Chương 356: Debut vị trí center ở trong lòng đỉnh lưu (9)

Lý Đặc là người đại diện của Kiều Trầm Diệc.

Kiều Trầm Diệc cũng gửi tin nhắn cho Lý Đặc. Lý Đặc có lẽ đã nhận ra rằng lúc này anh không có trong xe của họ.

[Sao mụ Dương có thể tốt bụng như vậy? Cậu cẩn thận cô ta đấy.]

Lý Đặc gửi tin này xong thì im ru.

Kiều Trầm Diệc cũng tắt điện thoại, ánh mắt quét sang bên cạnh.

Cô bé chú ý tới ánh mắt của anh, lập tức nở một nụ cười đáng yêu.

Kiều Trầm Diệc cũng khẽ gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh còn mặc trang phục diễn, trang trí lấp lánh càng khiến chàng trai tỏa sáng hơn, trông đẹp hơn trong ảnh.

Thằng nhóc này đẹp trai quá...

Kiều Trầm Diệc muốn đến một tòa nhà khác của công ty nên xuống trước.

Chờ người đi xuống rồi, chị Dương hỏi Linh Quỳnh: "Sao em không nói câu nào vậy?"

Linh Quỳnh ngại ngùng trả lời: "Em sợ dọa anh ấy."

“……”

Người ta có trường hợp nào chưa từng thấy, còn sợ dọa anh ấy...

Chị Dương đưa Linh Quỳnh về ký túc xá, dặn dò cô hai ngày nay không nên gây chuyện, an tâm nghỉ ngơi vài ngày.

Cô vừa trở về, Triệu Sương và Diêu Phỉ Nhi nghe được tin tức thì hùng hùng hổ hổ chạy về ký túc xá.

"Yểu Yểu, sao cậu lại rút khỏi cuộc thi vậy?" Triệu Sương nghiêm mặt và không có ý định cho qua. "Có ai tẩy chay cậu à? Hay là có chuyện mờ ám nào đó?"

"Không , mình tự mình rút khỏi cuộc thi."

"Tại sao chứ?" Triệu Sương thậm chí còn lo lắng hơn đương sự là Linh Quỳnh, "Nếu cậu không rút lui khỏi cuộc thi, bạn chắc chắn sẽ ra mắt ở vị trí C!"

Bọn theo dõi mỗi kỳ. Không ai có thể so sánh với Yểu Yểu của bọn họ!

“Nhất định có chuyện mờ ám, Yểu Yểu, cậu bị uy hϊếp phải không?”

“Thật sự không có.” Linh Quỳnh sợ Triệu Sương tự biên ra một đống kịch xã hội, nên cô nói thẳng: “Công ty nói muốn mình ra mắt solo nên phải rút khỏi cuộc thi."

"Hả?"

Diêu Phỉ Nhi ngạc nhiên: "Muốn ra mắt solo à?"

"Ừ."

Triệu Sương vỗ đùi: "Yểu Yểu một mình xinh đẹp mới bình thường đó! Vốn không cần người khác!"

Triệu Sương: "Công ty nâng người à!"

Diêu Phỉ Nhi nghi hoặc: "Nhưng mình cứ thấy sai sai."

Triệu Sương: "Sai chỗ nào?"

Diêu Phỉ Nhi: "Nếu muốn để Yểu Yểu ra mắt solo, vì sao trước đó còn đưa Yểu Yểu đi thi?"

Hai người cậu một câu tôi một câu, thảo luận rất sôi nổi.

Linh Quỳnh ở bên cạnh ăn khoai tây chiên, tiếp tục cập nhật tin đồn gần đây.

"Yểu Yểu, cậu nói một câu đi."

Linh Quỳnh thờ ơ nói: "Không sao đâu, cho dù thật sự có nội tình, cũng không ảnh hưởng gì đến mình."

Triệu Sương: "Như này rồi còn nói không có ảnh hưởng?"

Diêu Phỉ Nhi: "Yểu Yểu, nếu công ty lừa cậu......"

Nói để cô ra mắt solo, nhưng lại thầm muốn nhường chỗ cho...

Linh Quỳnh: "......"

Linh Quỳnh dẻo mồm dẻo miệng trấn an hai người này, tỏ vẻ trong lòng cô hiểu rõ, sẽ không để cho người ta tùy tiện ức hϊếp.

Khuyên can mãi, lúc này mới đuổi được hai người đi.

Bất kể công ty có ý định gì, giá trị của cô vẫn ở đó. Công ty không thể cứ để yên không dùng được.

Ký túc xá yên tĩnh lại, Linh Quỳnh nằm trên giường xem nội dung liên quan đến Kiều Trầm Diệc.

Nhóm của Kiều Trầm Diệc tên là Giấc mơ thứ ba.

Giấc mơ thứ ba của cuộc đời chính là bạn.

Cũng không biết là ai nghĩ ra cái tên này nữa.

Nhóm có bảy thành viên, khá đông. Đa số đều đưa tin về đội trưởng Hằng Dụ, còn Kiều Trầm Diệc rất ít. Ngoại trừ có thể thấy anh trong mấy ảnh chụp nhóm, thì có rất ít ảnh chụp một mình.

Kiều Trầm Diệc rõ ràng là xinh đẹp hơn...

[Bạn thân mến à, cái này cần bạn nạp tiền nha!]

“……”

Trò cũ.

Đều là trò cũ!

[Có câu rất hay, chiêu cũ dễ xài.]

“……”

Kiều Trầm Diệc thật sự là quá đẹp trai. Linh Quỳnh nhịn không được đập tiền cho con trai.

Triệu Sương và Diêu Phỉ Nhi sắp phải đối mặt với sự đánh giá của công ty. Hậu quả của việc không đạt tiêu chuẩn là rất nghiêm trọng nên cả hai đều ngâm mình trong phòng tập.

Hà Đình Đình còn đang thi đấu, Linh Quỳnh ở một mình trong ký túc xá cũng chán nên thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Công ty quản lý việc nghệ sĩ ra vào ban đêm rất chặt nên Linh Quỳnh phải chờ cơ hội lẻn ra khỏi tòa nhà ký túc xá.

Cổng chính của công ty không thể đi, cửa sau đã đóng.

Linh Quỳnh chỉ có thể tìm một chỗ trèo tường ra ngoài.

Cô vừa trèo lên tường, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Linh Quỳnh thấy một người bước ra từ trong bóng tối. Người đó bấm điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô.

Nam sinh mặc áo T-shirt màu đen, trên cổ đeo một sợi xích nhỏ, phía dưới là một cái hoa tai hình gấu con.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu rõ hoàn toàn diện mạo của nam sinh.

Khuôn mặt kia mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng cực kỳ đẹp mắt.

Nếu ở trong đêm tối dường như cũng có thể phát ra ánh sáng, chiếu sáng hết bóng đêm.

Linh Quỳnh nuốt nước miếng, đây không phải là con trai nhà mình sao?!

Kiếm mòn gót giày cũng không thấy, giờ lại vô tình gặp được!

Linh Quỳnh lập tức mỉm cười, vẫy vẫy tay, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào đàn anh."

Đàn anh cũng không định để ý đến cô, xoay người rời đi.

"Đàn... đàn anh ơi!!" Linh Quỳnh gọi anh lại, "Đừng đi mà!!"

Kiều Trầm Diệc dừng bước, quay đầu nhìn cô nói: "Tôi sẽ không nói cho công ty."

"Không phải không phải." Linh Quỳnh lắc đầu.

Kiều Trầm Diệc xoay người lại ý bảo cô có chuyện gì nói mau.

Linh Quỳnh chống tường, ấp a ấp úng: "Em... em không xuống được."

Kiều Trầm Diệc: "Cho nên?"

Linh Quỳnh bày ra vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng nói: "Đàn anh có thể giúp em được không?"

"Không thể." Kiều Trầm Diệc từ chối dứt khoát, không do dự một giây.

"...... " Hả hả hả?

Đứa nhỏ này bị làm sao vậy!

Kiều Trầm Diệc xoay người rời đi.

"Đàn anh, đàn anh ơi!!" Linh Quỳnh gọi anh lại: "Anh đừng đi, em mời anh ăn."

Kiều Trầm Diệc xoay trở lại: "Nhảy xuống."

Linh Quỳnh yếu ớt chỉ ra bên ngoài: "Em...... em muốn đi ra ngoài."

"......" Kiều Trầm Diệc: "Cô dám trèo lên mà lại không dám nhảy xuống à?"

Linh Quỳnh: "Lúc em bò lên không ngờ lại cao như vậy."

Kiều Trầm Diệc: "......"

Kiều Trầm Diệc cũng nhảy ra khỏi tường, để đỡ Linh Quỳnh nhảy xuống.

Linh Quỳnh nhìn xuống dưới, có hơi do dự.

"Nhanh lên." Kiều Trầm Diệc thúc giục.

“……”

Linh Quỳnh nhắm mắt lại, nhảy xuống.

Kiều Trầm Diệc rất vững vàng tiếp được cô.

Linh Quỳnh còn chưa kịp cảm thụ miếng nào, anh đã buông cô ra.

"Công ty có cửa chính, cô trèo tường làm gì?"

"Đêm hôm khuya khoắt, công ty không cho ra ngoài." Linh Quỳnh sửa sang váy, nhỏ giọng oán giận, "Giống như ngồi tù vậy á."

Linh Quỳnh quay đầu lại mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, "Đàn anh, để cảm ơn anh, em mời anh ăn khuya nha."

Kiều Trầm Diệc không từ chối.

Linh Quỳnh nhìn hai bên, cuối cùng chọn bên phải, "Chúng ta đi bên này đi, bên kia lỡ như gặp phải người của công ty thì toi."

"Sao cũng được."

Kiều Trầm Diệc đi theo Linh Quỳnh.

Lúc này trời đã khuya, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa. Linh Quỳnh tìm được một quán ăn gia đình.

Cô cầm thực đơn gọi món.

Kiều Trầm Diệc nhìn cô vài lần: "Cô không kiêng ăn à?"

"Đã ăn khuya rồi còn sợ cái gì chứ. Dù sao cũng không ai biết."

"Cái cân biết."

"……"

Hết cách rồi!!!