Trong số những người ở đây thì thân phận của hắn thấp nhất, chỉ là vấn đề này làm cho hắn hiếu kỳ vò đầu dứt tai, cũng không để ý tới.
“Đơn giản lắm.” Chu Văn đại sư chậm rãi uống một hớp trà.”Nhạc Ca, con biết không?”
“Là bảo vệ, bảo vệ Thiên âm, có đúng hay không?”
“Không sai.” Chu Văn ý cười dịu dàng, không nghĩ tới đệ tử của mình không chỉ có thiên phú mạnh mà còn thập phần thông tuệ. “Người mang thiên phú vô cùng mạnh như Thiên âm, nếu nói không có người đố kỵ là không có khả năng. Giống Tuyệt âm, là sinh ra ở Mộc gia mới có thể lớn lên. Mà Địa âm, nhất định phải là ba đời trước đều là Nhạc sư, hơn nữa phụ mẫu phải đều là Nhạc sư cấp bảy thì mới có thể sinh ra.
Hài tử như vậy được bảo vệ tầng tầng bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, cũng không phải là không có Địa âm bị chết trẻ. Lão sư của ta đã từng nói, trong lịch sử đã từng có ghi chép, có ít nhất năm người có thiên phú Địa âm bị chết trẻ. Cái này mới chỉ là mọi người biết thôi, trên đời này nhất định vẫn còn nữa.”
“Thiên âm không bị hại sao?”
“Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối. Mọi người đều cho rằng, sẽ không lại xuất hiện một Chân Âm Thiên sư thứ hai. Nhưng hôm nay, có con.” Chu Văn nhìn Chu Mộ Nhiên, “Hài tử, mỗi một người dù có thiên phú mạnh đến thế nào đi chăng nữa thì cũng cần nỗ lực sau này thì mới có thể đứng ở trên thiên địa rộng lớn. Ta hi vọng con, trở thành Chân Âm Thiên sư thứ hai.”
“Vâng, Lão sư, đệ tử biết rồi.”
“Nếu phong ấn đã giải, mục đích của các vị cũng đạt đến. Nhạc Ca ở lại chỗ này cùng ta học tập, các vị có thể ly khai.” Sự tình giải quyết xong, Chu Văn đại sư không chút khách khí bắt đầu trục khách.
“Này, Lão sư, con phải ở lại sao?”
“Chuyên tâm học tập mới có thể có thiên địa càng rộng lớn. Đừng làm cho thiên phú hạn chế con.”
“Chu Văn đại sư nói rất đúng, Nhạc Ca, em muốn báo thù, muốn giúp ta, thì cần nỗ lực học tập, ta sẽ viết thư đưa cho em.” Lạc Chủ đứng dậy, “Đại sư, ta còn có mấy câu muốn nói riêng với ngài.”
“Anh, em không nỡ bỏ lại Nhạc Ca.” An Chủ Nhi có chút thương cảm, tuy rằng mới ở chung có mấy tháng thế nhưng quan hệ của hai người đã vô cùng thân thiết.
“An Chủ Nhi tỷ tỷ, Lạc Chủ ca ca, em sẽ mau chóng học thành. Sẽ không để cho hai người chờ lâu.”
“Nhất định chờ em.”
Đưa nhóm người này đi, mặt Chu Văn trở nên thả lỏng. Từ sau khi hắn biết đệ tử của mình là Thiên âm, kỳ thực trong lòng vẫn luôn luôn căng thẳng.
Một Thiên âm, chỉ cần nói ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người chờ thu hắn làm đồ đệ, đánh chết đều không tới phiên hắn.
“Kể từ hôm nay, Nhạc Ca chính là đệ tử cuối cùng của ta, những người làm sư huynh sư tỉ như các con phải quan tâm chăm sóc hắn.”
Chúng đệ tử nào dám không nghe, trước kia thiên phú của bọn họ có mạnh như thế nào thì cũng không thể mạnh hơn vị tiểu sư đệ này. Đây chính là thiên phú mạnh nhất trong truyền thuyết. Hơn nữa, có một sư đệ như vậy, tiền đồ của bọn họ cũng không thể đo lường, đương nhiên sẽ không đi bắt nạt hắn, trái lại đều tự thầm nhủ, nhất định phải lấy được hảo cảm của sư đệ.
Chu Mộ Nhiên bắt đầu con đường học tập điên cuồng.
Loại phương pháp học tập điên cuồng này trước kia y đã dùng qua. Chỉ là thứ học bây giờ không giống thôi.
Bởi vì là Thanh nhạc sư, mỗi ngày Chu Văn đại sư đều chuyên môn rút ra thời gian giáo dục y phát ra tiếng.
Mặc dù là Thiên âm, thế nhưng một Thiên âm không thể khống chế được cũng chỉ làm cho người khác cảm thấy thanh âm êm tai, nghiện mà thôi. Không hề có uy lực quá lớn.
Mà phương thức huấn luyện mà Chu Văn đại sư dành cho y chính là làm cho thanh âm có độ công kích.
Mỗi sáng Chu Mộ Nhiên đều đến chỗ lão sư học thanh nhạc, buổi chiều học tập nhạc lý, thậm chí còn lựa chọn mấy thứ nhạc khí.
Lúc đầu Chu Văn không đồng ý với phương pháp học tập không chuyên chú này, thế nhưng sau khi Chu Mộ Nhiên giải thích thì đối phương cũng bừng tỉnh.
Thiên âm là sự tồn tại quá khủng bố, nếu như có thể che giấu, làm người khác tưởng là Dung âm hoặc Hợp âm thì tỉ lệ nguy hiểm có thể rơi đến mức thấp nhất. Huống chi trải qua mấy ngày học tập, Chu Văn phát hiện thiên phú của đệ tử này thực sự quá tuyệt vời.
Không riêng gì Thiên âm, ngay cả thiên phú hấp thu tri thức về phương diện âm nhạc cũng là cao nhất. Chỉ cần hắn nói qua, đối phương nhất định có thể nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không để cho hắn phải nói lần thứ hai. Điều này làm cho Chu Văn thầm trừng đám đệ tử phía sau, chúng đệ tử cũng xấu hổ, tiểu hài tử như thế, học mấy ngày cư nhiên còn hơn bọn họ. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người dồn dập nỗ lực, hiệu quả học tập tốt đến kì lạ.
Phối hợp buổi tối tu luyện nội công, thân thể Chu Mộ Nhiên càng ngày càng tốt. Không có phong ấn, y ăn ngon ngủ tốt, mấy tháng dưỡng đến toàn thân thủy nộn, ngay cả người đã nhìn đủ mỹ nhân như Chu Văn cũng thường thường chìm đắm trong sắc đẹp của đệ tử mình.
Hơn nữa Chu Mộ Nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, loại tu vi âm nhạc này phi thường giống với linh hồn lực, có lúc Chu Mộ Nhiên cảm thấy được, đó chính là linh hồn lực.