Phụ thân của Hàn Kiều là một vị tướng quân của Đế quốc, mà mẹ của nàng là một vị công chúa.
Thân phận như vậy làm cho Hàn Kiều gần như không có chuyện phiền lòng nào cả, mà nữ hài lớn lên trong hoàn cảnh này thận buồm xuôi gió, muốn lấy lòng nàng thì không thể dùng cách lấy lòng.
Lưu Dong biết đến thân phận của Hàn Kiều từ đời trước, điều đầu tiên ả làm sau khi sống lại chính là lập cho mình một kế hoạch, điều thứ nhất chính là tìm một chỗ dựa.
Hàn Kiều chính là mục tiêu của ả, ả dựa theo ký ức của kiếp trước mà tiếp cận Hàn Kiều, Hàn Kiều cảm thấy người không biết thân phận của mình mà có thể ra tay cứu mình chính là người tốt, hơn nữa sau khi nàng nói thân phận với đối phương, đối phương còn chủ động rời xa. Điều này làm cho Hàn Kiều càng thêm nhận định đây chính là tri kỷ, bạn thân mà nàng vẫn luôn tìm kiếm.
Bắt đầu từ khi có kế hoạch, từng bước một đều dựa theo kế hoạch của Lưu Dong làm việc, rất nhanh liền phát triển đến Hàn Kiều mang theo Lưu Dong đến Hàn gia.
Lưu Dong hết sức biểu hiện ra thông minh tài trí quả nhiên làm cho Đại tướng quân ba ba của Hàn Kiều nhìn ả với con mắt khác xưa. Kỳ thực những thứ mà ả nói ra, đều là thành quả sau khi Tống Hi Nhan nghiên cứu ra kiếp trước, đài truyền hình tới tấp đưa tin, thế nhưng bây giờ thứ đó còn chưa nghiên cứu ra, ả liền chiếm được tiên cơ, luận điểm luận cứ đủ khiến người kinh diễm.
Có tầng này quan hệ, Hàn đại tướng quân lại phái người đi trường học tìm hiểu thành tích học tập của Lưu Dong, lúc này mới cho cho ả một suất đi học ở Học viện Hoàng gia.
Hàn đại tướng quân là rất xem trọng Lưu Dong cũng bởi vì nữ nhi của mình đánh giá Lưu Dong rất cao. Nhưng lúc này đây, Lưu Dong lại đây nói thì không chỉ như vậy.
Hàn đại tướng quân ngồi trên ghế da rộng lớn, nhìn Lưu Dong đứng trước mặt hắn cười cượt.
Nụ cười này mang theo một tia ý lạnh.
“Cô nói, Kiều Kiều yêu mến một tên nam sinh, đồng thời còn nói muốn gả cho hắn?”
“Vâng ạ.”
“Mà cô, từng thấy tên nam sinh này có quan hệ ám muội với nhiều người khác, đồng thời còn gặp bọn hắn thân thiết? Thật không?”
“... Vâng.” Lưu Dong nhìn Hàn đại tướng quân, trong ánh mắt không có một tia né tránh, giống như những lời ả nói là sự thật
“Cô có biết, nữ nhi của Hàn mỗ ta có thân phận gì? Quận chúa bệ hạ tự mình mang tên cho. Cô cho rằng thân phận nó như vậy, bên người không có người bảo hộ ở trong bóng tối sao?”
“Lưu Dong không hiểu ý của Hàn tướng quân.” Lưu Dong vẫn bình tĩnh như thế, trải qua sinh tử, tâm của ả đã vô cùng chắc chắn.
“Mấy lời nói dối này của cô không gạt được ta, nam sinh kia không giống với lời của cô nói. Mục đích của cô chỉ là chia rẽ hắn và Kiều Kiều đúng không?”
Lưu Dong không hé răng. Nhưng cũng không phủ nhận.
Hàn đại tướng quân nhìn Lưu Dong một mắt, “Thế nhưng ta vẫn sẽ theo ý của cô, chia rẽ bọn họ, không cho Kiều Kiều giao du với đối phương. Cô có biết đây là ý gì không?”
“Còn thỉnh Đại tướng quân nói rõ.”
“Cô yêu mến tiểu tử kia, mà ta cần loại nhân tài như cô, đơn giản không? Để giữ lại một nhân tài như cô, một tên nam nhân bồi chơi thì có đáng gì. Cho dù không có cô, Kiều Kiều cũng sẽ không ở cùng nam nhân này quá lâu.”
Lưu Dong cúi đầu, ánh mắt lấp loé không thôi. Ả không nghĩ tới Hàn đại tướng quân nhầm tưởng là ả yêu Tống Hi Nhan, thế nhưng quả thật gãi đúng chỗ ngứa, trước tiên khống chế Tống Hi Nhan ở trong lòng bàn tay, lấy được bản vẽ, đối phương còn không phải tùy ý ả vo tròn bóp véo!
“Chỉ là, muốn có được kết quả này, cô còn phải trả giá một số thứ.”
“Thứ gì?”
“Sự trung thành của cô, ta muốn cô gia nhập đội ngũ của ta.”
“Không biết đội ngũ mà Đại tướng quân nói là gì.” Lưu Dong cắn cắn môi.
“Đội ngũ thành tâm cống hiến cho Đế vương, ta muốn cô xin thề thành tâm cống hiến cho Hoàng đế bệ hạ, hết thảy thành quả đều sẽ đưa cho Hoàng đế bệ hạ trước tiên. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ ban cho cô phần thưởng tương ứng.”
“... Được! Cháu đồng ý.” Trong đôi mắt của Lưu Dong cháy lên ngọn lửa. Lần này ả sẽ chân chính đi lên chỗ cao, mà không phải là thủ hạ của những tên Yêu tộc kia
Hàn Kiều thân thiết với Chu Mộ Nhiên, hầu như cả giáo đều biết. Có người biết thân phận của Hàn Kiều thì âm thầm đố kỵ trong lòng. Người không biết thân phận của Hàn Kiều thì lại buồn bực lấy dung mạo nam thần của đối phương tại sao lại coi trọng Hàn Kiều mà không phải là Lưu Dong bên cạnh Hàn Kiều, dù sao đó mới chính là nữ thần trong lòng của các nam sinh.
Hàn đại tướng quân nói được làm được, làm việc rất nhanh, hầu như là mấy ngày sau, Hàn Kiều liền đỏ mắt tìm tới Chu Mộ Nhiên.
“Làm sao?” Chu Mộ Nhiên có ấn tượng không tồi với Hàn Kiều, mặc dù danh tiếng của đối phương không tốt, giao du qua rất nhiều nam sinh. Thế nhưng nếu chỉ từ phương diện bằng hữu mà nói thì đối phương rất thoải mái, không làm ra vẻ, dung mạo mặc dù không sánh được với Lưu Dong nhưng trên mặt nhiều thì cũng vô cùng đáng yêu.
Hàn Kiều cũng cảm giác như vậy, nàng lấy tâm tư theo đuổi đối phương để tiếp cận Chu Mộ Nhiên, thế nhưng sau khi ở chung một chút thời gian thì lại cảm thấy nam hài này không chỉ hấp dẫn người bởi vẻ bề ngoài.
Vào lúc nàng thật sự động tâm tư, cha mình bỗng nhiên lại hạ mệnh lệnh. Dù cho nàng bình thường được sủng ái, nhưng nàng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của phụ thân, sau khi khóc một hồi thì tìm tới Chu Mộ Nhiên.
“Đi cùng tớ một chút đi.” Hàn Kiều không nói gì, Chu Mộ Nhiên lập tức xin nghỉ cùng nàng ra khỏi trường.
“Cảm ơn cậu vẫn coi tớ là bằng hữu, kỳ thực tớ rất yêu thích cậu.”
Chu Mộ Nhiên nở nụ cười, “Yêu thích tớ, không phải là một chuyện rất bình thường sao?”
“Vậy thì cậu yêu thích tớ sao?” Hàn Kiều đầy hy vọng nhìn Chu Mộ Nhiên.
“Hả, nếu xét từ góc độ bằng hữu thì tớ rất yêu mến cậu.” Chu Mộ Nhiên thoải mái mở miệng.
“Đi!” Hàn kiều vỗ vỗ bả vai Chu Mộ Nhiên, “Cùng ăn một bữa cơm với tớ đi, chỉ hai người chúng ta.”
Chu Mộ Nhiên nhìn Hàn Kiều thật sâu, gật đầu, “Được.”
Hàn Kiều rất yêu mến tính cách không hỏi nhiều này của Chu Mộ Nhiên, thế nhưng nàng lại thà rằng đối phương hỏi nàng nhiều hơn một chút.
Hai người đi vào một nhà hàng không đáng chú ý lắm, ngay cả bảng hiệu trên cửa đều thiếu mất một khối. Nếu như trước đây, Hàn Kiều tuyệt đối sẽ không tiến vào một nơi như thế này, thế nhưng hiện tại nàng chỉ muốn tìm một nơi không giống bình thường, bởi vì đối phương chính là một người không giống người khác.
“Lão bản, hai chai bia lạnh!”
“Chờ đã. Lão bản, một chai bia lạnh, một cốc đồ uống nóng.” Chu Mộ Nhiên vội vã kêu, trừng Hàn Kiều, “Thân thể này của cậu còn muốn uống lạnh!”
“Một lần cuối cùng, cậu không để tớ uống được sao?”
“Nằm mơ.”
Trên mặt Hàn Kiều mang theo tươi cười, tuy rằng không uống được bia, nhưng trong lòng vẫn vô cùng thỏa mãn.
Hai người không nói đến chuyện kia, chỉ là trò chuyện những chuyện hài lòng.
“Tống Hi Nhan, tái kiến.” Hàn Kiều vung vung tay với Chu Mộ Nhiên.
“Chờ đã, khí trời lạnh.” Chu Mộ Nhiên cởi xuống khăn quàng cổ của mình, cẩn thận từng li từng tí một vây quanh cổ của Hàn Kiều, “Nếu như có chuyện, có thể gọi điện cho tớ.”
“Được.” Hàn Kiều cúi đầu, bên người có một chiếc xe màu đen dừng lại, cửa xe mở ra, người bên trong hộ tống Hàn Kiều lên xe.”Tái kiến.”
“Tái kiến.”
Chu Mộ Nhiên thở dài, đứt mất tuyến đường có thể tiếp cận với Lưu Dong, còn mất đi một bằng hữu có thể nói chuyện.
“Tống tiên sinh, chúng ta trở về đi thôi? Hôm nay thời gian đã muộn, ngài xem buổi tập luyện hôm nay...”
“Không tập!”
Mỹ Tử đi theo Túc Liễu Nguyên ra ngoài, trong nhà chỉ có Dư Thần làm chủ, nhìn đến Chu Mộ Nhiên như vậy cũng có chút lo lắng. Hắn lo lắng chính là, trạng thái của Chu Mộ Nhiên có chút mờ mịt.
So với hắn, tâm tình của Đinh Mùi tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng hình như chuẩn Vương phi nhà hắn thực sự yêu thích cô bé kia, thế nhưng tốt xấu gì cũng đã tách ra, đây là chuyện tốt! Ai cũng không bị hố chết!
Túc Liễu Nguyên cũng gọi video trò truyện ở một khoảng thời gian cố định, thế nhưng trước đó đều hỏi Chu Mộ Nhiên đang làm gì. Nhìn đến Chu Mộ Nhiên tâm tình không tốt, Túc Liễu Nguyên khó được kể mấy chuyện cười hống hống đối phương, Chu Mộ Nhiên không phải là người dễ buồn cười, thế nhưng nhìn sáng vẻ lắp ba lắp bắp kể chuyện của đối phương, hiển nhiên là xưa nay chưa từng làm qua chuyện như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nở nụ cười.
Túc Liễu Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, lại đơn độc dặn dò Dư Thần chăm sóc hảo đối phương.
Cũng may ngày hôm sau Chu Mộ Nhiên đã trở lại bình thường, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ ngày hôm đó, Hàn Kiều liền cùng với Chu Mộ Nhiên tách ra, Chu Mộ Nhiên tự nhiên cũng biết, hầu như không đi đến lớp của Hàn Kiều nữa.
Mọi người còn chưa kịp cảm thán hai người tách ra nhanh như vậy, liền phát hiện một tin tức càng bùng nổ, có người nhìn đến bạch y nữ thần Lưu Dong hẹn đệ nhất giáo thảo Tống Hi Nhan!
Đây tuyệt đối là một tin tức nóng hổi, dù cho quan hệ giữa Lưu Dong với Hàn kiều hay thay đổi bạn trai có tốt đến cỡ nào đi chăng nữa thì trong mắt mọi người nữ thần vẫn luôn độc thân, xưa nay chưa từng đồng ý sự theo đuổi của bất kỳ nam sinh nào, càng chưa từng chủ động hẹn nam sinh.
Lưu Dong đánh giá thấp hiệu ứng tên của mình, tuy rằng lúc đó chỉ là không cẩn thận đυ.ng tới một đồng học không quen, thế nhưng chuyện ả hẹn Tống Hi Nhan đã thần tốc truyền khắp trường học, điều này làm cho sắc mặt của ả trong phút chốc liền tái xanh.
Ả không sợ mọi người biết ả theo đuổi Tống Hi Nhan, ả sợ Hàn kiều.
Quả nhiên, ả vừa nói xong câu muốn hẹn hò cùng với Tống Hi Nhan, Hàn Kiều liền đã tìm tới.
Không nói một lời ném hai cái bạt tai lên mặt Lưu Dong, Hàn Kiều nghênh ngang rời đi. Lưu Dong biết, quan hệ của hai người coi như xong. Thế nhưng ả cũng không sợ, nàng hiện tại chỗ dựa là phụ thân của đối phương, lực ảnh hưởng của Hàn Kiều với ả đã không lớn.
Hàn Kiều không nói chuyện với Chu Mộ Nhiên, Chu Mộ Nhiên cũng vậy, hai người cùng làm như đối phương không tồn tại, điều này làm cho Lưu Dong trong lòng vụиɠ ŧяộʍ cười.
Chỉ cần Hàn Kiều không ảnh hưởng Tống Hi Nhan, ả chắc chắn sẽ bắt được đối phương, thậm chí lừa hắn càng sớm hơn vẽ ra bản vẽ.
“Cậu muốn hẹn hò với tôi?” Hàn Kiều đi rồi, Chu Mộ Nhiên nghẹ giọng hỏi.
“Đúng, xưa nay tớ chưa từng nói như vậy với một nam hài nào, nhưng tớ rất yêu thích cậu.” Trên mặt Lưu Dong hồng hồng, giống như đang thẹn thùng vậy.”Hi vọng cậu không cự tuyệt tớ.”
Trên mặt là biểu tình ngượng ngùng mà chờ mong, thế nhưng tầm mắt nhìn y lại tàn nhẫn hơn cả rắn độc, hiện ra tràn đầy ác ý.
Chu Mộ Nhiên nếu như không phân biệt được nữ nhân này giả vờ yêu thích y hay là thích y thật sự thì thực sự là sống uổng mấy đời.
Ngay sau đó liền nở nụ cười.
Xem ra, người mưu hại Tống Hi Nhan chính là người trước mắt này, không thể sai được!
Chỉ là, Chu Mộ Nhiên thực sự không hiểu, hắn tìm khắp ký ức của Tống Hi Nhan, cũng không hiểu được hắn đã đắc tội đối phương chỗ nào.
Nguyên chủ quả thực đã từng tỏ tình với đối phương, thế nhưng đối phương ngay lập tức liền từ chối.
Lịch sử tuy rằng bị thay đổi, thế nhưng đối phương vẫn có ác ý rất mạnh với y, loại ác ý này làm cho sống lưng của Chu Mộ Nhiên lạnh run.
Y đã sớm nhờ Dư Thần điều tra qua thân phận của Lưu Dong, không có vấn đề. Đậu Xanh cũng được phái đi ra thăm dò, vẫn không có vấn đề, chỉ là một muội tử thông minh hiếu học cấp nữ thần mà thôi.
Càng như vậy, Chu Mộ Nhiên càng là không dám xem thường, ánh mắt ác độc như thế này mà vẫn không tra ra được cái gì, mới nói rõ đối phương thật sự lợi hại.
Nếu như đối phương chỉ vì lý do cá nhân mà có ác ý với y, y hoàn toàn có thể mượn tay của Xích Diệp cung diệt trừ đối phương. Dù là quyền thế hay là thủ đoạn, Xích Diệp cung đều có.
Thế nhưng then chốt là còn có cha mẹ cùng ca ca của y, liệu có bởi vì Lưu Dong bị tru gϊếŧ mà bị ảnh hưởng, hại cho bọn họ mất mạng?
Nghĩ tới đây, Chu Mộ Nhiên gật đầu.
“Chúng ta có thể thử hẹn hò một thời gian.”