Chương 7
“Cuối cùng về đến nhà rồi!” Thanh âm Lam Vận thả lỏng. Hai cái cuối tuần này nàng rất nhớ mong con trai của nàng a.
“Chúng ta đi nhìn Tiểu Kiệt đi!” Doãn Tường có thể nhìn ra bà xã đã nhớ con đến sốt ruột rồi.
“Ừm!” Lam Vận rất nhanh đi đến phòng ngủ của Tiểu Kiệt.
“Hả? Sao không có ai?” Lam Vận mở cửa phòng, nhưng thấy bên trong không có một bóng người.
“Chắc là đang ở WC chăng?”
“Cũng không có!” Lam Vận bắt đầu lo lắng.
“Đừng nóng vội, đi hỏi Doãn Húc xem sao!” Doãn Tường trấn an bà xã.
Hai người đi tới phòng Doãn Húc, vừa muốn gõ cửa thì từ bên trong truyền ra âm thanh.
“A… Đau quá… Dừng lại… Húc ca ca…” Trong phòng truyền ra tiếng Tiểu Kiệt thở hổn hển gấp gáp.
“Ha hả, mới vậy sao đã được?” Truyền ra tiếng Doãn Húc cười xấu xa.
“Nha… A… Không nên…”
Nghe được tiếng kêu của Tiểu Kiệt, Doãn Tường nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng ra, quát: “Tiểu tử thối! Sao mày dám…”
Doãn Tường cơn giận đùng đùng bỗng nhiên nhìn thấy cảnh trong phòng mà xẹp xuống, nuốt lại trong họng.
Chỉ thấy trong phòng Doãn Húc, lông vũ lả tả bay, mà trên giường, Doãn Húc cầm trong tay gối đầu đã bị phá đang chuẩn bị “công kích” Tiểu Kiệt đang dựa vào trên giường.
“Hai người đã về rồi!” Buông gối đầu lông vũ trong tay, Doãn Húc mỉm cười với hai người đang đứng ở cửa chào hỏi.
“Hai đứa đang chơi gì thế? Đùa thành như vậy…” Nhìn thấy thảm trạng trong phòng, Lam Vận mở to hai mắt hỏi Doãn Húc.
“A… Ha hả, là đấu ‘gối đầu’.” Doãn Húc gãi gãi đầu, cười trừ trả lời.
“Ha hả, thì ra là đang đùa a.” Doãn Tường cười khúc khích. Thật là, hù chết y rồi, năm nay tuổi đã lớn, trái tim cũng không còn tốt nữa.
“Ma ma!” Thật vất vả từ trên giường đứng lên, Tiểu Kiệt vừa nhìn thấy Lam Vận lập tức như siêu nhân chạy vọt tới.
Lam Vận hài lòng ôm lấy cậu, hôn lên cái mặt mũm mĩm của cậu: “Tiểu Kiệt có nhớ ma ma không?”
“Có a!” Tiểu Kiệt lập tức gật đầu.
“Ngoan!”
“Ba ba!” Nhìn thấy Doãn Tường, Tiểu Kiệt ngọt ngào hô.
“Tiểu Kiệt ngoan!” Từ trong tay Lam Vận “đoạt lấy” Tiểu Kiệt, Doãn Tường cũng mạnh hôn cậu một cái. Quả nhiên, Tiểu Kiệt thật dễ thương, không giống như cái người kia, ai… Không thể so sánh a!
Thấy Tiểu Kiệt vẫn bị Lam Vận cùng Doãn Tường hôn, ôm, ngực Doãn Húc có cảm giác khó chịu.
Hừ, cha thối cùng dì Vận trở về phá hỏng “thế giới hai người” của hắn cùng vật nhỏ hắn đã không tính toán rồi, vậy mà lại còn ăn đậu hủ non mềm dễ thương của hắn???
Thực sự là, Doãn Húc lại không chịu ngẫm lại, hai tuần qua hắn chẳng phải cũng ăn đậu hũ của vật nhỏ nhiều như vậy, hiện tại Tiểu Kiệt chỉ bất quá cùng ba ba ma ma thân thiết một chút, hắn vậy mà lại còn dấm chua đổ ào ào. Tính độc chiếm của hắn cũng thật là quá mạnh mẽ rồi.
“Tiểu Kiệt sao lại ở trong phòng con?” Lam Vận hỏi.
“Ngày hôm qua cúp điện, có sét đánh. Tiểu Kiệt sợ, con cùng thằng bé ngủ.” Nhìn xem, nói xong thật dễ nghe, rõ ràng là mong muốn chiếm tiện nghi của người ta.
“Tiểu Kiệt đã làm phiền con rồi.” Lam Vận cười cười.
“Không có, Tiểu Kiệt rất ngoan.”
“Tốt!” Xem ra, cảm tình của hai đứa rất tốt.
“Nào, ma ma ôm Tiểu Kiệt đi đánh răng rửa mặt.” Lam Vận hướng Doãn Tường vươn tay, ý bảo y thay đổi người.
“Tiểu Kiệt muốn Húc ca ca ôm!” Tiểu Kiệt chỉ chỉ Doãn Húc vẫn còn đang ngồi ở trên giường.
Thật là hắn không ngờ tới a. Doãn Húc vừa cảm động vừa đi tới trước mặt Doãn Tường tiếp nhận vật nhỏ.
Bọn họ… Cảm tình đã tới mức độ này rồi sao? Doãn Tường cùng Lam Vận cùng nghi hoặc nhìn nhau.
Tuy rằng những ngày ở chung cùng sinh hoạt ngọt ngào đã kết thúc, nhưng bước hai trong quan hệ của hai người mới chỉ là bắt đầu mà thôi…
Tiểu Kiệt giận dỗi.
Tiểu Kiệt vốn dĩ vẫn rất ngoan, rất nghe lời, cũng không giận dỗi, nhưng, đó là trước khi gặp Doãn Húc.
“Cục cưng ngoan, con đã một ngày đêm không ăn gì rồi, lại đây, ăn chút cháo đi.” Đây là Lam Vận lần thứ n dỗ Tiểu Kiệt.
“Tiểu Kiệt không muốn ăn…” Tiểu Kiệt cong cong cái miệng nhỏ nhắn, chùm chăn nhô cái mông lên. Húc ca ca tại sao còn không trở về… Chậm quá đi…
“Ai, cái tiểu tử thối kia sao còn chưa trở về?” Dáng vẻ Tiểu Kiệt khổ sở khiến cho Doãn Tường rất yêu thương. Đều do tiểu tử thối kia, còn chưa cút trở về!
“Tiểu Kiệt ngoan, ca ca cùng bạn học đi ra ngoài chơi, rất nhanh sẽ về nhà.” Ai, con trai của nàng hiện tại chỉ biết có Húc, đến chính mình nói cũng không chịu nghe nữa.
“Thế nhưng… Tiểu Kiệt nhớ anh… Oa oa…” Càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt kìm nén đã một ngày đêm cuối cùng nhịn không được chảy ra.
“Tiểu Kiệt ngoan đừng khóc!”
“Tiểu Kiệt đừng khóc, ba ba lập tức gọi điện thoại kêu Húc trở về.”
Nhìn thân thể nho nhỏ của Tiểu Kiệt cuộn trong chăn nức nở, vợ chồng Doãn Tường luống cuống tay chân.
Doãn Tường cầm lấy điện thoại di động vừa muốn bấm số thì thanh âm mở cửa truyền đến.
“Nhất định là cái tiểu tử thối kia!” Doãn Tường chạy vọt tới cửa, thấy Doãn Húc đang đứng ở cửa cởi giày.
“Hừ, ngươi cũng còn biết trở về sao?” Doãn Tường hừ lạnh một tiếng.
“Hửm?” Doãn Húc nghi hoặc nhìn Doãn Tường. Hắn trước đây cùng bạn học đi ra ngoài chơi suốt đêm y cũng không quản a. Doãn Húc nhìn đồng hồ đeo tay, mới chín giờ mà! Hắn là nhớ Tiểu Kiệt muốn chết mới trở về sớm tới như thế. Lão ba hắn sao lại tức giận a?
“Hừ, ngươi đi xem Tiểu Kiệt đi.” Y nói xong liền xoay người đi tới phòng của Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt? Lẽ nào cậu đã xảy ra chuyện? Doãn Húc lập tức phóng tới phòng của Tiểu Kiệt.
“Tiểu Kiệt!” Chạy đến bên giường Tiểu Kiệt, thấy cậu cả người đều chui vào trong chăn.
Nghe thấy thanh âm của Doãn Húc, Tiểu Kiệt từ trong chăn chui ra, vừa thấy là Doãn Húc đã trở về, cả người bổ nhào về phía hắn.
“Húc ca ca… Oa oa…”
“Tiểu Kiệt ngoan, không khóc.” Doãn Húc vội vã dỗ dành thiên hạ trong lòng. Vật nhỏ của hắn đã xảy ra chuyện gì? Sao vừa nhìn thấy hắn về nhà liền khóc dữ dội như vậy?
“Thằng bé một ngày đêm đều không nhìn thấy con, gì cũng không chịu ăn, vẫn ở trên giường khóc chờ con về.” Trong giọng nói của Lam Vận bộc lộ rõ sự yêu thương.
“Đừng khóc, đừng khóc, anh không phải đã trở về rồi sao?” Thật chết tiệt! Sớm biết thế đã không đồng ý với đám người kia đi ra ngoài chơi.
“Uhm…” Thanh âm dần dần chuyển thành tiếng nức nở, thế nhưng Tiểu Kiệt như cũ dán ở trong lòng tại Doãn Húc không chịu rời đi.
“Tiểu Kiệt đói bụng không?” Vật nhỏ đáng thương, một ngày đêm không ăn gì rồi.
“Có chút đói…” Toàn bộ mặt đều chôn trong quần áo Doãn Húc, thanh âm có điểm rầu rĩ.
“Ngoan, anh đút Tiểu Kiệt ăn có được hay không?”
“Được…”
“Con đi cho Tiểu Kiệt ăn, hai người đều đi nghỉ ngơi đi.”
Chờ Lam Vận cùng Doãn Tường đi ra, “đuôi chó sói” của Doãn Húc lập tức lộ ra.
“Tiểu Kiệt nhớ anh sao?” Hai “móng vuốt” bắt đầu hướng “heo con” giở trò.
“Nhớ! Rất nhớ!” Tiểu Kiệt vừa gật đầu vừa dùng sức chui vào trong lòng Doãn Húc.
“Ha hả, cục cưng ngoan!” Doãn Húc nâng đầu cậu lên, khẽ liếʍ gương mặt cậu.
“Ưm…” Tiểu Kiệt thoải mái nhắm hai mắt lại.
“Ha hả, đừng ngủ, nào, anh giúp Tiểu Kiệt ăn.” Vật nhỏ này thực sự là càng ngày càng đáng yêu a!
“Anh đã ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng nhau ăn có được hay không?” Tiểu Kiệt cầm lấy tay Doãn Húc ngọt ngào hỏi. Ha hả, cuối cùng có thể cùng Húc ca ca làm nũng rồi.
“A? Tiểu Kiệt muốn cùng anh ăn?” Trong mắt Doãn Húc lộ ra một tia “tà ác” .
“Dạ! Dạ!” Tiểu Kiệt một ngày đêm không có Doãn Húc liều mạng gật đầu.
“Được, vậy cùng nhau ăn đi.” Đây chính là vật nhỏ tự mình yêu cầu, hắn Doãn Húc không thể không ăn đậu hũ của hắn nha.
Doãn Húc cầm lấy một chén cháo đặt ở trên tủ đầu giường, tự mình uống một ngụm, cúi người hướng cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt mà tới.
“Ưm!” Đột nhiên bị hôn, Tiểu Kiệt lại càng hoảng sợ.
Doãn Húc đem cháo chậm rãi đi vào trong miệng Tiểu Kiệt, dùng lưỡi khẽ liếʍ đầu lưỡi cậu.
Tiểu Kiệt từ lâu đã đem cháo nuốt vào bụng, Doãn Húc thế nhưng hoàn toàn không có ý định rút lui, trái lại còn kịch liệt tại ở trong cái miệng bé nhỏ đang hé mở cướp đoạt.
“Ư… A…” Bị Doãn Húc điên cuồng triền miên, vật nhỏ không khỏi phát sinh tiếng ngâm khẽ.
“Không được!” Đột nhiên rời đi đôi môi mật ngọt khiến kẻ khác phải bị mê hoặc, Doãn Húc khẽ hô một tiếng.
Không được, nếu còn tiếp tục như vậy thì đến sáng mai cũng chỉ có uy (cho Tiểu Kiệt ăn) được một ngụm a.
“Hửm?” Tiểu Kiệt dùng nhãn thần mê ly nhìn về phía Doãn Húc, không làm tiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
“Không có gì!” Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, Doãn Húc bắt đầu quy củ cầm lấy bát, dùng phương pháp “phổ thông” đút cháo cho vật nhỏ.
Thực sự là, hắn hẳn là phải nghiêm khác dạy dỗ lại chính mình, nếu hắn mà còn tiếp tục như thế, trong tương lai hắn nhất định sẽ hóa thành đại sắc lang tàn phá đóa hoa của tổ quốc mất!
Vui sướиɠ luôn luôn đi rất mau.
Thời gian ngọt ngào vĩnh viễn sẽ không dài
Huống chi… Cậu rồi sẽ có ngày phải dời đi…
Tỉnh mộng đẹp, lưu lại chỉ có khổ đau…
Doãn Húc nằm ở trên giường, khổ sở nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay tại phòng khách …
“Cục cưng, sau này con muốn kết hôn với người vợ như thế nào?” Lam Vận lấy con trai, giống như trêu đùa hỏi.
“Muốn kết hôn với người giống như ma ma vậy!” Trong cảm nhận của Tiểu Kiệt ma ma là tuyệt nhất.
“Ha hả, nịnh ma ma nha!” Nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Kiệt, Lam Vận hài lòng nở nụ cười.
Nghe thấy vậy, Doãn Húc chấn động một chút.
Đúng vậy… Dì Vận nhất định mong muốn Tiểu Kiệt cưới vợ a…
Hắn dĩ nhiên cũng không có nghĩ tới điều này, là quá hạnh phúc mà đã quên lo lắng? Hay là hắn cố tình trốn tránh…
Có lẽ thời gian tới đây… Hắn cần buông tha…
Chỉ cần không nghĩ tới nữa… Không nghĩ nữa…
Khổ sở một ngày đêm, Doãn Húc hạ quyết tâm.
Buổi tối, Doãn Húc đi vào phòng Tiểu Kiệt.
“Húc ca ca!” Nhìn thấy Doãn Húc, Tiểu Kiệt lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, cả người hướng hắn nhào tới.
“Cẩn thận!” Doãn Húc cấp tốc bước tới, tiếp được cái tiểu quỷ không nghe lời này.
“Thực là, sao lại xằng bậy như vậy?” Lấy tay điểm điểm mũi cậu, Doãn Húc tức giận răn dạy.
“Ha hả, Tiểu Kiệt thấy anh nên rất vui a!” Tiểu Kiệt vui mừng ôm lấy Doãn Húc.
Nếu như là trước đây, Doãn Húc có thể cả tiếng răn dạy cậu, làm cho cậu khóc lóc thảm thiết. Thế nhưng, ở chung thời gian dài quá, Tiểu Kiệt dần dần cảm thấy Doãn Húc chiều cậu so với ma ma còn nhiều hơn liền không sợ nữa. Hơn nữa cậu biết, chỉ cần cậu làm nũng, Doãn Húc liền không có cách nào mà tức giận.
“Ai… Em nha…” Vật nhỏ này thực sự là càng ngày càng hiểu được nhược điểm của hắn!
“Ngoan, mau đi ngủ.” Bế Tiểu Kiệt an bài ổn thỏa trên giường, Doãn Húc ở bên cạnh ngồi xuống.
“Tiểu Kiệt thích anh không?” Doãn Húc vừa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Kiệt vừa hỏi.
“Đương nhiên thích a!”
Doãn húc mỉm cười, có thể… Như vậy là tốt lắm rồi…
“Tiểu Kiệt rất mong muốn lớn lên lấy vợ sao?” Trên mặt tuy cười, nhưng ngực lại đau không gì sánh được.
“Dạ! Tiểu Kiệt trưởng thành muốn kết hôn với một người giống như ma ma, vừa đẹp lại dịu dàng.” Thì ra dáng tươi cười dễ thương cũng có thể đả thương người đau như vậy.
“Phải…” Hắn sớm nên hiểu ra Tiểu Kiệt đối với hắn chỉ là ỷ lại mà thôi, cùng với tình cảm của hắn… là hoàn toàn khác nhau.
“Được rồi, Tiểu Kiệt ngủ đi…”
“Dạ…” Ôm lấy bên người con hà mã màu lam, Tiểu Kiệt dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cúi đầu nhìn Tiểu Kiệt vừa tiến vào mộng đẹp, Doãn Húc cúi đầu, hôn cậu…
“Đây là một lần cuối cùng anh hôn em…” Để cho lời nói dần dần phiêu xa, gian phòng, mất đi sự ấm áp vốn có của nó…
Thong thả bước về phòng mình, Doãn Húc nằm ở trên giường, cầm lấy heo con màu hồng phấn.
Cậu… Thực sự rất dễ thương… Nhìn heo con trong tay, Doãn Húc lần thứ hai cảm thán.
“Nếu có thể… Anh muốn nuốt lời…” Hôn heo con trong tay một cái, Doãn Húc cười khổ châm chọc chính mình.
“Ha hả, có lẽ hôn mày sẽ tốt hơn…” Nhắm mắt lại, đem heo con ôm vào trong ngực, tựa như… trước đây ôm Tiểu Kiệt vậy…
“Ai… cùng em ngây ngốc đã lâu, cũng bị em truyền cho cái tính khóc lóc rồi…” Mỉm cười khó khăn, nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống.
“Vì sao?” Ôm chặt heo con trong lòng, Doãn Húc không khỏi run lên…
Sẽ đem sự dễ thương của ngươi, sự làm nũng của ngươi, nụ hôn của ngươi… giấu vào trong hồi ức…
Hãy cho phép anh ở trong một góc âm thầm nhớ tới em…
Bởi vì, không nghĩ tới em nữa ——anh làm không được.
❤❤❤