Chương 62: Anh làm người yêu của tôi nhé
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: www.wattpad.com/pinoneverdie
-----------------
"Lạc Lạc con ngủ ngoan nhé!"
"Dạ, chú Văn Hán ngủ ngon."
Kéo cái chăn lên đắp thật kín cho Lạc Lạc, vuốt vuốt vào mái tóc tơ mềm của đứa trẻ năm tuổi này mấy cái, Văn Hán sau đó mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng của nó.
Lúc này Chu Hiếu Minh đang cặm cụi trên bàn làm việc xử lý hồ sơ, công việc của một luật sư khiến anh ta luôn phải tất bật đến đêm khuya. Mà ngặt nỗi dù có mệt mỏi thế nào, lúc lên giường cũng phải "vờn" Văn Hán vài hiệp rồi mới có thể yên giấc.
Văn Hán tranh thủ phủi phẳng tấm trải giường, thu dọn bớt đồ đạc trong phòng, bấm mở cái đèn ngủ tinh dầu oải hương, trông không khác gì người vợ trẻ đang chuẩn bị sắp xếp giường chiếu chờ chồng vào ngủ.
Tính đến nay, cậu ta đã ở lại nhà của Chu Hiếu Minh hơn hai tháng, đồ đạc quần áo cũng đã chuyển từ nhà trọ lúc trước sang bên đây, chính thức bước vào nhà họ Chu với cương vị "vợ nhì của Chu Hiếu Minh" và "mẹ kế của Chu Bách Lạc". Danh xưng quả nhiên trùng khớp với công việc, trách nhiệm "xây tổ ấm" thiêng liêng của người phụ nữ đều do một tay người đàn ông khỏe khoắn này đảm đương, từ quản lý nhà cửa đến chăm sóc con trẻ, đôi khi còn phải quản "chồng" vì thói quen bừa bộn của anh ta. Chu Hiếu Minh thì xem ra rất hạnh phúc khi rước được Văn Hán về nhà. Cái ngày mà anh ta nhận được cái gật đầu đồng ý làm người yêu từ Văn Hán, cả thế giới xung quanh như biến chuyển, trái tim lãnh đạm vì bị người vợ cũ quay lưng như ấm áp trở lại.
Sau khi vào nhà vệ sinh đánh răng súc miệng, Chu Hiếu Minh mặc một bộ áo ngủ rộng rồi nhẹ nhàng leo lên giường, nơi mà Văn Hán đã nằm thϊếp đi trước đó từ lâu. Chiếc giường rung chuyển làm Văn Hán chợt tỉnh, cũng chỉ vì đơn giản một điều rằng một khi Chu Hiếu Minh vẫn chưa nằm lên tấm nệm thì cậu ta hoàn toàn không thể ngủ được an giấc.
Chậm chạp đưa môi đến dán vào trán của Văn Hán, Chu Hiếu Minh như đang an ủi cậu ta sau một ngày dài không nói chuyện nhiều với nhau. Rốt cục lúc này cũng đã có thể ôm ấp nhau một chút, cảm giác va chạm da thịt ấm áp si mê, khiến Văn Hán cũng không còn muốn ngủ nữa.
"Anh có mệt không?"
Chu Hiếu Minh xoa xoa đôi má hơi gầy của Văn Hán, nhẹ nhàng trả lời.
"Tôi có mệt cũng sẽ không nói là mệt, tôi biết cậu còn mệt gấp mười lần so với tôi."
Nói xong, anh ta ghì chặt Văn Hán vào lòng như không muốn buông tay, hơi thở nồng nàn ấm áp như xoa dịu cho nhau.
Được một lúc, Văn Hán đột nhiên lên tiếng.
"Hôm nay tôi có gặp Lâm Bách Chiêu."
Chu Hiếu Minh nghe thấy cái tên này liền chuyển tông giọng, âm thanh từ cuống họng phát ra có chút căng thẳng.
"Cô ta tìm cậu làm gì? Có gây phiền phức cho cậu?""Không có, bọn tôi chỉ nói chuyện."
Văn Hán dịch chuyển người một chút khiến cơ thể của mình càng rúc vào ngực Chu Hiếu Minh nhiều hơn, sau đó lại nói tiếp.
"Là tôi chủ động hẹn cô ấy ra, tôi muốn nói chuyện với cô ấy thật rõ ràng..."
"... Anh biết đấy, Lạc Lạc vốn là con của anh và cô ấy, dù hai chúng ta có quan hệ ra sao thì cũng không thay đổi được chuyện đó. Hiện giờ hai người lại kiện nhau ra tòa để giành quyền nuôi con, hơn ai hết người bị tổn thương là Lạc Lạc."
Ngập ngừng một chút, Văn Hán thở một hơi dài rồi tiếp tục.
"Tôi dù sao cũng là người ngoài, thêm nữa nếu tôi dính dáng quá nhiều vào anh sẽ gây phiền toái cho anh. Anh cũng biết đấy, Lâm Bách Chiêu cô ấy sẽ dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta mà gây sức ép lên tòa án, đâu có bà mẹ nào muốn con trai của mình sống chung với hai ông bố bất thường như bọn mình..."
Chưa kịp nói hết tâm ý, Văn Hán đã bị Chu Hiếu Minh khỏa lấp đôi môi. Nụ hôn nhẹ nhàng như trấn an cũng dần dần khiến tâm trạng của Văn Hán trở nên bình ổn.
"Cậu không phải là người ngoài, cậu là người tôi chọn để chung sống tới cuối đời, là người sẽ chăm sóc hai cha con tôi và để cha con tôi chăm sóc cậu. Tòa án sẽ không thể dựa vào cái cớ đó để bắt ép chúng ta, Lạc Lạc cần là tình thương chứ không phải sự tính toán, mà chúng ta đang thừa tình thương dành cho nó. Cậu yên tâm, bản thân tôi là luật sư, tôi không dễ để cô ta đắc ý."
Đây mới chính là điều Văn Hán lo sợ, Chu Hiếu Minh muốn sống chết với Lâm Bách Chiêu để giành lấy Lạc Lạc nhưng anh ta quên mất tình mẹ là thứ mà bất kì một đứa trẻ nào cũng cần, thiếu nó tâm hồn như bị đào mất một nửa.
"Hiếu Minh à, đôi lúc tôi đã nghĩ rằng giá như chúng ta đừng như hiện tại, rằng anh gặp một người phụ nữ tốt, người đó sẽ là vợ anh thì Lâm Bách Chiêu cô ấy đã không phản ứng mạnh như vậy mà muốn đòi lại Lạc Lạc... tôi..."
Chu Hiếu Minh đột dưng nhéo vào hông của Văn Hán một cái thật mạnh khiến cậu ta ngao lên kêu la đáng thương, rồi sau đó âu yếm nói.
"Những gì tôi cần ở một người vợ đều có hết ở trong con người của cậu, quãng đời còn lại, ngoài Lạc Lạc ra, tôi chỉ cần mỗi mình cậu."
Hai mắt Văn Hán như ướt đỏ, cậu ta không nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó mình được chung sống hạnh phúc với một người đàn ông như Chu Hiếu Minh, còn có cả Lạc Lạc. Tuy nó đến quá bất ngờ nhưng cậu ta không thể chứng minh đây là một cơn mộng, nó rõ ràng chân thực như ánh mắt của Chu Hiếu Minh lúc này.
"Hiếu Minh à, tôi muốn nói cho Ngô Ẩn biết, tôi không muốn giấu diếm cậu ta nữa, anh thấy có ổn không?."
Chu Hiếu Minh đỡ lấy cái đầu của Văn Hán rồi nhét chặt vào lòng, miệng chậm chạp nói.
"Tôi chờ cậu nói câu này đã lâu lắm rồi đấy!"
Chiều hôm sau, sau khi tan lớp nấu ăn, Ngô Ẩn theo lời mời của Văn Hán mà đi đến quán rượu quen thuộc. Chu Hiếu Minh đã có mặt ở đó từ sớm, lúc này hai người còn lại mới thong dong đi vào.Thái độ của Ngô Ẩn xem ra đã thân thiện hơn một chút, không còn đay nghiến như lần gặp mặt trước nhưng vẫn là không được tự nhiên.
"Văn Hán, Ngô Ẩn hai người đến rồi à?"
"Phải, chào cậu, lại gặp nhau rồi."
Ngô Ẩn lịch sự vài tiếng, đến sau cùng vẫn là ngồi xuống đối diện anh ta. Coi như là một hình thức dỗ ngọt, Văn Hán chủ động ngồi kế bên Ngô Ẩn, khiến cậu ta không tránh khỏi nghi hoặc.
Chẳng phải thân với Chu Hiếu Minh hơn tôi sao? Lại còn muốn ngồi chung với tôi?
Đảo ánh mắt dò xét qua lại giữa hai người kia, Ngô Ẩn một mực khẳng định mục đích của buổi hẹn ngày hôm nay không chỉ là vui chơi nhậu nhẹt.
Một tiếng đồng hồ trôi qua với những tiếng cười nói vui vẻ, không khí ngày càng thâm tình thân thiết. Ngô Ẩn còn liên tục chủ động cạn chén với Chu Hiếu Minh, miệng luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất. Trạng thái hòa hợp như lúc này chính là lúc thích hợp nhất để nói những chuyện khó nói.
"Ngô Ẩn !"
Giọng nói của Văn Hán đột nhiên căng thẳng lạ thường, khác biệt hoàn toàn so với không khí vui vẻ thoải mái hiện tại. Ngô Ẩn đang vung đũa định gắp thức ăn thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt dần dần ngước lên nhìn Văn Hán, biết rõ vấn đề chính cuối cùng cũng được đề cập.
"Sao thế?"
Hít một hơi thật sâu, Văn Hán nói.
"Tôi và Chu Hiếu Minh..."
Nói chưa ra câu lại dừng, cảm giác như có hàng ngàn tấn đá đang đè chặt lên ngực khiến cổ họng tắc nghẽn âm thanh. Hai bàn tay của Văn Hán trở nên dư thừa, rồi nắm chặt vào nhau xoa xoa, biểu cảm ấp úng lo sợ thấy rõ. Mặc dù nói là muốn thẳng thắn cho Ngô Ẩn biết, nhưng đâu phải muốn nói là có thể dễ dàng nói ra.
"Chúng tôi là người yêu."
Ban đầu thương lượng với nhau là sẽ để Văn Hán nói, rốt cục người gánh trách nhiệm này lại là Chu Hiếu Minh. Câu nói đó của anh ta thốt ra liền khiến Ngô Ẩn buông rớt đôi đũa trong tay.
Trong hệ thống dữ liệu của Ngô Ẩn, cậu ta biết rõ Văn Hán và Chu Hiếu Minh thân thiết cực độ, dẫu có lúc đã suy đoán mối quan hệ này trên mức tình bạn nhưng vẫn là tự nói với bản thân rằng không phải như vậy. Đến lúc này, nghe chính miệng người trong cuộc nói ra, cậu ta cảm giác giống như mình đã thua đậm trong một trò chơi phán đoán trí não, có chút tức tối và không dám tin đó là sự thật.
Văn Hán cúi gầm mặt xuống mũi chân, chỉ có Chu Hiếu Minh là hiên ngang nhìn thẳng vào biểu cảm cứng đờ của Ngô Ẩn.
"Thôi được rồi, chúc mừng hai người." Ngô Ẩn thay đổi thái độ.
Giống như là không thể tin vào cái lỗ tai của mình, Văn Hán đột ngột thốt lên.
"Cậu nói cái gì cơ?"
"Tôi nói là chúc mừng hai người. Có cần tôi ghi âm lại để khi nào cậu không tin lại mở ra nghe không?"
Nói xong Ngô Ẩn lại cầm đũa lên gắp thức ăn dồn vào chén, điệu bộ như chẳng có gì bận lòng. Văn Hán mỉm cười nhẹ nhõm, không ngờ rằng Ngô Ẩn lại hòa hoãn như vậy."Là từ lúc nào?" Ngô Ẩn vừa nhai vừa hỏi.
Văn Hán cảm thấy bản thân hiểu rõ ý tứ trong câu hỏi này hơn ai hết, lúc này chậm chạp trả lời.
"Phải, tôi nhận ra mình đồng tính từ năm mười tám tuổi."
"Cái gì cơ ???" Ngô Ẩn đột nhiên trợn tròn hai mắt, há hốc mồm thất kinh.
Văn Hán thấy Ngô Ẩn kích động như vậy cũng chợt giật mình, miệng lắp bắp.
"Tôi nói gì sai sao? Chẳng lẽ.. ý cậu hỏi... không phải như vậy?"
Thật là nực cười, ý tứ của Ngô Ẩn chính là muốn hỏi hai người họ chính thức quen nhau từ lúc nào, ai ngờ lại đào ra được một cái thông tin chấn động. Lúc này Ngô Ẩn đập lòng bàn tay vào trán, nói.
"Đừng nói với tôi, những lần cậu chủ động rủ rê tôi tắm chung hồi còn ở kí túc xá đại học là cố tình?"
Văn Hán gương mặt ửng đỏ, nhìn sang đối diện thì đã thấy Chu Hiếu Minh tỏ ra thái độ không thiện cảm với thông tin vừa được nhận kia. Chu Hiếu Minh hai mắt như bão tố, quay sang nhìn Ngô Ẩn.
"Cậu và Văn Hán tắm chung nhiều lần sao?"
"Không phải chứ vị anh em? Tôi mới là người bị hại đấy, cậu ta dụ tôi tắm chung mà? Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Một khi con người ta đã ghen thì quy luật Trái Đất hình cầu cũng bị cán mỏng ra thành hình dẹp, lúc này anh ta nổi nóng.
"Nếu cậu không ở chung với Văn Hán thì có chuyện đó xảy ra sao? Phải rồi! Cậu chính là thấy Văn Hán của tôi hấp dẫn nên mới âm mưu vào ở chung kí túc rồi dùng vẻ ngoài của cậu kí©h thí©ɧ Văn Hán, làm cậu ta không kiểm soát được bản thân chứ gì? Mẹ kiếp! Hoa ra cậu đã nhìn thấy 'hàng họ' của Văn Hán trước cả tôi!"
Ngô Ẩn một trận thất kinh.
"Wow... vị anh em, anh có nhầm không đấy? Tôi không có hứng thú với nam nhân, làm gì có chuyện tôi bị cậu ta hấp dẫn?"
"Còn nói không bị nam nhân hấp dẫn, vậy cái người tên Lạc Phong kia là cái gì của cậu?"
"Cậu ta là..."
Đang hồng hộc tức giận, đột dưng lại nín nghẹn không nói ra được. Bản thân của Ngô Ẩn cũng không rõ quan hệ giữa mình và Lạc Phong là gì, nói là bạn thân thì quá dối trá, chẳng có cặp bạn thân nào lại làm ra nhiều trò luyến ái như họ. Nhưng nếu nói là người yêu thì cũng không hẳn, vì trong mối quan hệ này chỉ có Lạc Phong là người luôn nói yêu thương cậu ta chứ cậu ta chưa từng thừa nhận tình cảm của mình. Lại phải nói những lúc căng thẳng không biết nói làm sao thì tốt nhất là nên né tránh.
"Thôi thôi thôi, chuyện này không truy cứu nữa."
Ngô Ẩn nói xong liền hậm hực uống rượu ừng ực. Chu Hiếu Minh tâm trạng như bình ổn, nhanh chóng lôi kéo Văn Hán qua ngồi bên cạnh mình, không cho cậu ta ngồi kế Ngô Ẩn nữa.
Cuối cùng, bữa tiệc rượu mừng ngày công khai quan hệ, đến lúc này xem như ổn thỏa. Ngoài vụ cãi vã nhảm nhí kia của Ngô Ẩn và Chu Hiếu Minh thì mọi chuyện đến phút cuối vẫn không có gì căng thẳng, so với trong tưởng tượng của Văn Hán thì đã tốt gấp mấy lần.
Tạm biệt Văn Hán và Chu Hiếu Minh đôi câu, Ngô Ẩn lái xe đi về phía vô định, lái một hồi lại lái tới cổng sân vận động Bắc Kinh. Ngồi yên lặng ngẫm nghĩ một lúc, rốt cục lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Phong.
"Sao thế? Uống rượu với Văn Hán xong rồi hả?"
Lạc Phong giọng điệu quan tâm, còn có chút nhung nhớ khiến tim Ngô Ẩn đập lộp độp mấy cái.
"Lạc Phong à..."
"Ừ, tôi nghe đây."
Mấy ngón tay của Ngô Ẩn nắn nắn bóp bóp cái điện thoại, dường như là đang chuẩn bị nói cái gì đó.
"Anh sao thế? Không được khỏe?"
"Lạc Phong, tôi muốn nói là... là tôi..."
Số giây tính cước điện thoại vẫn liên tục chạy nhưng âm thanh ở hai bên đều im bặt, nếu có thì chỉ là những tiếng thở nhè nhẹ thoáng qua. Được một lúc thật lâu, Lạc Phong như cảm nhận được điều gì đó, liền chủ động nói.
"Ngô Ẩn, anh làm người yêu của tôi nhé."
Tim của Ngô Ẩn như bị đâm thót lên một cái, huyết mạch đảo ngược, phổi như sưng phù không còn dùng để thở được nữa... rốt cục... cúp máy!
Phải! Ngô Ẩn đã cúp máy. Bản thân cậu ta cũng không hiểu vì sao lại làm ra chuyện ngu ngốc này, chẳng phải chỉ còn một chút nữa là mình và Lạc Phong sẽ giống như Văn Hán và Chu Hiếu Minh sao? Gía như mình uống thêm nhiều rượu một chút thì có lẽ đối với câu hỏi kia của Lạc Phong đã có thể ừ một tiếng.
Suy nghĩ của cậu ta không ai hiểu được nhưng Lạc Phong thì có vẻ đã nôn nóng lắm rồi.
Hết chương!