Chương 10
“Ngoan… Tỉnh tỉnh… Đến giờ đi học rồi…” Doãn Húc khẽ liếʍ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của vật nhỏ.
“Ưm… Húc ca ca… Ưʍ.. Còn muốn ngủ…” Tiểu Kiệt hơi mở mắt nhìn Doãn Húc, rồi lại trở mình ngủ tiếp.
Nếu phương pháp này không được… Hắc hắc… Doãn Húc cười gian hai tiếng, gian gian mà nhìn Tiểu Kiệt đang ngủ, hai tay bắt đầu hoạt động.
A? Sao đột nhiên lạnh vậy? Tiểu Kiệt đang ngủ say cảm thấy cái lạnh tấn công liền tỉnh lại. Cậu nhìn thân thể của chính mình… A? Cậu sao lại không có mặc áo ngủ? Hơn nữa… quần cũng không có? Chỉ còn lại có một cái qυầи ɭóŧ nhỏ a…
“Rất lạnh sao?” Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của Doãn Húc.
“Dạ!” Tiểu Kiệt gật mạnh đầu.
“Đến đây, như vậy sẽ không lạnh nữa…” Cởi ra áo sơmi của chính mình, đem heo con đã bị lột bỏ gần như sạch sẽ nhét vào lòng.
“A… Thật thoải mái…” Toàn thân bị nhiệt độ cơ thể của Doãn Húc vây quanh, Tiểu Kiệt thoải mái mà cảm thán, nhẹ làm nũng cọ cọ vào l*иg ngực Doãn Húc.
“A… Em đừng lộn xộn!” Xúc cảm mềm mại trước ngực khiến cho Doãn Húc toàn thân phát nhiệt.
“A?” Tiểu Kiệt thấy Doãn Húc gấp gáp thở dốc còn tưởng rằng hắn khó chịu, thế là toàn bộ thân thể đều sán gần hơn nữa, còn dùng tay sờ lên ngực Huẫn Húc: “Anh, trên người anh thật nhiều mồ hôi nha, rất nóng sao?”
“Trời ơi… Em thật đáng hận!” Cấp tốc xoay người đem Tiểu Kiệt ngây thơ đặt ở dưới thân, “Là do em quyến rũ anh trước!” Trong lời cảnh cáo dường như có ẩn chứa tia tìиɧ ɖu͙©.
“A?” Từ đầu tới đuôi Tiểu Kkiệt một câu nghe đều không hiểu, cậu dùng ánh mắt tội nhìn hắn.
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh!” Doãn Húc kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức điên cuồng mà hôn lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
“A!” Tiểu Kiệt bị hoảng sợ, chỉ có thể sững sờ một chỗ mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Thân thể của em… thật ngọt ngào…” Vừa nói vừa hôn tới cổ, sau đó… tới trước ngực…
“A! Không nên!” Tiếng kêu hoảng hốt từ đôi môi sưng đỏ tràn ra.
Coi như không nhìn thấy phản kháng của vật nhỏ, Doãn Húc dùng lưỡi khẽ liếʍ hai khỏa hồng nhị (hai viên nổi nhỏ nhỏ trước ngực ý :”>) nho nhỏ.
“Ưm… Húc ca ca…” Tiểu Kiệt hai tay nắm chặt ra giường, ngâm khẽ ra.
Nhìn thấy dáng dấp vật nhỏ như vậy, Doãn Húc càng làm mạnh tay them, bắt đầu khẽ cắn hai quả anh đào không gì tránh được làm người khác mê muội trước ngực cậu.
“A… Ưm… A… Húc ca ca!” Theo bản năng Tiểu Kiệt ôm lấy cổ Doãn Húc, vật nhỏ cong người lên càng giúp Doãn Húc dễ dàng mà cán mυ"ŧ.
“Bé ngoan!” Doãn Húc giống như ban thưởng nắm tay đặt vật nhỏ dưới thân…
“A! Nơi đó không được!” Tiểu Kiệt cấp tốc kéo tay Doãn Húc đang muốn đi xuống.
“Ngoan, Tiểu Kiệt nghe lời…” Thanh âm thấp trầm đầy mê hoặc làm cho Tiểu Kiệt không hề kinh nghiệm phải buông lỏng tay ra…
“Đây mới là bé ngoan!” Hôn lên cái trán cậu một cái, Doãn Húc bắt lúc nặng lúc nhẹ xoa bóp du͙© vọиɠ (ồ cái đó đó ý :”>) nho nhỏ của cậu.
“A… A!” Tiểu Kiệt liên tục lắc lắc đầu, như là cự tuyệt, như là nghênh đón…
“Nói cho ca ca, thoải mái không?” Hơi thở nóng rực thổi tới bên tai vật nhỏ, vật nhỏ lập tức mẫn cảm cong lên thắt lưng: “A! Thoải mái…”
“Đúng… Chính là như vậy… Kêu lần nữa nào!” Doãn Húc chậm rãi tách ra hai chân Tiểu Kiệt, đem mặt vùi vào giữa, bắt đầu cố sức hút du͙© vọиɠ non mềm dễ thương của vật nhỏ.
“A! Không được… Ca ca… Tiểu Kiệt nơi đó không thể ăn… A…” Vật nhỏ ngoài miệng là nói như thế, nhưng thân thể cũng không ngừng nghênh đón từng đợt tấn công của hắn.
“Em thật đáng yêu!” Húc đùa dai cắn một ngụm tại cắn một ngụm lên than du͙© vọиɠ. (Shjn: ô :”> xấu hổ quá đi ô ~~)
“Ưm… Không được… Tiểu Kiệt muốn… muốn…” Tiểu Kiệt điên cuồng giãy dụa t thắt lưng, thanh âm dần dần cao lên.
Thấy Tiểu Kiệt đã nhanh đến cao trào, Doãn Húc lập tức càng ra sức hút, cùng sử dụng tay vuốt ve ngọc châu phía dưới (Shjn: oa xấu hổ quá ah ~~~ ngọc châu là cái nằm dưới của du͙© vọиɠ ý :”> người ta thiếu nữ trong sáng mà *ôm mặt* ).
“A a a a a…” Tiểu Kiệt cong lên thắt lưng, ở trong miệng Doãn Húc phóng thích, cả người mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn. (Shjn: này là phi khoa học!!!!!!!!!! *lật bàn* ẻm mới có 10 thôi *đạp ghế* lấy đâu ra mà phóng?????????????????????)
“Ai, chúng ta đều phải đến muộn…” Hôn lên đôi môi động lòng người của vật nhỏ nằm trong lòng, Doãn Húc đem cậu ôm dậy đi vào phòng tắm.
Ngày hôm nay dường như có chút lạnh… Mong sao hắn tắm nước lạnh sẽ không sinh bệnh… Doãn húc cười khổ mở vòi nước…
“Sao? Ngày hôm nay hai đứa đều đến muộn?” Lam Vận kinh ngạc hỏi Doãn Hhúc cùng Tiểu Kiệt.
“Là con không tốt, ngủ quên mất không dậy đánh thức em ấy.” Doãn Húc mặt không đỏ khí không loạn trả lời.
“Không phải do Húc ca ca, là Tiểu Kiệt quá mệt mỏi…” Nhớ lại cảnh tượng sáng nay, Tiểu Kiệt định nói ra lại bị Doãn Húc bịt miệng lại.”Ha hả, có thể Tiểu Kiệt làm bài khuya quá nên mệt mỏi.” Nguy hiểm thật…
“Không có việc gì, lần sau phải nhớ đặt báo thức nha!” Búng một cái lên chop mũi nhi tử, Lam Vận mỉm cười về phòng của mình làm việc.
Mà lúc này, Doãn Tường ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu nhìn Doãn Húc: tiểu tử này… Lẽ nào…
Buổi tối, Doãn Húc đang muốn đi tới phòng Tiểu Kiệt thì bị Doãn Tường ngăn lại.
“Muốn đi tới phòng Tiểu Kiệt?” Doãn Tường sắc bén hỏi.
“Không… Đi WC mà thôi.” Thối lão ba của hắn sẽ không phát hiện rồi đi…
“Ngươi đi vào trong phòng nói chuyện với ta.” Nói đoạn, y kéo Doãn Húc vào phòng khóa cửa lại.
“Thành thật nói đi, con và Tiểu Kiệt đã xảy ra chuyện gì?” Khẩu khí của y nghiêm túc.
“Con sao có khả năng làm gì em ấy?” Ai… Quả nhiên không thể gạt được cáo già này.
“Đừng giả bộ nữa, cha thấy con là dụ dỗ nhi đồng.” Doãn Tường nheo lại hai mắt trêu chọc nhìn Doãn Húc.
“Là lưỡng tình tương duyệt có được hay không?” Mắt trợn trừng nhìn Doãn Tường, Doãn Húc vì chính mình làm sáng tỏ.
“Nói cách khác… Con thừa nhận rồi?”
“Đúng. Mặc kệ cha cùng dì Vận có đồng ý hay không, con đều phải cùng Tiểu Kiệt ở cùng một chỗ.” Doãn Húc khó có được một lần nghiêm túc nói với lão ba như thế.
“Cha van con, đừng có buồn nôn như thế.” Doãn Tường lộ ra biểu tình chịu không nổi.
“Nè, cha nói thẳng đi, rốt cuộc có đồng ý hay không!” Doãn Húc mặt đỏ hỏi.
“Nếu như Tiểu Kiệt thực thích con, cha đương nhiên không có lý do phản đối.” Từ túi lấy ra một điếu thuốc, y nhàn nhã hút.
“Vậy còn dì Vận thì sao?” Cha là người cởi mở, muốn y đồng ý không khó, chỉ là còn có ma ma của Tiểu Kiệt…
“Sau này chậm rãi để cô ấy tiếp thu đi…” Phun ra một đóm khói, Doãn Tường thở dài: “Con thực sự rất thích Tiểu Kiệt?”
“Đúng thế…” Doãn Húc gật đầu ….
“Ha ha, nhìn con kìa. Không sai, cuối cùng có người khắc được con, ha ha.” Doãn Tường lần đầu tiên thấy con mình xấu hổ.
“Hừ!” Doãn Húc làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.
“Được rồi, được rồi, đừng lộ ra vẻ mặt ai oán đó mà nhìn cha, nhanh đi nhìn bảo bối Tiểu Kiệt của conđi.”
“Mặc kệ cha.” Doãn Húc vừa muốn ra khỏi phòng lại bị Doãn Tường ngăn cản: “Cẩn thận một chút, đừng làm thằng bé đau nhức.”
“Hừ! Kỹ xảo của con khẳng định so với cha còn tốt hơn.” Tránh xa Doãn Tường, Doãn Húc rất nhanh rời khỏi phòng, hắn cũng không biết lại nếu còn ngây ngốc ở đó không biết lão cha thối của hắn sẽ lại khuyên nhủ điều gì nữa.
“Ha ha…” Doãn Tường bóng lưng vì hoảng sợ mà bỏ chạy của con trai, mim cười trêu chọc.
“Tiểu Kiệt? Em ngủ chưa?” Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Doãn Húc cẩn cẩn dực dực (cẩn thận nhẹ nhàng) hỏi.
“Chưa, Tiểu Kiệt chưa ngủ.” Trong bóng tối truyền đến thanh âm tịch mịch.
“Sinh bệnh rồi sao?” Mở đèn, Doãn Húc ngồi vào bên giường vươn tay dò xét cái trán của Tiểu Kiệt.
“Đều không phải… Tiểu Kiệt nhớ anh…” Tiểu Kiệt tiến vào trong lòng ngực mà bản thân đang tưởng niệm, như con mèo nhỏ mà cọ cọ.
“Ha hả, ta cũng nhớ Tiểu Kiệt a!” Một tay sờ sờ liên tục ở trên đầu cậu xoa xoa, tay kia xấu xa xuống phía dưới tìm tòi.
“A…” Từng trải qua qua “điều giáo” lúc sáng sớm, thân thể Tiểu Kiệt trở nên mẫn cảm không ngớt.
“Thoải mái không?” Thanh âm vì tìиɧ ɖu͙© nhuộm đẫm mà trở nên khàn khàn.
“A… Ưm… Thoải mái…” Khó nhịn ngẩng đầu lên, đôi môi tịch mịch tìm kiếm an ủi của đối phương.
“Đừng nóng vội… Chúng ta vẫn còn cả đêm a…” Doãn húc hôn lên môi đỏ mọng dễ thương lại ngọt ngào của Tiểu Kiệt.
“A… Ưm…” Lợi bị lưỡi âu yếm vui vẻ sử khiến Tiểu Kiệt càng không ngừng rêи ɾỉ.
“Sao vậy? Khó chịu sao?” Doãn Húc xấu xa cười hỏi, làm bộ phải phải rời đi đôi môi cậu. (Shjn: anh thật bỉ nhưng em thích anh rồi đấy =))))))))))))))))
“Đừng… Rất thoải mái…” Cánh tay nho nhỏ lập tức ôm lấy cái cổ của Doãn Húc, bổn chủ động hôn lên đôi môi của ca ca xấu xa.
“Lúc này mới ngoan a…” Chuyên chú hôn lên đôi môi đã bị hun sưng đỏ, đầu lưỡi như rắn linh hoạt xâm nhập cái miệng nhỏ dễ thương của cậu, đầu lưỡi càng không ngừng đảo quanh khoang miệng.
“A…” Nhin không được kɧoáı ©ảʍ, Tiểu Kiệt đầu lưỡi cũng không do tự chủ mà vươn ra…
Thân thể nho nhỏ đã vì tìиɧ ɖu͙© mà đỏ bừng, cả người theo bản năng cọ cọ trên người Doãn Húc.
“Ha hả, Tiểu Kiệt hiện tại không giống heo con mà giống con mèo nhỏ thích làm nũng a!” Rời đi đôi môi nóng rực không ngừng, Doãn Húc giống như khıêυ khí©h dùng đầu lưỡi điểm nhẹ lêи đỉиɦ hai khỏa hồng đào nhô cao của Tiểu Kiệt. “Ha hả… Thật ngứa… Không nên…” Để tránh né công kích của Doãn Húc, thân thể nho nhỏ càng không ngừng ở trên giường giãy dụa.
“Em là đang mê hoặc anh sao… Hửm?” Khẽ cắn vành tai Tiểu Kiệt, nhiệt khí khi nói chuyện phun ra nuốt vào phảng phất ở bên tai cậu.
“A… Không nên… Tiểu Kiệt nóng quá…” Toàn thân cậu không ngừng run rẩy, vươn tay muốn đẩy ra nam nhân ở trên người mình, thế nhưng toàn thân đều mềm nhũn, không ra được một chút lực nào…
“Nóng thì cởϊ qυầи áo a.” Hắn cười gian vì thực hiện được âm mưu.
“Cởϊ qυầи áo? Tiểu Kiệt không cần…” Xấu hổ mà đem mặt chôn vào chăn, hai tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt chăn đơn.
“Tiểu Kiệt không ngoan a.” Giả vờ giọng điệu nghiêm túc, Doãn Húc mạnh mẽ mà đem thân thể nhỏ bé chôn ở trên giường lôi ra.
“Tiểu Kiệt… Không có không ngoan…” Tiểu Kiệt chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Vậy vì sao không cởϊ qυầи áo?” Tựa như mê hoặc ở bên môi cậu nói chuyện, Doãn Húc như có như không đυ.ng tới môi Tiểu Kiệt.
“Tiểu Kiệt… Uhm… Xấu hổ nên không muốn cởi…” Không chịu nổi khıêυ khí©h như vậy của hắn, Tiểu Kiệt đành nói ra lời nói thật.
“Ha ha, không cần xấu hổ, là cởi cho ca ca xem thôi a…” Hai ma chưởng (hai tay đóa ) đã bắt đầu gỡ cúc áo.
“Húc ca ca… Thật xấu!” Tiểu Kiệt mặt đỏ bừng…, nhưng vẫn để Doãn Húc cởϊ áσ ngủ chính mình.
❤❤❤