Chương 47: Chuyện gì lại bắt đầu?
Trans+Edit: Pinoneverdie
Nguồn: truyenhdt.com/pinoneverdie
---------
Sau khi rời khỏi công ty, Lạc Phong chở Ngô Ẩn tới quán mì sợi mà cậu ta hay lui tới. Đang là mùa mưa lạnh, nên khách khứa coi bộ khá đông.
"Chủ quán cho hai tô mì sợi không hẹ. Là tô lớn đấy nhé!" Ngô Ẩn vừa bước vào quán liền hô hào gọi món.
Nghe thấy cậu ta kêu đến hai tô mì lớn, Lạc Phong liền nói.
"Này! Tôi không có ăn mì."
Ngô Ẩn hừ một cái khinh khỉnh, "Tôi gọi món cho cậu bao giờ? Hai tô mì đều là của tôi, cậu thích gì thì tự kêu."
Lúc đầu hắn định khuyên Ngô Ẩn nên ăn trước một tô mì, vì nếu đem ra hai tô cùng lúc, tô còn lại sẽ bị nở ra ăn mất ngon. Nhưng cuối cùng, không nằm ngoài dự đoán của hắn, chưa đầy hai phút Ngô Ẩn đã chén sạch tô thứ nhất, mì trong tô thứ hai chưa kịp nở đã bị cậu ta nuốt vào bụng, nước lèo trong cả hai cái tô lớn đều không còn một giọt.
Quả nhiên trời lành lạnh mà ăn thức ăn nóng liền có chút tư vị, Lạc Phong cũng đã tự gọi một phần cơm gà Tứ Xuyên, rất lâu rồi không có cảm giác ăn ngon như vậy. Ăn xong liền rót cho Ngô Ẩn và bản thân một tách trà nóng có sẵn trong quán, trông rất nhu đạo.
"Chủ quán tính tiền." Lạc Phong gọi.
Người nhân viên phục vụ liền chạy đến bàn ăn của hai người họ để nhận tiền, lúc này Lạc Phong móc bóp ra.
"Ấy ấy ấy! Cậu định làm gì?" Ngô Ẩn vội cản lại.
Lạc Phong tròn xoe hai mắt, đáp.
"Tôi...tính tiền."
"Dẹp dẹp dẹp! Cậu rút bóp lại đi, chầu này tôi trả." Ngô Ẩn làu bàu.
Lạc Phong lúc này kịch liệt phản đối.
"Anh thôi đi! Chuyện này không tới lượt anh."
Hai người đồng loạt đưa một tờ tiền cho nhân viên kia, khiến cậu ta bối rối.
"Xin lỗi quý khách, tôi phải nhận tiền của ai ?"
"Của tôi"
"Của tôi"
Ngô Ẩn và Lạc Phong đồng thanh lên tiếng.
"Thế thì của ai nấy trả" Ngô Ẩn kiên định.
Lạc Phong cũng không kém.
"Không được! Chầu này nhất định phải do tôi thanh toán."
Xe moto lại hướng về phía công ty của Ngô Ẩn, trên đường đi "hai thằng con nít" lại cãi nhau về vụ thanh toán tiền. Tất nhiên với sức ép từ Lạc Phong, cho dù Ngô Ẩn là khách quen thân thiết của quán mì, người nhân viên phục vụ kia cũng không dám cầm tiền của Ngô Ẩn.
Cãi nhau một lúc thì không gian có chút trầm lắng.
Xe chạy chầm chậm trên đường, từng cơn gió mang hơi ẩm luồng vào kẽ áo mà chạm vào da thịt mang lại cảm giác lành lạnh. Mặc dù hai tên đàn ông này ai cũng đều giữ được thân nhiệt rất tốt, nhưng vẫn là ngồi bám sát vào nhau. Được một lúc, Lạc Phong một tay giữ tay ga moto, một tay đưa ra phía sau nắm lấy tay Ngô Ẩn rồi vòng qua eo của mình, hai bàn tay chồng lên nhau ngay vị trí đó. Lạc Phong đột nhiên nghiêm túc.
"Ngô Ẩn, tôi biết anh là đàn ông, anh có bản lĩnh và chính kiến riêng. Tôi đối với anh không phải là tình cảm của một nam nhân đối với một nữ nhân, cách tôi làm chính là cách của một thằng đàn ông đối với người hắn yêu thương bất kể người đó là ai. Việc tôi trả tiền cho anh chẳng qua là vì tôi muốn quan tâm và bảo bọc anh một cách rất đơn thuần, không hề có ý làm anh mất đi tự trọng, anh hiểu không?"
Ngô Ẩn chính là không thích những lúc Lạc Phong nghiêm túc thế này, vì những lần như vậy hắn ta lại khơi ra nỗi lòng mà Ngô Ẩn đang cố né tránh. Mỗi lần bên cạnh nhau vui vẻ hoặc "gần gũi" một chút thì mọi chuyện vẫn ổn, nhưng đến khi đi thẳng vào vấn đề liền khiến Ngô Ẩn bối rối đến ngộp thở. Nghe Lạc Phong nói như vậy, cậu ta đành phải ứng biến.
"Muốn quan tâm lo lắng cho tôi thì sao cậu không trở thành anh trai nuôi hoặc thậm chí là ba nuôi của tôi cho rồi? Còn phải gì mà theo đuổi tán tỉnh?"
Lạc Phong vặn lại.
"Anh là ngốc hay cố tình ngốc vậy? Tôi nói như thế anh còn bẻ chuyện đi đâu?"
Ngô Ẩn có chút bộc phát.
"Mẹ kiếp! Muốn trả tiền cho tôi là vì quan tâm bảo bọc tôi...cậu nghĩ rằng tôi không muốn trả tiền cho cậu chắc?"
"Kétttt" Lạc Phong thắng xe gấp, lực quán tính khiến Ngô Ẩn ngã nhào lên phía trước ôm chặt lấy Lạc Phong.
Trong khoảnh khắc chiếc xe moto dừng lại, Lạc Phong quay đầu xuống nhìn Ngô Ẩn, hai mắt lóng lánh ánh sáng, nói.
"Vậy là anh thừa nhận có quan tâm đến tôi rồi đúng không?"
Ngô Ẩn bị hỏi câu này, có chút trúng tim đen, đành phải bẻ ngược, ánh mắt đảo đi khắp phía.
"Thừa nhận? Ai chớ?"
"Anh còn chối? Vừa rồi chẳng phải đã thừa nhận?"
Ngô Ẩn cương quyết im lặng phủ nhận, bởi vì những lúc thế này càng nói sẽ càng lộ.
Xe moto lại chạy, chạy được một lúc lại thắng gấp khiến Ngô Ẩn nhiều lần phải ngã nhào tới ôm Lạc Phong.
"Kéttt"
"Mẹ kiếp! Cậu làm gì?" Ngô Ẩn nhăn nhó.
"Khi nào anh thừa nhận tôi sẽ lái đàng hoàng."
"Kétttt" - ôm một cái
"Kéttt" - lại ôm thêm một cái
Những lúc Ngô Ẩn định leo xuống xe đều bị Lạc Phong bất ngờ tăng tốc khiến cậu ta vô phương. Rốt cục xe đã chạy "cà giựt" liên tục tới công ty mà Ngô Ẩn vẫn không chịu ừ một tiếng cho Lạc Phong vui lòng.
"Anh đi lấy xe đi, tôi đứng đây chờ anh." Lạc Phong nói.
Ngô Ẩn bước vào công ty, chạy lên lầu hai nơi phòng làm việc của Mạnh Sử, mở tủ cá nhân ra để lấy điện thoại. Nguồn vừa mở lên, đã có tới hơn hai mươi tin nhắn thông báo có cuộc gọi nhỡ từ "Đại Ma Đầu".
Năm phút sau, Ngô Ẩn chạy chiếc xe hơi của mình từ bãi xe của công ty lên đến chỗ mà Lạc Phong đang đứng.
Hạ kính xe xuống, Ngô Ẩn nói.
"Cậu thực sự không cần đi đến bệnh viện kiểm tra vết thương ngay đùi thật chứ?"
Lạc Phong nhàn nhạt nói.
"Còn nói không quan tâm?"
Ngô Ẩn lườm một cái đáng ghét rồi kéo kính xe lên, nhưng Lạc Phong liền lên tiếng ngăn lại.
"Khoan đã!"
"Còn chuyện gì nữa?" Ngô Ẩn nói.
"Ngày hôm nay cả một buổi chiều sao tôi không gọi được cho anh? Anh không thấy tin nhắn của tôi sao?" Lạc Phong hỏi.
Hai chữ "tin nhắn" xẹt qua não Ngô Ẩn. Với đầu óc nhạy bén, liên kết các sự việc lại, Mạnh Sử bắt mình tắt điện thoại, Lạc Phong bất ngờ xuất hiện ở công ty, lại còn cái tin nhắn gì đó mà hắn ta đề cập...nhất định Mạnh Sử đã giở trò. Nếu nói ra nguyên nhân thực sự, e rằng Lạc Phong lại gây ra chuyện, lúc này đành nói dối.
"Tối qua tôi quên sạc pin, được nửa ngày thì hết."
Lạc Phong ừ ừ vài tiếng xem như xong chuyện, đứng đó nhìn xe của Ngô Ẩn đi xa rồi mới tự quay về nhà.
Moto chạy được một đoạn, đột nhiên một cơn mưa lớn ập tới, thời tiết mùa mưa bão ở Bắc Kinh quả thực khó lòng ứng biến. Lạc Phong không đem theo áo mưa nên đành dựng xe núp tạm vào một mái hiên.
Đứng trong mái hiên, nhìn ra từ phía xa, Lạc Phong trông thấy ba người nam nhân đang nói chuyện với nhau. Hắn ta lập tức thấy kì lạ, - Lại có thể đứng dưới mưa lớn trò chuyện? -.
Với kinh nghiệm của bản thân, Lạc Phong tin chắc ba người kia nhất định có vấn đề. Nhưng không đợi tới lượt hắn khẳng định, đằng đó liền diễn ra cảnh hai đánh một. Một người cầm dao, một người cầm gậy đang xối xả vào một người tay không tấc sắt.
Vì không thể nhận biết "ai chính ai tà" nên Lạc Phong tạm thời không ra tay manh động.
Hai tên có vũ khí xem ra tấn công rất ác liệt, như muốn lấy mạng người kia. Người kia tuy lực đánh không mạnh nhưng sự linh hoạt rất đáng khen, dễ dàng né được các đòn tấn công chết người.
Người tay không tấc sắt ban đầu chỉ đánh quơ quào không quy luật, nhưng dần dần biểu lộ ra nhiều thế võ. Con mắt nhà nghề khiến Lạc Phong liền nhận ra đây là chiêu thức karate.
Mưa cuồng gió lớn tiếp tục hậu thuẫn cho hai tên có vũ khí, người kia được một lúc liền bị đập vài cú dẫn đến kiệt sức. Đến khi máu đã chảy thì Lạc Phong mới xuất đầu lộ diện.
Hai phát đấm mang 5 phần công lực xuyên thẳng vào màn mưa, đập thẳng vào lưng hai tên hung hăng kia, khiến chúng đồng loạt té ngã.
Gương mặt của Lạc Phong hiện lên trong mưa ẩn hiện ác khí đến đáng sợ.
"Lạc Phong soái ca ???"
Lạc Phong quay đầu lại nhìn, có chút kinh ngạc khó hiểu.
"Nghiêm Chí Kiên ???"
Hết chương.