Chương 70: Cả hai đều nhịn
Trans+Edit: Pinoneverdie, Leo, Lytaa
--------------------
Ngô Ẩn nằm lên người Lạc Phong một lúc thì nằm hoài không chịu dậy. Đầu thì tựa vào ngực hắn, lâu lâu mỏi cổ thì lại quay đầu qua trái, quay qua trái nếu lại mỏi thì sẽ quay qua phải. Một phần là cậu ta mệt sau đợt "nả súng" mười lăm phát kỷ lục vừa nãy, một phần là vì xấu hổ, không dám đối diện nhìn vào mặt Lạc Phong. Ai đời nam nhân 24 tuổi đầu bị mộng xuân lại để người khác chứng kiến toàn bộ, lại còn là bị người ta ép "thằng nhỏ" đến mức "bắn sạch".
Hai da, nói đến chuyện "bắn" thì hiện tại Lạc Phong đang có chút thiệt thòi. Ngô Ẩn thì coi như đã được thoả mãn, chỉ còn mình hắn là loay hoay cả đêm vẫn chưa thể "khai hoả". "Tiểu ma đầu" đến giờ vẫn còn cương cứng đồ sộ, nằm chễm chệ trong không gian chật hẹp ngay khe bụng của hắn và Ngô Ẩn. Lại phải nói, chỗ này đã sớm bị đống "tϊиɧ ɖϊ©h͙" của Ngô Ẩn làm "ngập lụt", độ nhớt nhầy không cần bàn đến nữa.
Cố tình hít thở thật mạnh, Lạc Phong như đang muốn chơi thêm một trò nữa với Ngô Ẩn. Mỗi nhịp hắn hít khí vào thở khí ra, cái bụng liền nhấp nhô lên xuống làm cho "tiểu ma đầu" liên tục bị khối lượng cơ thể của Ngô Ẩn đè xuống từ bên trên, bị lực của hắn từ ở dưới đẩy ép lên từ bên dưới. Cứ như thế đều đặn từng nhịp, nhào nặn trộn đều "hai tiểu quỷ" cùng chất dịch đặc sệt kia lại với nhau.
Cùng một lúc bị hai cơ thể chuyển động áp chặt trong không gian chật hẹp trơn ướt, không chỉ "tiểu ma đầu" đã cương ngày càng cương mà "tiểu đảo tử" cũng đã muốn "rục rịch" trở lại. Ngô Ẩn lúc này biết rõ ý đồ của Lạc Phong là muốn cậu ta phải xấu hổ thêm một lần nữa, ứng biến nhanh nhạy lật người một cái tách ra khỏi người hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt có phần căng thẳng pha lẫn lúng túng của Ngô Ẩn, Lạc Phong nhe nanh cười một cái ranh ma.
"Tiểu Ẩn anh sao vậy? Không muốn thêm một đợt nữa sao? Còn lâu mặt trời mới mọc."
Ngô Ẩn không thèm nhìn cũng không thèm trả lời, tức tốc ngồi dậy lấy một cái qυầи ɭóŧ trắng sạch trong số cả đống mà cậu ta mua để lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người.
Lạc Phong nhất quyết không buông tha, cũng bắt đầu đứng dậy, giả vờ bước loạng choạng mà diễn xuất.
"A ui... đau chết mất... tiểu Ẩn mau đưa tôi đến bệnh viện..."
Ngô Ẩn nghe thấy giọng điệu này của hắn, nhịn không được bất giác quay đầu lại xem, thấy hắn mặt nhăn mặt nhó rất khó coi, còn loạng choạng ôm bụng vừa đi vừa ê a. Lúc này mới lên tiếng.
"Cậu bị đau bụng sao? Chẳng phải mấy tiếng trước cậu đã đi nhà xí, còn được tôi đút cơm cho ăn?"
Ngô Ẩn cố tình dùng lời cạnh khoé, coi như chọc quê hắn để trả đũa, nhưng coi bộ không cao tay...
Lạc Phong đáp, điệu bộ như cũ.
"Không... không phải chuyện đó. Tôi... tôi vừa bị người ta dùng súng bắn. Là bắn ngay bụng tôi... còn bắn tới mười lăm phát... ôi chao tôi đau chết mất... gã này đúng là nhẫn tâm..."Nghe đến đây Ngô Ẩn lập tức nhận ra được hàm ý châm biếm của hắn. Mẹ kiếp! Dám đem chuyện bị mộng xuân của tôi ra đùa? Cậu xem lòng tự tôn của tôi trôi đi đâu cơ chứ?
Bởi người ta vẫn nói, đàn ông chỉ toàn quan trọng những thứ thể diện ảo. Bị mộng xuân thì cùng lắm sẽ được đánh giá là "sinh lý cao", việc gì phải xấu hổ?
Lửa hận mới vừa cháy lại bị Lạc Phong đổ thêm dầu. Hắn nói.
"A ui... cái gã bắn tôi... hình như anh ta bị mộng... mộng..."
Lạc Phong cố tình nhấn mạnh chữ "mộng" rồi kéo dài ra với giọng điệu đùa cợt. Ngô Ẩn nghe thấy hai mắt bừng bừng sát khí, cảm giác như Lạc Phong chỉ cần nói ra chữ "xuân" là cậu ta sẵn sàng sống mái.
"... mộng... mộng du... Phải, anh ta là bị mộng du cho nên mới bắn tôi ra nông nỗi này..."
Diễn giỏi lắm Lạc Phong, nếu không biết cậu từ trước tôi còn nghĩ cậu là diễn viên điện ảnh. Cậu cứ nói thẳng ra là mộng xuân tôi đây không tức bằng cậu dùng từ khác để ám chỉ châm chọc tôi, mượn lời để gϊếŧ người sao? Lần này coi như không nhịn nữa.
Dùng đống qυầи ɭóŧ trắng sạch mới mua, Ngô Ẩn vò từng cái thành từng cục tròn vo, xem chúng như quả cầu tuyết, vừa lớn giọng đe doạ vừa ném vào phía Lạc Phong.
"Mộng du này... mộng du này... Tôi đây tỉnh táo ném cho cậu phải câm miệng..."
Hai người họ người ném người né, chạy rượt nhau trong căn phòng camera tối đèn vì cúp điện. Lạc Phong vừa chạy vừa ôm bụng giả vờ ới á kêu đau, điệu bộ không chịu dừng lại sự đùa cợt. Chỉ đáng thương cho Ngô Ẩn, bị cái tên này nắm thóp, càng giận càng đánh đuổi thì lại càng làm hắn toại nguyện.
"Không đùa nữa không đùa nữa... hahaha..."
Lạc Phong cười đùa trong miệng, đưa cánh tay chắc khoẻ ra đỡ lấy mấy cú đấm không ra lực của Ngô Ẩn. Tất nhiên là cậu ta không đánh mạnh, vì có đánh mạnh tay hắn cũng không đau, vốn cậu ta cũng chỉ muốn đùa nghịch.
Ngô Ẩn cuối cùng cũng chịu dừng tay. Ngay tức khắc, Lạc Phong liền nắm bàn tay của cậu ta đi lại gần cái đèn flash điện thoại. Hắn cầm lên, nói.
"Anh cầm lấy mà soi vào người tôi."
Ngô Ẩn nheo hai mắt hoài nghi, vốn biết rõ tên này lúc vui vẻ thoải mái thường bày đủ trò quái gỡ. Nhưng rốt cục cậu ta cũng cầm lấy cái điện thoại mà rọi vào người Lạc Phong.
Ánh đèn vừa soi tới, hai mắt cậu ta liền chuyển trạng thái sang kinh ngạc.
"Sao... sao lại như vậy? Lại nỗi mẫn đỏ ư?"
"Phải đó... tôi lại nổi dị ứng da... anh xoa thuốc giúp tôi..."
Lạc Phong đối với Ngô Ẩn chu đáo tận tình, cưng chiều cậu ta hết mực. Thêm nữa hắn vốn là kẻ toàn tài, cho nên việc làm duy nhất Ngô Ẩn có thể làm để quan tâm hắn là việc xoa thuốc dị ứng. Vì vậy biết rõ Lạc Phong là đang làm trò nhưng cậu ta tự nguyện.
"Thuốc ở đâu?" Ngô Ẩn thái độ nghiêm chỉnh, hỏi.
"Trong túi cá nhân."
Lấy ra một tuýp thuốc mỡ, Ngô Ẩn tiến lại gần Lạc Phong, đẩy hắn nằm xuống tấm nệm qυầи ɭóŧ, bản thân thì ngồi bên cạnh chuẩn bị hầu hạ.Nhìn thấy hàng loạt những vệt đỏ xuất hiện trên ngực hắn, lòng cậu ta lại khó chịu. Chẳng qua là khó chịu, cũng không thể giải thích rõ vì sao.
Ngô Ẩn nhanh tay mở tuýp thuốc, bóp thuốc chảy ra ngón tay trỏ.
"Bấy nhiêu không đủ dùng, anh bóp hẳn ra lòng bàn tay đi." Lạc Phong nằm ngửa trên đống qυầи ɭóŧ, mở miệng nói.
Ngô Ẩn thắc mắc nhìn hắn, mọi khi vẫn bóp ra đầu ngón tay cơ mà? Nghĩ là như vậy nhưng Ngô Ẩn vẫn nghe theo mà bóp một lượng đầy ra lòng bàn tay.
"Vẫn chưa đủ, anh bóp nhiều một xíu."
"Còn chưa đủ sao?"
"Thêm một chút nữa... Đúng vậy... Hôm nay tôi đặc biệt NGỨA... rất NGỨA..."
Cố tình nhấn mạnh chữ "ngứa", Ngô Ẩn nghe xong đột nhiên lạnh cả xương sống. Bàn tay bây giờ đã chứa đầy dịch thuốc mỡ, Ngô Ẩn chầm chậm đưa tới bờ ngực của hắn.
"Khoan hãy xoa ngực."
Ngô Ẩn tức khắc khựng lại động tác, mắt ngây thơ nhìn vào đôi môi đang chuyển động của hắn. Bất ngờ, Lạc Phong chụp lấy bàn tay chứa dịch thuốc kia, úp thẳng vào "hạ bộ" của mình.
Đống dịch thuốc nhanh chóng vươn vãi, đổ đầy lên "tiểu ma đầu" cùng đám lông xung quanh. Ngô Ẩn một mực muốn rút tay ra nhưng nào có thể, bàn tay đã sớm bị Lạc Phong chế ngự.
"Lạc Phong cậu điên rồi sao? Bao nhiêu đây thuốc xoa vào chỗ này thì có mà càng bị dị ứng thêm."
Lạc Phong không biết xấu hổ, đáp.
"Chỗ đó của tôi rất ngứa, ngứa không chịu được, ngứa đã hơn hai tuần, bao nhiêu đó thuốc cũng không đủ bù đắp."
Ngô Ẩn dùng lực từ cánh tay còn lại cố rút bàn tay đang bị chế ngự kia ra, nhưng tay của Lạc Phong cứng như cái còng vốn không thể bẻ khoá.
Hắn hấp tấp dùng lòng bàn tay của Ngô Ẩn vuốt ve lên xuống "tiểu ma đầu", dịch thuốc trơn ướt không khác gì dầu bôi trơn, tác dụng ngoài mong đợi. Hai tuần không động chạm, "tiểu ma đầu" đối với lòng bàn tay của Ngô Ẩn nhạy cảm vô cùng, vừa nhận ra làn da tay quen thuộc liền dựng đầu dậy thêm một lần nữa. Mười lăm cm, mười bảy cm, hai mươi cm, rốt cục cũng đạt tới ngưỡng cửa 25cm. Hắn vừa ngắm thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Ngô Ẩn, vừa tận hưởng cảm giác tê rần như điện áp chạy khắp người.
Quả thực là chịu không nổi, sung sướиɠ tột độ. Ngày trước nếu có nhu cầu hắn cứ lôi "tiểu ma đầu" ra xử, nhưng từ khi bắt đầu quan hệ với Ngô Ẩn, không có cậu ta hắn không còn tâm trạng. Bây giờ như mưa rào sau hạn hán, hắn như muốn gào lên những nỗi niềm nhung nhớ sâu trong cuốn họng.
"Tiểu đào tử" đã đủ dài cũng đã đủ rộng, lòng bàn tay của Ngô Ẩn đã không còn vừa để ôm chặt lấy nó. Ngô Ẩn trông thấy Lạc Phong đang bị kí©h thí©ɧ dày vò, cũng hiểu được nguyên nhân, vì bản thân cậu ta cũng giống như hắn.
"Tôi chừng ấy ngày cũng chưa từng động chạm." Ngô Ẩn bất ngờ nói.
Lại càng bất ngờ hơn khi cậu ta lợi dụng lúc Lạc Phong đang đê mê, lơ là mà hất bàn tay sắt đá của hắn sang một bên, rồi bản thân tự động dùng cả hai bàn tay bao trùm lấy JJ của Lạc Phong.
"Aaa..."
Ma sát sung sướиɠ bất ngờ tấn công, rắn rỏi thế nào cũng không nhịn được. Hắn gào lên một tiếng kiềm nén, gồng người mà đón nhận cảm giác kí©h thí©ɧ tột độ.
"Anh vì không có tôi mà nhịn ? Chẳng phải anh nói ngày nào anh cũng... Aaaaa...."
Ngô Ẩn im lặng, chỉ dùng hành động để trả lời. Hai bàn tay của cậu ta vuốt lên tuột xuống ngay dương v*t của Lạc Phong trở nên nhanh mạnh như một cái máy, càng mạnh càng nhanh bao nhiêu lại càng chứng tỏ cậu ta đã phải nhịn cơn thèm khát ái tình bấy nhiêu, đem tất cả dồn hết vào "tiểu ma đầu". Lúc thì chỉ túm gọn đầu dương v*t của hắn, tập trung ngay chỗ đó mà kí©h thí©ɧ. Lúc thì trượt dài xuống tận gốc dương v*t, rồi kéo ngược trở lên, ma sát tác động không bỏ xót một centimet nào ngay "khúc cây dài" ấy.
Bởi lẽ là đàn ông nên cậu ta biết rõ đàn ông cần loại kí©h thí©ɧ thế nào, lần này coi như Ngô Ẩn bắt đầu xuất kiếm, một chút nhân nhượng với Lạc Phong cũng không có.
Nước dịch nhờn đã chảy đầy ra ngay lỗ tiểu, pha loãng đống thuốc mỡ kia, càng lúc càng trơn ướt. Lạc Phong gồng người lại tận hưởng cảm giác khoái lạc, khiến các bó cơ hiện lên rồng rắn trên cơ thể. Nhìn Ngô Ẩn cật lực như vật mà phục vụ cho hắn, hắn lại càng thấy hạnh phúc. Sung sướиɠ tê dại hoà lẫn hạnh phúc... biết phải dùng từ gì để miêu tả.
Ngô Ẩn đã "vuốt" cho hắn đến đổ hết cả mồ hôi mà hắn vẫn chưa muốn bắn. Ngô Ẩn là muốn hắn bắn, một khi hắn bắn ra chính là cơn thèm khát trong con người cậu ta cũng được giải toả, chính là muốn hắn phải thừa nhận rằng hắn không chịu nổi khi không có mình, rằng hắn không thể "trụ" được lâu khi người thủ da^ʍ cho hắn là Ngô Ẩn, chỉ có Ngô Ẩn mới có thể khiến hắn sung sướиɠ.
Đột nhiên dừng lại. Tất cả chỉ còn lại âm thanh thở dốc của cả hai. Lạc Phong thân mướt mồ hôi, hai mắt phiến loạn nhìn cậu ta chăm chăm như thắc mắc. Ngô Ẩn bất ngờ hạ thấp người xuống, ghé môi vào lỗ tai của hắn, thì thầm.
"Là tôi không thủ da^ʍ khi không có cậu suốt mười mấy ngày qua. Là tôi mong nhớ cậu đến mức mộng xuân. Người tôi mơ chính là cậu, tôi mơ đang làm chuyện ân ái với cậu, tôi bắn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như hôm nay là vì cậu."
"Aaaaaaaaa... Aaaa... Aaa"
Từng tiếng kêu như ai oán nấc lên từng hồi ngắt nhịp, Lạc Phong nghe những lời "thính da^ʍ", xộc thẳng vào hệ thần kinh, liền tự bắn mà không cần lực nào hay thứ gì tiếp xúc tác động. Hắn choàng tay lên ghì chặt lấy Ngô Ẩn, gương măt nhăn nhúm lại tận hưởng khoái lạc cực thiên, vừa bắn vừa siết cậu ta như một điểm tựa vì loại sung sướиɠ này quá sức chống đỡ, hắn sợ hắn không vững vàng được nữa. Từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c như sữa của hắn bắn thẳng lên không trung rồi rơi xuống như cơn mưa ái tình. Ngô Ẩn lúc này cảm nhận như chính mình cũng vừa mới lêи đỉиɦ, cậu ta hoàn toàn có thể khẳng định rằng Lạc Phong muốn cậu ta đến thế nào.
"Cơn mưa" này ướt đẫm, ướt đẫm hai cơ thể lúc này mới chịu thừa nhận rằng nhớ nhau, muốn gần gũi với nhau ra sao.
Một người vì chất chứa quá lâu thì liền mộng xuân bắn một lần mười lăm đợt, một gã thì chỉ bị vài lời "thính da^ʍ" dẫn đến kí©h thí©ɧ tột đỉnh mà bắn ra như mưa rào. Nam nhân "cô đơn" quá lâu, ắt sẽ có nhiều thứ bản thân không còn kiểm soát nổi. Hai người này không thể tách ra được nữa rồi chăng?
Ghì chặt lấy nhau trong hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bủa vây... cuối cùng thì sau mười lăm ngày gặp lại, họ cũng đã an lòng mà ngủ say.