“Phu nhân, thỉnh tạ ân.” Người hầu thả Chu Mộ Nhiên ra, người hầu trưởng vừa mới bảo y quỳ xuống tiếp tục nói
“A.” Chu Mộ Nhiên mặt không hề cảm xúc đứng lên, trong mắt tất cả đều là trào phúng.
“Phu nhân! Thỉnh tạ ân, không thể mất quy củ.” Người hầu trưởng trợn mắt lên, trên mặt tất cả đều là tức giận.
“Cho dù chủ nhân nhà anh là thần cũng không có tư cách yêu cầu tôi gả cho hắn, chứ đừng nói là quỳ tạ ân.” Chu Mộ Nhiên hờ hững mở miệng, nhưng nếu là người quen biết y thì nhất định sẽ biết lúc này y nhất định là bạo nộ rội.
“Điện hạ, thuộc hạ cho rằng Phu nhân quá mức thất lễ, cần quất roi.” Người hầu trưởng Đinh Mùi quỳ một chân trên đất nghiêm túc nói.
“Quên đi, hắn mới đến, khó tránh khỏi không quy củ.” Thanh âm trầm thấp không nhanh không chậm của nam nhân vang lên bên tai mọi người, hiện ra uy nghiêm không thể phản bác.”Lần này tạm thời ghi nhớ.”
“Vâng.” Người hầu trưởng đứng dậy, không dây dưa chuyện này nữa.
“Ăn cơm đi.” Nam nhân nói xong đứng dậy, Chu Mộ Nhiên cũng bị người dẫn đi.
Lúc này Chu Mộ Nhiên cúi đầu không nói một lời, nhìn như nhiều quy củ nhưng thực ra Đậu Xanh đang vội vã nhắc nhở y
Ở trong thế giới vương quyền là cao nhất này, Quân chủ là người cao quý nhất, nắm giữ quyền sinh quyền sát. Mà nam nhân này không có khả năng là Quân chủ, thế nhưng Đậu Xanh lại không có cách nào tìm hiểu dữ liệu, chỉ có thể trước tiên nhẫn nại.
Chu Mộ Nhiên cho dù có tức giận đến thế nào thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, ai bảo y xuyên tới một thế giới như thế này.
Thế nhưng Đậu Xanh cũng biết, vị sứ giả đại nhân này nhìn qua thì rất ôn hòa nhưng thực ra đó chỉ là bề ngoài, bản tính của y vô cùng ác liệt mà lại trừng mắt tất báo, không biết lúc nào sẽ phản kháng lại, nên nó chỉ có thể lén lút cầu khẩn trong lòng không nên bởi vì vậy mà dẫn đến nhiệm vụ thất bại.
Phòng ăn giống như một cung điện loại nhỏ, có một cái bàn ăn dài tầm năm mét đã được người hầu cẩn thận xếp lên đầy đồ ăn
Nam nhân tự nhiên ngồi vào chủ vị, thế nhưng một vị trí khác ở đối diện cũng không phải là Chu Mộ Nhiên. Người hầu trưởng lui về phía sau một bước, “Thỉnh Phu nhân hầu hạ Chủ nhân dùng cơm.”
Chu Mộ Nhiên khóe mắt ửng hồng, bên mép ngậm lấy cười nhạt, “Ăn cái gì?”
Nam nhân nhìn sang bên cạnh, Chu Mộ Nhiên cầm lấy cái muỗng khéo léo múc hai thìa bông cải.
“Chủ nhân là muốn thịt bò ở bên cạnh.” Người hầu trưởng không chút biến sắc đi lên nửa bước, thấp thấp giọng nhắc nhở.
“Tại sao lại có thể kiêng ăn chứ?” Chu Mộ Nhiên cười đến thập phần chân thành, tiện tay lại gắp mấy đũa cà rốt, y không biết là đấy là thứ mà nam nhân không thích ăn nhất.
“Đổi lại.” Mặt nam nhân trầm xuống.
“A...”
Mọi người còn chưa hiểu thanh cười này của Chu Mộ Nhiên là có ý gì, chỉ có Đậu Xanh hiện ra vẻ sầu khổ, có chút không đành lòng đưa tay che lại hai mắt.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Đậu Xanh, cái mâm trên tay Chu Mộ Nhiên trực tiếp vỗ tới trên mặt nam nhân, trong phòng ăn vang lên tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi.
“Điện hạ!” Người hầu trưởng nhanh chóng kéo Chu Mộ Nhiên ra, gầm nhẹ nói, “Ngươi làm cái gì!”
Trên mặt nam nhân tất cả đều là kinh ngạc, trên đất trải đầy bông cải cùng cà rốt, sắc mặt biến đổi một lát rồi cuối cùng cũng không nhịn được vỗ lên bàn một cái! “Làm càn!”
“Bắt xuống!” Người hầu trưởng mắt đυ.c đỏ ngầu, ở trong lòng hắn, chủ nhân chính là một vị thần cao cao tại thượng, thế mà bây giờ lại bị một tên bình dân sỉ nhục.
Mấy tên người hầu tiến lên, Chu Mộ Nhiên gắt gao cắn răng, lúc lại một lần nữa bị ấn quỳ trên đất thì đưa tay kéo lấy khăn trải bàn màu trắng.
Ào ào ào —— chén rơi hỗn loạn đầy đấy, trên thân nam nhân cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mọi người triệt để há hốc mồm, chưa từng gặp qua một người hung hãn như thế.
Trên mặt người hầu trưởng hiện ra đủ loại màu sắc, thập phần lúng túng, mặt nam nhân tức đến tái nhợt, hiện trường bầu không khí căng thẳng đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
“Quả thực tội ác tày trời!” Thanh âm của người hầu trưởng đều có chút run rẩy, tức giận hô, “Mang xuống, giao cho Tổng bị vụ.”
Chu Mộ Nhiên cười lạnh, quả nhiên là người có quyền, cư nhiên bắt y đến chỗ bị vụ.
Y có biết đến người Tổng bị vụ này, chủ yếu là huynh trưởng ủa nguyên thân từng nhắc qua một lần nên trong trí nhớ của nguyên chủ có.
Tổng bị vụ này tên đầy đủ chính là Hoàng gia tổng vũ trang trang bị cảnh vụ, nghe tên liền biết trực tiếp phục vụ cho Vương quyền.
Nơi như thế này dễ vào không dễ ra, phàm là tiến vào thì cơ bản đều là đắc tội Vương quyền, không chết cũng tuột một lớp da.
“Nhϊếp uy thiện thế(nắm quyền to,cậy quyền làm càn)!” Trong mắt Chu Mộ Nhiên không có nửa điểm lùi bước, nếu như bây giờ y lùi lại thì chắc chắn đón chờ y chính là sống không bằng chết.
“Ngươi nói ai!” Vành mắt của người hầu trưởng Đinh Mùi đỏ lên, hắn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, từ trước đến giờ vẫn luôn thận trọng, ngày hôm nay không chỉ không có bảo vệ chủ nhân lại còn luôn thất thố trước mặt chủ nhân, trên mặt tất cả đều là giận dữ và xấu hổ.
“Đừng ầm ĩ.” Nam nhân đứng lên, “Để y đi xuống đi.”
“Điện hạ!” Đinh Mùi quỳ một chân trên đất, “Quy củ trong cung không thể phế. Phu nhân có thể không đưa Tổng bị vụ nhưng không thể không phạt.”
“Ta bị phạt hay không còn cần phải người hầu quyết định sao?” Chu Mộ Nhiên cười nhạt.
“Ngươi!” Một hơi của Đinh Mùi bị chặn ở ngực, hừ một tiếng quay đầu không thèm nhìn Chu Mộ Nhiên nữa mà là giương mắt nhìn nhìn nam nhân.
“Rốt cuộc y cũng chỉ là mới tới, lại không biết thân phận ta, vẫn là quên đi.” Túc Liễu Nguyên tức thì tức nhưng cuối cùng vẫn là lên tiếng thả Chu Mộ Nhiên một lần.
Bởi vì hắn nhớ tới một câu nói khi phụ vương vẫn còn sống: Vợ của mình, ở trên giường giáo huấn là tốt nhất.
“Điện hạ, chuyện này...” Đinh Mùi hít vào một hơi, đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân của mình nhường nhịn như thế. Nếu như là thường ngày, sợ rằng hắn sẽ không nháy mắt một chút nào xử lý luôn, làm sao lại có thể lùi bước giống hôm nay. Tên tuổi của Thiết huyết Túc vương không phải là tự dưng mà có.
“Tuy nhiên...” Túc Liễu Nguyên nhìn thiếu niên bị đè trên mặt đấy, trong mắt tràn đầy không phục, hơi hơi thở dài, “Nên phạt vẫn phải phạt, liền đi lĩnh năm lần đi. Đinh Mùi, tâm tình của ngươi hôm nay quá mức xúc động, mười lần.”
“Vâng.” Đôi mắt của thiếu niên Thị vệ trưởng, không nhìn ra tâm tình.
Túc Liễu Nguyên mang một thân đầy bông cải và cà rốt ra khỏi phòng ăn, hình tượng buồn cười như lại không có một người dám cười, muốn cười.
“Mang Phu nhân đi.” Đinh Mùi trừng Chu Mộ Nhiên một cái, dặn dò người hầu bên cạnh, “Hi vọng Phu nhân nhớ lần giáo huấn này, uy nghiêm của chủ nhân không thể bị xâm phạm được.”
Chu Mộ Nhiên bị đánh năm roi, tuy rằng đau nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng. Mà năm roi này còn đánh cách quần áo trong, tuy rằng không khác biệt mấy với đánh trực tiếp, nhưng dù sao vẫn lưu lại cho y một chút mặt mũi.
Sau đó có hai nữa hầu tướng mạo ngọt ngào dễ mến xoa thuốc, mặc lại trang phục cho y.
“Xin chào phu nhân, thuộc hạ là thị vệ trưởng Dư Thần, Chủ nhân ngày hôm nay không có an bài, hôm nay ngài có dự định gì không?” Dư Thần khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, thái độ thập phần trầm ổn, người cũng thành thục hơn nhiều.
“Tôi muốn đi trường học.” Chu Mộ Nhiên mặt không có biểu cảm gì nhìn Dư Thần.
“Thuộc hạ lập tức sắp xếp.” Dư Thần khom người lui ra, không lâu lắm liền chuẩn bị sẵn sàng.
Một thân quần áo của Chu Mộ Nhiên có giá trị không nhỏ, y cũng không biết nó thậm chí còn đắt hơn đống quần áo trong cửa tiệm kia. Nguyên thân không hiểu lắm về nhãn hiệu nên y cũng không để ý.
Đợi đến khi ra khỏi phòng khách nhìn thấy chiếc xe dừng ở trước mặt, y mới cảm thấy được quá mức rồi.
Thực sự quá xa hoa. Nếu như nói chiếc xe ngày hôm qua giá trị hơn trăm vạn thì cái xe này giá trị ít nhất cũng hơn ngàn vạn.
“Tôi có thể không ngồi ở chiếc xe này không.” Chu Mộ Nhiên cau mày.
“Đây là chiếc tốt nhất mà cấp bậc của thuộc hạ có thể điều động. Nếu như Phu nhân yêu cầu, thuộc hạ có thể lập tức câu thông, mời Phu nhân đợi năm phút đồng hồ có được không ạ?” Ngữ khí của Dư Thần không có hỏa khí một chút nào, khách khí vô cùng, không nói chuyện này làm khó hắn, cũng không sắc bén giống như Đinh Mùi, nói thẳng thân phận của hắn chỉ có thể dùng loại cấp bậc này, chỉ là bảo Chu Mộ Nhiên chờ.
Chu Mộ Nhiên làm sao lại có thể không hiểu.”Tôi không có ý đấy, cái xe này quá... quá xa hoa, tôi ngồi không thích hợp.”
“Phu nhân...” Biểu tình hoàn mỹ trên mặt Dư Thần có chút sứt mẻ, lời nói của Chu Mộ Nhiên hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Nhìn kỹ Chu Mộ Nhiên một lúc, Dư Thần mới nhận ra mình thất thố, vội vã cúi đầu, “Vâng, thuộc hạ đổi một chiếc.”
Khi đổi xe, Dư Thần lén lút đánh giá thiếu niên bên cạnh, nhỏ hơn Đinh Mùi một tuổi, tuy rằng tính khí táo bạo, nhưng nhìn qua thì ổn trọng hơn Đinh Mùi nhiều.
Thế nhưng ngày đầu tiên đã khiến cho Đinh Mùi trúng mười roi, cũng không là người hiền lành.
Xe rất nhanh liền điều tới, tuy rằng so với cái trước kém không ít, thế nhưng cũng không thể coi là quá kém, ngồi đi ra ngoài cũng phi thường thể diện.
Dư Thần nhìn về phía Chu Mộ Nhiên, Chu Mộ Nhiên gật đầu. Sợ rằng đây đã là cực hạn, dù sao ở trong cái cung điện này chắc chắn sẽ không có một chiếc xe nào mấy vạn đồng.
Ở trên đường Dư Thần bồi Chu Mộ Nhiên tán gẫu, không dấu vết nói rất nhiều thứ liên quan đến sở thích hoặc là cấm kỵ của Chủ nhân. Nhìn như nói chuyện phiếm nhưng thực ra chính là chỉ điểm.
Hảo cảm của Chu Mộ Nhiên đối với vị thị vệ trưởng này lại tăng, đó là một người có tính cách ôn hòa dễ ở chung, hơn nữa còn tinh tế tỉ mỉ. Dù sao cũng hơn cái tên Đinh Mùi hùng hùng hổ hổ kia.
Thế nhưng, người chủ nhân này đến cùng là ai, vẫn để cho Đậu Xanh mau mau tìm hiểu thì tốt hơn. Nếu như thật sự tránh không khỏi thì y phải mau mau giải quyết xong nhiệm vụ rồi rời đi, miễn cho vướng vào cái thế giới lấy bình dân làm người hầu này.
Sau khi Dư Thần đưa Chu Mộ Nhiên đi đến trường học thì vẫn luôn đi cùng y tới cửa phòng học, đồng thời cũng bắt đầu đổi giọng gọi y là Tống tiên sinh.
“Anh muốn cùng tôi đi học sao?” Chu Mộ Nhiên đi cùng Dư Thần một đường, cuối cùng cũng coi như là bồi dưỡng ra một tia hữu nghị, liền đùa giỡn. Câu này cũng có ý dò hỏi xem hắn có dự định giám thị mình cả ngày hay không.
“Thuộc hạ đưa Tống tiên sinh tới đây, buổi tối trở lại tiếp ngài quay về.” Dư Thần rất là cung kính mà cong xuống eo.
“Buổi tối còn muốn đi sao? Tôi muốn về nhà. Ngày hôm qua tôi bị chộp tới phủ của các anh, trong nhà rất là lo lắng.” Sắc mặt Chu Mộ Nhiên lạnh xuống.
“Chuyện đấy thì Tống tiên sinh không cần sốt ruột, trong nhà của ngài đã đươc thông báo. Đêm nay cha mẹ của ngài sẽ tới cùng thương lượng hôn sự.” Dư Thần không nhanh không chậm trả lời, dù cho Chu Mộ Nhiên mặt lạnh bức bách cũng không thấy một tia hỏa khí.
“Anh đi đi.”
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui. Đồ vật của ngài đây Tống tiên sinh.” Dư Thần đưa thứ cầm trong tay tới trước mặt Chu Mộ Nhiên, xoay người rời đi.
Từ khi hai người đến cửa phòng học liền có học sinh tò mò nhìn từ xa, nhìn thấy Chu Mộ Nhiên tiến phòng học liền sững sờ. Đây là ai?
“Đồng học, cậu là học sinh mới chuyển trường sao?” Nhìn thấy dung mạo soái khí tuấn mỹ của Chu Mộ Nhiên, mọi người đều hiện ra biểu tình mê luyến.
“Tôi là Tống Hi Nhan.” Chu Mộ Nhiên đi tới chỗ ngồi của mình, mở thứ mà Dư Thần đưa cho mình ra.
“Cái gì? Cậu là Tống Hi Nhan? Đùa gì thế, tại sao bỗng dưng cậu lại trông đẹp mắt như vậy?” Người chung quanh xôn xao, ngay cả người ngồi cùng bàn Tống Hi Nhan cũng biểu hiện ra vẻ mặt không tin tưởng.
“Đúng là cậu ta có bộ dáng như thế này.” Có một bạn học đột nhiên mở miệng, “Thế nhưng trước đây tớ luôn cảm thấy cậu ta rất đáng ghét, thế mà ngày hôm nay... rất muốn kết bạn với cậu ta.”
“Đi!” Người chung quanh một trận cười vang.
Chu Mộ Nhiên tự nhiên mở ra túi sách, mặt trong ngoại trừ một bộ sách hoàn toàn mới ra còn có một bộ văn phòng phẩm tinh xảo tột cùng.
“Ồ, là văn phòng phẩm EWEY!” Có người kinh ngạc thốt lên.
“Là cái loại hàng hiệu xa xỉ một cây bút đã 10 vạn đồng kia?”
“Đúng.”
Mọi người lại lần nữa ồ lên.