Chương 74: Thảm cảnh - Phần 1: Bắt đầu
Trans+Edit: Pinoneverdie
--------------------
Tâm sự đầu chương: Tên chương nói lên tất cả, chờ đợi đến khi gặp chương có hai chữ "KẾT THÚC" là hai ẻm lại quấn quýt bên nhao nha.----
Bốn ngày trôi qua, tập thể nhân viên trong khu tổ chức giải thi đấu karate như sống trong hoả ngục. Cơn thịnh nộ của Lạc Phong như sấm sét liên tục trút xuống đầu bọn họ. Làm đúng cũng bị hắn mắng, làm sai lại càng bị mắng thậm tệ hơn. Nhiều nhân viên không chịu được đã bỏ việc, một số nhân viên nữ cũng vì uất ức mà bật khóc không biết bao nhiêu lần.
Nói trắng ra nguyên nhân của sự tình hiện tại chẳng phải do cái tính cách ương dở của Ngô Ẩn gây ra sao? Bước vào cuộc đời Lạc Phong, cướp lấy trái tim của hắn rồi một phát dẫm nát bét, còn cứ thế bỏ đi không lưu luyến, khiến Lạc Phong bây giờ có bao nhiêu hoả khí trong người đều đồng loạt phóng thích ra. Hắn đi đến chỗ nào ai nấy cũng đều tìm cách ẩn mình. Ngày trước hắn thảnh thơi ngồi trong phòng camera quan sát điều động, bây giờ thì một ngày đi tuần tra kiểm soát trực tiếp nhân viên không một phút giây ngơi nghỉ, cảm tưởng như sức của hắn còn lớn hơn sức lực của mấy chục con người ở đây hợp lại.
Đáng thương nhất có lẽ là Đổng Lang. Anh ta là người có quyền hạn chỉ dưới Lạc Phong, trọng trách cũng gọi là không nhỏ, tuy vậy luôn bị Lạc Phong hạch sách đủ điều. Thậm chí hôm nay còn bắt anh ta bảo nhân viên tháo gỡ toàn bộ biểu mẫu trang trí thay bằng biểu mẫu khác trong khi chỉ còn hơn một tuần nữa là sẽ diễn ra ngày khai mạc giải đấu.
Lệnh đưa xuống đâu ai dám cãi, Đổng Lang chính là còn bị đám nhân viên dày vò. Bọn họ không dám phản ứng với Lạc Phong đành trút giận lên Đổng Lang. Đổng Lang tiến thoái đều không suôn, đành đứng giữa lãnh chịu.
Lại phải nói, Ngô Ẩn ở bên kia cũng đâu có vui vẻ thống khoái gì. Bị Mạnh Sử cho nghỉ việc tạm thời, cậu ta một ngày không biết làm gì ngoài việc... say xỉn. Phải! Là say xỉn. Tối nào cậu ta cũng ghé quán rượu, một bữa thì uống cùng đám bạn đại học, một bữa thì cùng đồng nghiệp trong công ty, bữa khác còn bạo gan rủ rê mấy dì mấy thím trong lớp học nấu ăn ra uống vài ly. Còn tối nay, chính là hết người để cậu ta uống cùng. Mối quan hệ bên ngoài của cậu ta chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu con người.
Bên ngoài tuyết lại rơi lất phất, một mình Ngô Ẩn tống từng ly rượu cay xé vào họng, tâm trạng thì... chẳng ai đoán ra được.
"Tít tít tít"
Tiếng nhạc chuông Iphone5 quen thuộc vang lên, Ngô Ẩn chao đảo vì say, lần mò vào túi quần rút ra chiếc điện thoại.
Là Văn Hán gọi đến.
Chết tiệt! Đúng là chết tiệt! Đến giờ cậu ta vẫn còn cảm thấy có lỗi với Văn Hán khi mãi cho rằng Lạc Phong mới là người hùng cứu thoát mình. Người ta là bận đi cùng Nghiêm Chí Kiên đến Quế Lâm ngao du, chứ đâu hề có ý đi tìm mình. Chỉ có Văn Hán là biết rõ mình thế nào, chỉ có Văn Hán.
Mọi khi mọi chuyện chán nản đau buồn đều kiếm cậu ta tâm sự, bây giờ làm sao có cớ mà gặp mặt cậu ta cơ chứ?Tâm trạng dằn xé rối loạn, Ngô Ẩn rốt cục không bắt máy vì không dám đối diện với Văn Hán.
Đứng dậy thanh toán chầu rượu, Ngô Ẩn chân này dẫm lên chân kia loạng choạng bước về chiếc xe hơi. Vừa ngồi vào xe liền khiến khoang xe tràn ngập mùi cồn. Khó nhọc đút chiếc chìa khoá vào mà nổ máy, Ngô Ẩn một mạch phóng thẳng về một hướng vô định. Cậu ta không biết mình đang lái xe đi đâu, đang đi trên đường nào, chỉ biết là không muốn xe dừng lại. Những ánh sáng đèn chíu vào mắt cậu ta chỉ còn là những đốm sáng không rõ hình dạng, cậu ta đang say đến hoa mắt mất rồi.
Xe hơi rẽ vào một con đường nhỏ hẹp, Ngô Ẩn đưa ánh mắt xuyên qua lớp kính xe nhìn thấy bên ngoài có một quán bar. Cậu ta hai mươi mấy năm trời "tu tâm dưỡng tánh", không gái gú, không rượu chè tụ tập, nhưng hôm nay chính là muốn phá lệ.
Ngay lập tức lái xe vão bãi giữ xe, Ngô Ẩn một thân nồng mùi rượu bước ra ngoài, tiến thẳng vào cửa quán bar.
"Xin lỗi anh cần trả phí vào cửa."
Chưa bước được đến bậc tam cấp đã bị một tên an ninh ăn mặc dị hợp cản đường. Ngô Ẩn lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng điệu say xỉn mà nói.
"Còn phải phí vào cửa sao? Xin lỗi vị huynh đệ... tôi... tôi là lần lần đầu đi bar..."
Vừa nói xong liền nấc cục một cái, rồi lại dùng ánh mắt mơ màng không định hướng nhìn thẳng vào tên an ninh. Ngô Ẩn trông thấy gương mặt sáng sủa, nhìn bên phải nhìn hồn nhiên như trẻ con, nhìn xéo sang bên trái một chút lại lộ ra vẻ trưởng thành lãng tử, nét mặt thì tròn tròn, lại còn là tóc đinh cắt ngắn. Ây da là vẻ ngoài khó có thể giải thích á.
"Là lần đầu sao? Thế thì cậu cứ vào đi, lần sau thì phải trả phí đấy."
Ngô Ẩn cười cười đầy cảm kích, đi đến gần chỗ tên an ninh vỗ vai hắn mấy cái nói lời cảm tạ, sau đó thì đi thẳng vào bên trong.
...
Bên ngoài, mặt đất đã bị tuyết phủ một lớp dày, Vương Siêu mặc chiếc áo khoác lông màu nâu sậm lẻo đẻo đi theo gã điệp viên mũ đen.
"Cậu theo tôi làm gì?"
Vương Siêu đáp.
"Chẳng phải cậu nói bây giờ Ngô Ẩn ở bên cạnh Lạc Phong trong sân vận động sẽ tuyệt đối an toàn sao? Tôi đây mấy ngày qua đều đi cùng cậu, bây giờ không có việc gì làm tôi lại thấy trống rỗng. Cứ coi như cậu có chỗ nào vui chơi giơi thiệu cho anh em đi."
Gã điệp viên mũ đen đang dẫm chân lên tuyết bước đi, nghe thấy như vậy liền quay người lại mà nói.
"Tôi đã từng nói tôi với anh căn bản không chung chiến tuyến. Việc gì liên quan đến Ngô Ẩn chúng ta sẽ hợp sức, còn lại đừng đi theo tôi."
Nói là nói như vậy, rốt cục gã điệp viên mũ đen cũng mặc kệ mà để Vương Siêu đi theo mình vào một con đường nhỏ. Nơi này có chút kì quái, đèn đường ít ỏi nhưng lại toàn tụ tập rất nhiều nam thanh niên. Vương Siêu đi theo sau lưng gã điệp viên, cảm nhận rõ ràng đám nam nhân này đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ. Ngẫm đi nghĩ lại... chẳng lẽ...Phố đồng tính sao???
Vương Siêu chưng hửng dừng lại tự hù doạ mình, đến khi bị một tên nam nhân trong số những người kia sờ vào mông mới hoàn hồn trở lại. Lúc này gã điệp viên đã bỏ xa cậu ta cả một đoạn.
"Này này này... đợi tôi đợi tôi..."
Hớt hãi tăng tốc đuổi theo tên điệp viên, Vương Siêu thở hồng hộc mà nói.
"Hoá ra.... hoá ra cậu là muốn trăng hoa ở đây sao?"
Gã điệp viên giấu ánh mắt sau lớp mũ đen, thản nhiên mà đáp.
"Phải! Cậu không thích thì đi mau."
"Đi! Tôi nhất định là sẽ đi rồi. Tôi nói cho cậu biết tôi không phải là loại đó... tôi..."
Đang nói giữa chừng Vương Siêu đột nhiên phát hiện điều gì đó không đúng, lúc này suy nghĩ một chút liền đáp.
"À... Hoá ra là cậu đang kiếm cách đuổi tôi đi. Nếu đã vậy tôi sẽ càng không đi. Phố đồng tính thì sao, để xem ở đây có gì thú vị?"
Gã điệp viên xụp cái mũ xuống, xem như bỏ mặc Vương Siêu mà tiến thẳng vào quán bar. Vương Siêu cương quyết đi theo, nhìn lên bảng hiệu liền cười hắc một cái.
"G-bar? Đọc lên liền hiểu."
Gã điệp viên bước thẳng vào cửa, Vương Siêu thấy vậy liền đi theo. Nhưng chưa bước lên được bậc tam cấp lại bị một gã an ninh chặng đường.
"Cậu phải trả phí vào cửa trước đã."
Vương Siêu hai mắt tròn xoe.
"Còn phải có cả phí vào cửa?"
Tên an ninh liền úp tay vào măt tỏ vẻ chán nản, sau đó liền đáp.
"Đừng nói cậu là lần đầu tới đây?"
"Phải! Tôi là lần đầu."
"Vậy thì giờ cậu biết rồi đấy. Vào cửa thì phải trả phí. Năm mươi tệ."
Một tên an ninh khác đứng bên cạnh, thấy vậy liền nói nhỏ vào tai tên an ninh kia.
"Này, sao lúc nãy cậu cho tên kia vào miễn phí?"
Tên an ninh này nghe xong liền nhếch môi kiểu mỉa mai.
"Hắc! Cậu xem lại diện mạo của hai tên đó xem. Cái gã đầu tiên tôi còn muốn tặng tiền cho cậu ta đến đây thường xuyên để tôi ngắm."
Vương Siêu đứng đó đôi co một lúc, đột nhiên nhận được điện thoại.
Nhìn thấy hai chữ Lạc Phong hiện trên màn hình, Vương Siêu đột nhiên tỉnh táo trở lại. Bản năng nhận nhiệm vụ đột nhiên trổi dậy.
"Tôi nghe đây Lạc Phong, có chuyện gì sao?"
"Cậu đang ở đâu?"
Giọng điệu Lạc Phong nghiêm trọng nặng nề, khiến Vương Siêu quên mất là mình đang ở nơi đặc biệt nào, ngay lập tức nói địa chỉ cho Lạc Phong.
"Cậu đứng yên đó đừng đi đâu. Tôi sẽ tới tìm cậu."
Lần đầu tiên Lạc Phong phải đích thân đi tìm mình, Vương Siêu cảm thấy chuyện lần này sẽ rất nghiêm trọng.
Bên trong quán bảr, tiếng nhạc xập xình ồn ào. Đám đàn ông ngực trần quấn quýt lấy nhau nhảy múa da^ʍ tình điên loạn. Người này chạm da thịt người kia, biểu cảm kí©ɧ ŧìиɧ câu dẫn khó lòng diễn tả. Đâu đó trong một góc quán bar, cuộc nói chuyện giữa gã điệp viên và người thuê hắn bắt đầu diễn ra.
"Mạnh Sử, tôi đến rồi."
Mạnh Sử cầm trong tay ly rượu tây, uống xong liền bảo gã điệp viên mũ đen ngồi vào ghế. Sau đó liền mở miệng.
"Tốt! Tối nay có chuyện cần bàn trực tiếp với cậu. Không ai theo đuôi cậu đấy chứ?"
Gã điệp viên biết chắc Vương Siêu có gan to chừng nào cũng không dám bước vào quán G-bar, nên trả lời.
"Tuyệt đối không có! Chỉ có mình tôi."
"Tốt! Vào vấn đề chính."
Mạnh Sử ngay sau câu nói đó liền định moi từ trong cặp sách một bộ tài liệu, nhưng chưa kịp lấy ra thì đột nhiên đập vào mắt một hình ảnh khiến chính hắn cũng không dám tin.
Ngô Ẩn không mặc một cái áo nào, để lộ tấm thân cực phẩm đứng nhảy nhót giữa đám đàn ông khác đang hô hào tung hứng. Còn biểu hiện ra những biểu cảm phóng đãng dâʍ ɭσạи đến cùng cực.
Người đó là Ngô Ẩn sao? Chắc chắn là cậu ta... nhưng... không thể nào.
Khoan đã! Chẳng phải gã điệp viên nói hiện tại Ngô Ẩn đang ở cùng Lạc Phong? Rằng ở bên Lạc Phong cậu ta chắc chắn sẽ được bảo vệ? Hiện tại Ngô Ẩn đang ở đây... vậy Lạc Phong... hắn đâu?
Mạnh Sử ngay tức khắc đưa ánh mắt rối loạn xen lẫn hoang mang về gã điệp viên.
"Sao chứ? Mạnh Sử có chuyện gì?"
"Có chuyện gì? Mẹ kiếp cậu hỏi tôi có chuyện gì sao?"
"Xoẻng"
Ly rượu Tây nhanh chóng bị Mạnh Sử vì tức giận đập bể nát. Coi bộ sắp xảy ra chuyện lớn.