Chương 9: Sờ một chút

Trong phòng thí nghiệm, một trong những người nổi tiếng làm mưa làm gió, Lạc Gia Gia, hai ngày nay cuối cùng cũng đã trở về từ Mỹ sau một cuộc hội nghị.

Lạc Gia Gia là một phụ nữ mạnh mẽ, làm việc chăm chỉ và trang điểm sắc xảo mỗi ngày. Cô đã bắt đầu làm việc cùng với Jonathan từ khi phòng thí nghiệm vừa mới thành lập, đi từ học viên nghiên cứu đến sau tiến sĩ. Xét về thứ bậc và kinh nghiệm, ngoài Jonathan và Tạ Dĩ Tân, cô có thể xem như chị cả trong phòng thí nghiệm.

Cho nên mấy người Trung Quốc bọn họ bí mật tụ tập cùng một chỗ, họ đều gọi cô là "Chị Gia Gia".

Lạc Gia Gia trước tiên phân phát quà mà cô mang về từ chuyến đi, sau đó bắt đầu thời gian giao lưu thoải mái.

Hác Thất Nguyệt: "Chị Gia Gia, chị thực sự không biết trong khoảng thời gian chị vắng mặt, chị đã bỏ lỡ những cái gì! Cho em kể lại cho chị... trước tiên là Amy đã ước nguyện trong bữa tiệc sinh nhật năm nay muốn có một người bạn trai, lúc đó, ánh mắt của cô ấy đã dán chặt vào anh Tần đấy!"

Lạc Gia Gia vỗ nhẹ vai Tần Xán: "Không sai không sai, cậu bé này thật là có số đào hoa với các cô gái, nhớ lần trước không phải còn có học viên trao đổi tên Catherine đến từ Nga, cô ấy thường xuyên đuổi theo sát mông cậu đấy phải không?"

Tần Xán thực sự không biết phải trả lời thế nào: "Đó thật sự chỉ là vì cô ấy không thể nhớ cách sử dụng thiết bị, hai người các ngươi thật sự...rất giống nhau"

Hác Ngũ Chu: "Đúng rồi chị, làm thế nào chị và tiền bối Tạ quen biết nhau vậy?"

Hác Thất Nguyệt cũng nhớ ra: "Ồ, đúng đúng đúng, lúc đó em cô đơn và bất lực, đang ở trong phòng trà thì gặp được Lưu Bố, sau đó chị Gia Gia ở trong nhóm trò chuyện nói với mọi người có cứu binh đến giúp em, kết quả là sau nửa ngày chờ đợi, em nhìn lên và thấy Tiền bối Tạ đứng trước mặt em. Nhưng đừng nói là, đúng, đừng nói..."

Nội dung năm phút tiếp theo Tần Xán đã có thể gần như thuộc lòng được mọi chi tiết bởi vì mấy ngày nay Hác Thất Nguyệt đã vô số lần kể lại cho cậu về cách Tạ Dĩ Tân đã xuất hiện một cách nhẹ nhàng như thế nào, lại làm sao nói hai ba câu liền làm cho mặt Lưu Bố trong nháy mắt biến thành màu bất lực, sau đó Lưu Bố đành phải bỏ chạy.

Lạc Gia Gia nghe xong cười ha ha: "Thực tế, nếu nhìn vào những thành quả mà Lưu Bố đã đạt được trong phòng thí nghiệm suốt hai năm qua, bài viết này của anh ta, mặc dù không phải là hàng đầu, nhưng cũng có thể tự hào về nó. Chẳng qua là trong mắt Tạ Dĩ Tân, nó thực sự chỉ là một bài viết tầm thường, nhưng chị không nghĩ anh ấy sẽ trực tiếp vạch trần như vậy."

"Lúc ấy chị nghe nói em một mình gặp phải Lưu Bố, lo sợ anh ta lại làm phiền em, nên đã gửi tin nhắn hỏi Tạ Dĩ Tân liệu có thể giúp chị đi xem một chút hay không." Lạc Gia Gia chậc chậc lắc đầu: "Từ những thông tin mà chị biết, lòng tự trọng của Lưu Bác đã sớm tan vỡ, dường như có một thời gian anh ta sẽ không làm phiền em nữa."

"Vậy hai người làm quen như thế nào?" Hác Thất Nguyệt kéo lấy cánh tay Lạc Gia Gia, không nhịn được tò mò, nói: "Chị thậm chí còn có liên hệ với anh ấy, liệu hai người có thể..."

Lạc Gia Gia: "Dừng lại nào, hai bọn chị thực sự không quen biết nhau chút nào, trước đây, khi Jonathan yêu cầu bọn chị nộp đơn xin tài trợ nên đã thêm liên hệ này vào. Sau đó, anh ấy chủ động tìm đến chị nhờ một việc thôi."

Giọng điệu của cô đột nhiên trở nên bí ẩn thần thánh: "Mấy đứa đoán anh ấy yêu cầu chị giúp gì không?"

Hác Thất Nguyệt: "Liên quan đến đề tài hả? Nhưng mà không đúng, anh ấy không phải lúc nào cũng tự mình thực hiện đề tài sao?"

Lạc Gia Gia nói: "Sai rồi, không liên quan đến nghiên cứu khoa học, anh ấy bảo chị giúp anh ấy mua một con búp bê nhồi bông."

Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, thậm chí cả Hác Ngũ Chu, trầm mặc ít nói cũng nhịn không khỏi tò mò, hỏi: "...Búp bê?"

Lạc Gia Gia: "Đúng, chị nhớ chị còn có hình ảnh nữa đây, nhìn này!"

Lạc Gia Gia trình diễn hình ảnh cho tất cả mọi người, nhận được một loạt cảm thán kinh ngạc.

Duy chỉ có Tần Xán ngồi ở góc trông có vẻ lạ lùng, hôm nay đặc biệt ít nói chuyện.

Lạc Gia Gia cảm thấy kỳ quái: "Tại sao hôm nay cậu lại im lặng thế này? Cậu không ngạc nhiên sao, không thấy câu trả lời này vô cùng biến đổi à?"

Khóe miệng Tần Xán miễn cưỡng giật giật một chút: "Vâng, thật... bất ngờ."

Hác Thất Nguyệt nhìn chăm chú vào bức hình, hai mắt mở to: "Ồ! Em biết con búp bê này, cảm giác khi sờ siêu mềm siêu tốt, chỉ có giá cả quá cao, em chỉ có khả năng mua được phiên bản nhỏ của họ làm trang sức. Nếu em không nhầm, thì tất cả những con búp bê nhà họ đều là hàng đặt làm tùy chỉnh siêu đắt tiền!"

Lạc Gia Gia: "Chị ngĩ là chắc chắn là để tặng cho người yêu của anh ấy. Lúc đó, anh ấy đã chọn một con thỏ tai dài màu hồng khổng lồ, giá cả cũng lên tới hàng ngàn euro. Hơn nữa chắc chắn anh ấy đã làm rất nhiều nghiên cứu, thậm chí trước khi mua còn đặc biệt bảo chị sờ sờ chất liệu có được hay không. Không nghĩ tới nhìn một người lạnh lùng thản nhiên có thể quan tâm đến người yêu của mình đến vậy."

Hác Thất Nguyệt nói nhẹ: "Ồ, thì ra anh ấy đã có gia đình à."

Lạc Gia Gia kỳ quái nhìn Tần Xán: "Tần Xán rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, sao mà mất tập trung thế, không quan tâm đến tin đồn sống động như vậy? Tại sao cậu không ngạc nhiên chút nào?"

Cả người Tần Xán đã sớm trở thành một tác phẩm điêu khắc.

Cậu bắt buộc mình lấy lại tinh thần, kiên trì theo cô nói: "Ha ha... sao lại thế? Tôi thật sự rất ngạc nhiên, hoàn toàn không thể tưởng tượng những người như anh ấy sẽ mua một cái gì đó như vậy."

Lạc Gia Gia rất hài lòng với phản ứng của cậu: "Đúng đấy, đúng đấy."

Ngoài cửa phòng trà truyền đến động tĩnh, bọn họ ngẩng đầu liền thấy Tạ Dĩ Tân và Jonathan đang đứng cùng nhau ở hành lang nói chuyện gì đó.

Tần Xán nói: "...Hiếm khi thấy Jonathan cười như vậy."

Lạc Gia Gia nói: "Bình thường mà, anh ấy vừa mới xin được một khoản tiền lớn cho Jonathan, ai nói đến túi tiền đều nhịn không được cười như hoa."

Hác Thất Nguyệt bên cạnh chà xát xoa xoa tay: "Em nên đi cám ơn anh ấy không? Nhưng em sợ! Vậy em nên đi không? Nhưng em thật sự sợ lắm!"

Ngoài cửa, Tạ Dĩ Tân và Jonathan đã kết thúc cuộc đối thoại.

Jonathan quay đầu đi về phía văn phòng, mọi người trơ mắt nhìn Tạ Dĩ Tân đứng ở cửa một vài giây, cúi đầu nhìn điện thoại di động, lập tức ngẩng đầu, xoay người lại.

Trên người anh có một loại khí chất độc đáo, cho nên khi anh bước vào phòng trà, cả gian phòng đều không tự chủ được an tĩnh theo.

Ánh mắt Tạ Dĩ Tân lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi trên mặt Tần Xán.

Anh nói với Tần Xán: "Cậu vẫn chưa trả lời WeChat của tôi. ”

Tất cả mọi người: "...?"

Tần Xán cảm thấy da đầu của mình khó chịu ngứa ngáy, một lúc lâu sau gian nan mở miệng nói: "...Tôi... tôi không kiểm tra điện thoại."

Tạ Dĩ Tân gật gật đầu: "Tôi đã đoán trước điểm này, cho nên quyết định trực tiếp tới tìm cậu, bây giờ cậu có rảnh nói chuyện với tôi không? ”

Không khí đột ngột trở nên tĩnh lặng. Hác Thất Nguyệt đồng tử động đất nhìn trái nhìn phải: "Tần, anh Tần, anh và tiền bối Tạ..."

Tạ Dĩ Tân nhìn về phía Tần Xán, đang chờ đợi câu trả lời của cậu.

Đại não của Tần Xán đang hoạt động quá tải, lại sợ Tạ Dĩ Tân trước mặt mọi người nói ra lời kinh thiên địa quỷ thần gì đó, chỉ có thể đứng lên nhanh chóng trả lời trước: "Cái này... Đúng, chúng tôi sẽ hợp tác!"

"Hợp tác cho một đề tài mới...mới." Tần Xán cố gắng lấy lại tinh thần, "Chẳng qua là hiện tại chúng tôi vẫn chưa hoàn thành các chi tiết, cho nên chưa kể với các bạn."

Cằm của Hác Thất Nguyệt sắp rơi xuống đất: "Cái gì, đề tài gì vậy? Và chúng ta sẽ hợp tác với ai?"

Bên dưới tròng kính, đôi mắt của Tạ Dĩ Tân lặng lẽ nhìn chăm chú vào Tần Xán, Tần Xán dùng ánh mắt ý bảo anh nhanh chóng phụ họa với mình.

Im lặng một lúc, Tạ Dĩ Tân mở miệng nói: "Đúng vậy."

Tần Xán biết mình không thể để Tạ Dĩ Tân ở chỗ này thêm một giây nào, vì thế một bên kéo Tạ Dĩ Tân đi ra ngoài phòng trà một bên nói nhảm với người trong phòng: "Cái này cái kia, chúng tôi hiện đang lên kế hoạch lại về các chi tiết của thí nghiệm cùng việc đặt hàng nguyên liệu cần thiết. Chúng tôi sẽ thông báo cho các người khi có kế hoạch cụ thể."

Tần Xán kéo Tạ Dĩ Tân đến gần cửa sổ mà không có ai ở gần đó.

Cậu quay đầu nhìn lại lần nữa, xác định xung quanh thật sự không có người mới yên tâm, nhìn về phía Tạ Dĩ Tân: "Tiền bối, trong phòng vừa rồi nhiều người quá, anh có thể cân nhắc trước khi nói chuyện tiếp, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, làm sao tôi tiếp lời anh được?"

Tạ Dĩ Tân: "Nhưng cậu vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, tôi luôn có cảm giác như cậu muốn đổi ý."

Tần Xán nhìn chăm chú vào khuôn mặt Tạ Dĩ Tân, không thể nói lời nào.

Thật ra khi cậu nhớ lại những gì mình đã nói ở cửa phòng hình ảnh ngày đó, Tần Xán tự hỏi liệu mình có bị khuất phục bởi một loại ma thuật nào đó không.

Đối với cậu mà nói, việc chấp nhận sự tồn tại kỳ diệu của căn bệnh như vậy thật quả thực rất khó, nhưng sự thật lại hiện diện rõ ràng trước mắt cậu: từ khi mưa bắt đầu rơi xuống, Tạ Dĩ Tân đã bắt đầu sốt.

Tần Xán không bao giờ ngờ tới nguyên nhân thực sự đằng sau người này chỉ đơn giản là... Tạ Dĩ Tân cần được ôm.

Tạ Dĩ Tân đã sống chung với căn bệnh này trong một thời gian dài, anh ấy rất chân thành và trung thực, bởi vì anh đã sớm quen thuộc với nó.

Nhưng trong mắt của Tần Xán, cuộc sống của Tạ Dĩ Tân đã bị căn bệnh xáo trộn hoàn toàn, Tạ Dĩ Tân thậm chí không thể giao lưu bình thường do điều kiện sức khỏe của anh.

Tất nhiên, đề tài nghiên cứu cũng là một nguyên nhân, tóm lại, khi cậu đứng ở cửa phòng hình ảnh nhìn Tạ Dĩ Tân chuẩn bị rời đi, đầu óc cậu nóng lên, cuối cùng lại đồng ý: "Tôi có thể đáp ứng yêu cầu này."

Giờ này khắc này, nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Tân trước mắt, Tần Xán bắt đầu đặt dấu chấm hỏi cho sự lựa chọn của mình liệu có đúng đắn không.

Nhưng cậu vẫn phải cố gắng mở miệng: "...Ai nói tôi sẽ đổi ý chứ?"

Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào cậu, không nói một lời.

Tần Xán không chịu nổi ánh mắt như vậy, ho khan một tiếng: "Thật sự, tôi không phải là người phản bội. Những gì đã nói ra sẽ không bao giờ đổi ý."

Kỳ thật Tần Xán cũng bị những lời này làm cho chính mình cũng có chút chột dạ, bởi vì chỉ vài ngày trước, cậu còn từng lớn tiếng nói với Tạ Dĩ Tân, "Tôi tuyệt đối không đồng ý."

Khi nghe thấy bốn từ "Sẽ không đổi ý," Tạ Dĩ Tân cuối cùng mới thả lỏng, gật gật đầu.

"Tôi nghĩ trước khi bắt đầu mối quan hệ này, chúng ta cần phải làm rõ nội dung của hợp đồng, để tránh mọi tranh chấp không cần thiết trong tương lai.", Tạ Dĩ Tân nói.

Tần Xán luôn cảm thấy hai từ "mối quan hệ" và "hợp đồng" thật kỳ quái, nhưng không thể nói chính xác vì sao.

Cậu do dự nói: "Được, nói đi."

Bọn họ ngồi xuống trước một cái bàn trong phòng nghỉ bên cạnh, Tần Xán nhìn Tạ Dĩ Tân mở tài liệu máy tính ra, gõ tiêu đề "Kế hoạch tương trợ lẫn nhau trong ngày mưa."

"Về việc hợp tác đề tài nghiên cứu, tôi đã tìm hiểu sơ lược với Jonathan về những gì cậu đang làm đến nay cũng đã soạn thảo một đề xuất ban đầu gửi cho anh ấy." Tạ Dĩ Tân nói, "Chờ tới khi anh ấy phản hồi, chúng ta có thể điều chỉnh chi tiết cụ thể theo ý kiến của cậu, được không?"

Tần Xán bị khϊếp sợ bởi hiệu suất làm việc của anh. Mặc dù bọn họ cùng thăm dò hướng nghiên cứu, nhưng đề tài mới là kết hợp hai lĩnh vực chuyên môn vốn có của họ, cậu cho rằng đề án ít nhất phải mất một tuần mới có thể viết xong.

Tần Xán nói: "Được, nhưng tôi có thể chưa hiểu sâu về lĩnh vực miễn dịch ban đầu của anh, nên có thể tôi sẽ cần được hướng dẫn cụ thể từ anh."

Tạ Dĩ Tân đáp: "Có thể."

Tần Xán nhìn thấy Tạ Dĩ Tân nhanh chóng gõ vào bàn phím, nghe được anh nói: "Nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận về đề tài, như vậy bây giờ chúng ta có thể bàn về chuyện quan trọng hơn."

"Trước tiên, cậu cần tải ứng dụng dự báo thời tiết và luôn luôn theo dõi thời tiết có thay đổi hay không." Tạ Dĩ Tân nói, "Tất nhiên, tôi cũng sẽ nhắc cậu trước một ngày trước khi có mưa."

Tần Xán cảm giác người này đã chuẩn bị vô cùng chu đáo: "Có thể được, nhưng thời tiết ở Luân Đôn, mỗi ngày mưa đều có chút..."

Tạ Dĩ Tân: "Tôi nghĩ như vầy, ngày làm việc có mưa, tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu. Còn vào các ngày cuối tuần thứ bảy chủ nhật có mưa, cậu có thể không quan tâm đến tôi, tôi sẽ tự xử lý, được không?"

Nghe có vẻ hợp lý, Tần Xán lại cảnh giác bắt được lỗ hổng: "Chờ một chút, ngày làm việc, anh đang nói về thời gian từ mấy giờ đến mấy giờ?"

Tạ Dĩ Tân trông có vẻ thất vọng một chút, dường như không ngờ Tần Xán lại thông minh đến vậy.

"Ngày làm việc từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối," Tạ Dĩ Tân tạm dừng một chút, sau đó bổ sung: "Đêm mưa lớn có thể ảnh hưởng đến trạng thái của tôi vào ngày hôm sau, cho nên vào những đêm mưa lớn trong ngày làm việc cậu cần tăng ca, tức là qua đêm với tôi."

Hai chữ "qua đêm" khiến Tần Xán thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Tần Xán: "Không, mưa bình thường, giờ làm việc chỉ từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều. Còn mưa lớn... chúng ta có thể bàn sau."

Tạ Dĩ Tân khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm mặt Tần Xán.

Tần Xán bất động tại chỗ.

Tạ Dĩ Tân đành thỏa hiệp rũ mắt xuống, trên máy tính xóa đi một chút: "Được, từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều vào ngày làm việc."

"Như vậy hiện tại, chúng ta cần xác định các biện pháp tương ứng cho các mức độ mưa khác nhau."

Tạ Dĩ Tân nói, "Như đã thỏa thuận trước đó, khi mưa nhỏ và vừa, chúng ta cần ôm nhau, còn khi mưa lớn và bão, có thể cần cậu..."

Tần Xán nghe thấy không đúng: "Chờ một chút, tôi nhớ lúc trước anh nói mưa nhỏ thì nắm tay, mưa vừa đến lớn thì nên ôm nhau chứ?"

Tạ Dĩ Tân nói: "Bởi vì đôi khi rất khó xác định sự khác biệt giữa mưa nhỏ và mưa vừa, nên tôi nghĩ cả hai trường hợp dùng ôm để giải quyết sẽ tốt hơn."

Tần Xán nói: "Không, chúng ta sẽ dựa vào dự báo thời tiết làm chuẩn, nếu là mưa nhỏ thì nắm tay, mưa vừa thì ôm nhau, còn mưa lớn hoặc bão lớn thì chúng ta có thể xem xét sau."

Tạ Dĩ Tân nói: "Nhưng nếu nắm tay, diện tích tiếp xúc cơ thể quá nhỏ, như vậy không bằng tôi nên chọn con búp bê tương tự như kích thước của tôi."

Tần Xán: "Nếu nắm tay chưa đủ, có thể ôm lấy cánh tay."

"Ôm cánh tay cũng chưa đủ."

"Đủ rồi, cánh tay của tôi cũng có thịt."

"Chưa đủ."

"Đủ rồi."

"Chưa đủ, cậu không hiểu..."

Tạ Dĩ Tân đột nhiên im lặng. Đó là bởi vì Tần Xán không tiếp tục tranh luận với anh, mà thay vào đó, cậu ấy đã dùng hành động để chứng minh luận điểm của mình – cậu trực tiếp vén tay áo len của mình lên.

Cậu ấy bắt đầu trưng ra cẳng tay của mình, đường nét cẳng tay rõ ràng, cơ bắp mảnh mai rắn chắc, với những dải gân xanh nhẹ uốn lượn, đã đủ để khiến mọi người không thể không để mắt tới.

Nhưng Tần Xán không dừng lại ở đó, cậu tiếp tục vén tay áo lên trên, trực tiếp vén đến vị trí bắp tay.

Cơ bắp ở bắp tay của cậu ấy mới thật sự khiến người ta hoàn toàn không thể rời khỏi tầm mắt: mà không có lớp áo cản trở, các cơ bắp khỏe mạnh và săn chắc của cậu được trần trụi bày ra, cơ nhị đầu và cơ tam đầu của cậu đường cong lưu loát, có thể nói là hoàn mỹ. Đây là biểu tượng của kỷ luật tự giác tuyệt đối, tuổi trẻ, sức mạnh và sức khỏe.

Tần Xán hất cằm lên, hỏi: "Đủ chưa?"

Trong mắt những người khác, Tần Xán luôn luôn là người khiêm tốn và hiền lành. Cậu ấy là con lai, với diện mạo phong trần cùng chiều cao nổi bật cũng đủ khiến người ta chú ý, nhưng Tần Xán luôn luôn giữ lại phần nào đó để không làm quá nổi bật, cậu không thích khoe khoang cũng không bao giờ kiêu ngạo, khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh cậu.

Nhưng Tạ Dĩ Tân lại là trường hợp ngoại lệ đầu tiên mà Tần Xán gặp phải.

Người này quá đặc biệt, xã giao bình thường không ứng dụng được với anh. Tần Xán cảm thấy trừ khi cậu thực sự thể hiện cái gì đó, Tạ Dĩ Tân vẫn sẽ không thay đổi quan điểm của mình.

Thực tế, vào giờ phút này, Tần Xán cũng đang cố gắng kiên trì mà thôi.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động bày ra cơ bắp của mình trước người khác, khó có thể tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng cậu vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào Tạ Dĩ Tân, để không bị thua cuộc.

Tầm mắt của Tạ Dĩ Tân không một lần di chuyển kể từ lúc Tần Xán vén tay áo len lên.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tạ Dĩ Tân cuối cùng lẩm bẩm một câu: "Xem ra có thể được."

Nhận được câu trả lời như đã dự đoán, Tần Xán vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút đắc ý.

Cậu cúi đầu, đang chuẩn bị xắn tay áo xuống, lại nghe thấy Tạ Dĩ Tân mở lời một lần nữa…

"Nhưng vì an toàn, tôi cần phải sờ một chút mới có thể xác định được." Tạ Dĩ Tân nói.

*** Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu Tạ: Luôn duy trì thái độ nghiêm túc trong nghiên cứu khoa học để đối diện với cuộc sống.