10 Số Thập Phân

8.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Edit: pino và Lytaa Truyện 10 Số Thập Phân của tác giả Sung Kê là chuyện tình yêu được diễn ra giữa hai chàng trai hết sức vui nhộn khi một người bá đạo còn một người phúc hắc khiến cho câu chuyện trờ …
Xem Thêm

Chương 32: Gia đình ấm áp
Trans+Edit: Pino - Lytaa

Nguồn: truyenhdt.com/pinoneverdie

---------

Vài tuần trước đó.

"Alo Ngài Chu, hiện tại đang mưa lớn, chắc là không thể đi công viên bách thú được rồi. Hay là để dịp khác vậy?"

Văn Hán còn chưa nghe được câu trả lời, một tiếng còi xe hơi đã bấm inh ỏi trước hẻm nhà cậu ta.

Văn Hán ngạc nhiên đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, xe của Chu Hiếu Minh đang đậu trước cửa.

"Văn Hán à, tôi biết trời đang mưa nên cố tình chạy tới đây đón cậu qua nhà của tôi. Khoan hãy nói nhiều, cậu thay đồ rồi xuống đây đã, tôi cúp máy đây....tút tút..."

Thật lòng mà nói, Văn Hán chẳng muốn đi một chút nào. Mấy ngày qua chạy đôn chạy đáo, sáng tới chiều làm việc ở nhà giữ trẻ, tối đến phải chạy qua bệnh viện chăm sóc bé Lạc Lạc, lâu lâu còn phải quan tâm Ngô Ẩn đang sốt nằm liệt ở nhà.Đáng lẽ định viện cớ để có được một buổi sáng cuối tuần thảnh thơi, nhưng cuối cùng vẫn là đi với Chu Hiếu Minh.

Cũng đành phải mặc một bộ đồ thật chỉnh chu đi xuống.

"Này cậu Văn Hán, mưa lớn thế này cậu định đi đâu?" giọng nói của bà chủ nhà trọ vang lên.

"Cháu đi với bạn một chút ạ." Văn Hán uể oải trả lời.

"Mưa thế này mà phải đi ra ngoài chắc hẳn là việc gấp rồi, cháu không mang áo mưa sao? Cháu đợi một chút, dì đi lấy áo mưa cho cháu mượn." bà chủ nhà tốt bụng lên tiếng.

"Không cần đâu ạ."

Đúng là câu nói đó đã vang lên, nhưng không phải từ miệng Văn Hán, mà là của Chu Hiếu Minh.

Vì khoảng cách từ mái hiên của nhà trọ đi ra tới chỗ chiếc xe hơi cũng không gần, mà xe hơi lại không thể đi vào con hẻm nhỏ này, Chu Hiếu Minh quyết định mặc áo mưa chui ra khỏi xe hơi, đi vào mái hiên nhà trọ của Văn Hán để che cho cậu ta.

"Không cần đâu, cháu là bạn của Văn Hán, có áo mưa của cháu rồi."

"Ôi thế thì tốt quá, hai cháu đi đường cẩn thận đấy, trời mưa bão nguy hiểm lắm."

Bà chủ nhà nói xong liền đi vào, để lại Văn Hán và Chu Hiếu Minh đứng đó.

Chu Hiếu Minh mặc chiếc áo mưa, miệng cười tươi rói nhìn Văn Hán, cậu ta cũng vì vậy mà không biết nên ứng xử như thế nào.

"Chúng ta đi thôi." Chu Hiếu Minh nói.

"Đây là áo mưa một người, làm sao che được cho cả hai?" Văn Hán ngần ngại.

Chu Hiếu Minh xoay lưng lại, nhanh chóng vén cái áo mưa lên, chỉ ngón tay hướng vào bên trong, nói.

"Cậu chui vào đây, núp sau lưng tôi là ổn rồi."

Chu Hiếu Minh vẫn cười, được một lúc thì Văn Hán vẫn là chui vào trong.

Hai người mà nhét vào cái áo mưa một người thì không gian có chút chật hẹp, mặt của Văn Hán gần như là dán vào cái áo thun của Chu Hiếu Minh. Văn Hán chui vào ở phía sau, cho nên không thể thấy đường phía trước, chỉ có thể cúi mặt xuống đi theo bước chân của Chu Hiếu Minh. Mưa vẫn rơi rất to, ống quần phía dưới cũng đã ướt ít nhiều, cảm giác lúc này chỉ mong sao thật nhanh ngồi vào trong xe. Vì hấp tấp, Văn Hán một lúc thì bị vấp, nhào đến ôm lấy Chu Hiếu Minh để đứng vững.

Cánh tay định buông cái eo của Chu Hiếu Minh ra, lại bị anh ta níu lại.

"Cậu cứ ôm lấy tôi cho an toàn, cậu mà té bị thương tôi đền không nổi đâu."

Cứ như vậy, một bàn tay của Chu Hiếu Minh kẹp hai bàn tay của Văn Hán đang ôm eo của anh ta lại. Ở trong màn mưa, người ở đằng sau đi theo bước chân của người ở đằng trước, từng nhịp từng nhịp tiến vào trong xe hơi.

"Cạch" cửa xe hơi được đóng lại.

Chu Hiếu Minh nhanh chóng lấy hộp khăn giấy ra đưa cho Văn Hán để cậu ta lau, sau đó nổ máy xe rời đi.

"Khoan đã!" Văn Hán vội lên tiếng.

Chu Hiếu Minh có chút ngưng trọng, đột nhiên cặp kính cận bị tháo xuống.

Văn Hán dùng khăn giấy lau nước mưa đọng trên hai mảnh thuỷ tinh trong cặp kính cho anh ta. Lúc này, Chu Hiếu Minh hoàn toàn không nhìn thấy gì rõ ràng, mọi thứ vẫn mờ ảo, nhưng vẫn đoán được Văn Hán đang làm gì.

Lần này Văn Hán cũng có dịp nhìn thấy Chu Hiếu Minh lúc không đeo kính, trông anh ta rất ngố, trong lòng cũng cười thầm một cái.

"Xong rồi!" Văn Hán đeo kính lại cho Chu Hiếu Minh.

"Cảm ơn cậu nhé!" Anh ta cười một nụ cười rất rạng rỡ.

"Không việc gì phiền hà! Không lau kính sẽ rất nguy hiểm khi lái xe." Văn Hán đáp lại.

Chu Hiếu Minh vẫn cứ cười và nhìn cậu ta.

"Có ai nói cậu rất chu đáo chưa nhỉ?"

Văn Hán cười một cái thật vui, ánh mắt lém lỉnh.

"Chu đáo là nghiệp vụ của tôi mà thưa ngài."

...

Xe đi lòng vòng một đoạn, cuối cùng cũng an toàn tới nơi.

Cánh cửa nhà Chu Hiếu Minh vừa được mở ra, bé Lạc Lạc đã chạy ào đến quấn lấy Văn Hán.

"Chú Văn Hánnn...."

"Hây da, bé Lạc Lạc hôm nay đã khoẻ rồi nhỉ?" Văn Hán bồng Lạc Lạc lên đi vào bên trong.

"Lạc Lạc, con hãy để chú Văn Hán đi thay quần áo đã, quần của chú ấy bị ướt rồi." Chu Hiếu Minh nghiêm nghị lên tiếng.

Văn Hán nghe xong liền đáp lại.

"Ngài Chu, tôi không có mang theo quần áo."

"Cậu có thể mặc quần áo của tôi mà."

"Nhưng mà..." Văn Hán có chút ngần ngại.

Chu Hiếu Minh nhanh chóng bế bé Lạc Lạc từ trong tay Văn Hán xuống, nhanh chóng đẩy Văn Hán đi lên phòng ngủ của anh ta trên lầu một.

"Đây là quần áo của tôi, tuy áo của cậu không ướt nhiều nhưng vẫn cứ mặc áo của tôi cho đồng bộ. Nhà tắm ở bên kia, cậu cứ tự nhiên." Chu Hiếu Minh nói xong liền đi xuống dưới lầu, để Văn Hán ở lại một mình.

Lúc này, ở dưới bếp, Chu Hiếu Minh đang lấy thực phẩm tươi từ trong tủ lạnh ra.

"Ba à, sao ba không kêu chú Văn Hán ở lại nhà mình?" bé Lạc Lạc ngây ngô hỏi Chu Hiếu Minh.

"Con muốn chú Văn Hán ở chung với chúng ta sao?" Chu Hiếu Minh vừa rửa rau củ vừa nói.

"Dạ, chú Văn Hán rất thương con, còn hay chơi với con, con muốn chú Văn Hán ở với chúng ta."

Chu Hiếu Minh nhích cặp kính cận lên suy nghĩ một chút, cuối cùng láu cá nói một câu.

"Nếu vậy con phải hợp tác với ba phen này đấy."

"Dạ được."

"Là đàn ông con phải giữ lời! Móc ngoéo nào."

...

Văn Hán thay đồ xong đi xuống.

Đáng lẽ hôm nay sẽ ra công viên bách thú, nhưng lại biến thành ở nhà Chu Hiếu Minh nấu đồ ăn.

"Cậu nấu những món này thôi sao?" Chu Hiếu Minh hỏi.

"Lạc Lạc chỉ vừa khoẻ hẳn, bao tử vẫn cần được chăm sóc một chút, ăn vài món canh và cháo nhẹ nhàng thôi." nói xong múc một muỗng canh lên nếm.

"Không cần đâu, Lạc Lạc nó đã có thể dùng thức ăn mặn bình thường được rồi, chẳng phải bác sĩ đã nói sao?"

"Chú Văn Hán, con muốn ăn xúc xích chiên giòn" Lạc Lạc hùa theo.

Chu Hiếu Minh nhanh chóng bồng Lạc Lạc lên, hai cha con họ làm mặt mếu yêu sách.

"Lạc Lạc à, ba cũng muốn ăn xúc xích chiên giòn."

Văn Hán đứng ngay bếp, hai tay chống hông, mặt ra vẻ "bếp chính".

"Không được! Hai cha con anh định ép tôi đấy à? Bao tử vừa khoẻ liền ăn món ăn khó tiêu như vậy mà được sao?"

Chu Hiếu Minh mếu máo nhìn Lạc Lạc.

"Lạc Lạc à, chú Văn Hán hung dữ quá, chú Văn Hán của con la chúng ta kìa."

"Ba, ba đừng có buồn, có con mà, lần sau hai cha con mình đi ăn xúc xích chiên giòn nha." bé Lạc Lạc giọng nói vang lên nhỏ nhẹ dễ thương ngây ngô vô cùng, còn vỗ vỗ đầu của Chu Hiếu Minh an ủi.

Văn Hán trợn tròn mắt, không thể tin những gì đang xảy ra. Từ đó tới giờ cậu ta không nghĩ rằng hai cha con họ lại có thể "song kiếm hợp bích" như vậy.

Bàn ăn cuối cùng cũng có hai thanh xúc xích chiên giòn, hai cha con họ khoái chí cười vui, ăn rất ngon miệng, Văn Hán thấy vậy cũng thống khoái trong lòng.

"Ấy! Cậu đã nấu rồi thì để tôi rửa chén." Chu Hiếu Minh vội cản ngăn Văn Hán.

"Thôi được rồi, ngài cứ để tôi."

Chu Hiếu Minh có chút khó chịu.

"Tôi đã bảo đừng gọi tôi là ngài."

Văn Hán nghe thấy lại gượng gạo một chút.

"Xin lỗi, nhưng là thói quen. Anh là phụ huynh của Lạc Lạc nên tôi..."

Lạc Lạc bỗng ở đâu chạy tới, gương mặt ngây thơ."Chú Văn Hán, hay là chú gọi ba của con là ông xã đi."

Văn Hán một trận thất kinh, xém làm rơi vỡ đống chén dĩa trong tay. Lúc này nhào tới chỗ Lạc Lạc, hỏi.

"Này? Sao con lại nói lung tung như vậy?"

Lạc Lạc vẫn một câu như cũ, không có gì lấn cấn.

"Chú Văn Hán sao không gọi ba củacon là ông xã?"

Văn Hán há hốc mồm, trợn to mắt.

"Lạc Lạc!!! Hôm nay con sao lại nói năng như vậy? Còn nói nữa chú đánh đòn con."

"Chú Văn Hán không muốn gọi ba của con là ông xã hả?"

"Lạc Lạc!!!!...." Văn Hán gào thét.

Chu Hiếu Minh đứng bên cạnh bịt miệng nín cười.

Văn Hán chịu thua, nhanh chóng đi ra phòng khách, lấy cuốn sổ theo dõi từ trong túi xách ra, mở tới tên của Lạc Lạc, bắt đầu viết.

== Lạc Lạc bắt đầu nói năng rất kì lạ. Cần theo dõi và chỉnh đốn lại.==

Chu Hiếu Minh và Lạc Lạc ở dưới chỗ rửa chén, đập tay nhau ăn mừng chiến thắng.

"Lạc Lạc à con giỏi lắm!"

"Con nói giống lời ba dặn như vậy thì chú Văn Hán có qua sống chung với chúng ta chưa hả ba?"

Chu Hiếu Minh lại nhích nhích cái kính cận, nhìn ra phía Văn Hán đang ghi ghi viết viết, miệng chắn chắn mười phần.

"Không lâu nữa đâu con trai ngoan."

Trời mưa u ám cả ngày "gia đình nhỏ có ba người" ở bên trong căn nhà ấm áp, chơi điện tử.

"Ba à qua trái qua trái...."

"Con đừng hối thúc ba, ba đang tập trung...."

"Cạch cạch cạch" tiếng máy bấm điện tử vang lên liên tục, tưởng chừng như các nút bấm như muốn rớt ra ngoài.

"Tít tít tít....You lose"

Màn hình tivi hiển thị người thua cuộc là Chu Hiếu Minh, hai cha con họ lại ôm nhau giả vờ than khóc.

"Văn Hán à cậu đã thắng hơn mười ván rồi đấy. Chơi giỏi vậy sao?"

Văn Hán cười cười không nói gì, trong lòng chỉ thầm nghĩ: anh chọn nhầm người để đấu điện tử rồi.

Đừng nghĩ rằng Chu Hiếu Minh cố tình nhường Văn Hán, anh ta thực chất là không thể chơi thắng được Văn Hán về phương diện này.

Tuy nhiên anh ta lại không phục, một trận "quyết đấu" lại bắt đầu.

Mãi đến tám giờ tối.

"Chè nóng có rồi đây!" Văn Hán mang lên một mâm chè. Trời mưa lành lạnh thế này, ăn một chén chè nóng thì không còn gì tuyệt bằng. Làn khói ấm áp nhè nhẹ bốc lên, khiến người ta không khỏi xuýt xoa.

"Khoan đã Lạc Lạc, con chưa đi rửa tay đấy!" Văn Hán nhắc nhở.

Bé Lạc Lạc nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, bàn ăn chỉ còn lại Chu Hiếu Minh và Văn Hán. Chu Hiếu Minh ngắm nhìn màu sắc của chén chè, lúc này mới hỏi ra.

"Tôi thấy cậu nấu ăn rất giỏi, sao còn đi học nấu ăn?"

Văn Hán nói: "Là vì cậu bạn Ngô Ẩn của tôi, nếu tôi không đi học cùng, cậu ta chắc chắn không đi."

"Cậu chẳng phải là quá quan tâm cho người khác sao?" Chu Hiếu Minh hỏi.

"Chắc là do trời sinh tính, thấy người khác không vui hoặc gặp khó khăn, lòng tôi không được yên." Văn Hán vừa nói vừa khuấy chén chè.

Chu Hiếu Minh lẳng lặng ngắm nhìn Văn Hán, được một lúc thì lại mở miệng nói.

"Cậu thật là chu đáo đó Văn Hán à."

"Chu đáo là nghiệp vụ của tôi mà, thưa ngài!!" Văn Hán cười vui đáp lại.

Ba người họ vui vẻ ăn chè, mọi người cùng nhau đút chè cho nhau ăn, Chu Hiếu Minh đút cho Lạc Lạc, Lạc Lạc đút cho Văn Hán, Văn Hán đút cho Chu Hiếu Minh, ai cũng cười cười nói nói, không khí ấm áp hạnh phúc vô cùng, khác hẳn màn mưa lạnh lẽo ngoài cửa sổ kia.

"Văn Hán à, tôi thấy trờ đã tối, mưa lại to, thôi thì cậu cứ tá túc nhà của tôi đêm nay."

Văn Hán vẫn còn đắn đo, dù gì cũng phải qua chỗ Ngô Ẩn, đã mấy ngày rồi không biết cậu ta ra sao.

Rốt cục, lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Ẩn, nhưng bên kia lại thông báo nằm ngoài vùng phủ sóng.

"Quyết định như vậy nhé, tôi đi lên sắp xếp dọn dẹp phòng ngủ cho cậu."

Chưa kịp nói lời từ chối, Chu Hiếu Minh đã phóng lên lầu. Văn Hán một mực bối rối, không biết phải ứng xử làm sao với Ngô Ẩn.

Giữa đêm, đang nằm trên giường tại nhà Chu Hiếu Minh, Văn Hán bị đánh thức.

"Chú Văn Hán, chú Văn Hán"

Giật mình tỉnh dậy, thấy bé Lạc Lạc đang đứng bên cạnh giường, cậu ta hơi có một chút ngạc nhiên.

"Lạc Lạc? Con làm gì trong này? Ba Hiếu Minh đâu?"

"Con muốn ngủ với chú." bé Lạc Lạc mè nheo.

"Thôi được rồi, để chú bồng con lên giường."

Lạc Lạc vừa leo lên giường đã nhanh chóng ôm lấy Văn Hán, cậu ta cũng vuốt vuốt đầu thẳng nhỏ vài cái rồi đắp mền đi ngủ. Được một lúc thì đột nhiên giọng của Chu Hiếu Minh vang lên rất to.

"Lạc Lạc con đâu rồi? Lạc Lạc à? Lạc Lạc!"

Nghe thấy tiếng Chu Hiếu Minh, Văn Hán vội gọi anh ta.

"Hiếu Minh, ở trong này."

Chu Hiếu Minh nhanh chóng mở cửa, bộ mặt vẻ hoảng hốt.

"Lạc Lạc sao con lại đi lung tung khắp nhà như vậy? Còn làm ba tưởng con có chuyện gì."

"Anh đừng la mắng, tại nó muốn qua ngủ với tôi." Văn Hán vội nói.

Lạc Lạc vội chạy xuống giường, níu tay ba Hiếu Minh.

"Ba ! Con cũng muốn ngủ với ba. Hay là ba qua đây ngủ với con và chú Văn Hán luôn nha."

Văn Hán nhanh chóng quở trách.

"Lạc Lạc, con không được đòi hỏi như vậy. Giường của chủ chỉ dành cho một người, không thể nằm ba người được."

Bé Lạc Lạc vội chạy đến bên cạnh Văn Hán, ngã vào lòng cậu ta.

"Chú Văn Hán, cháu thực sự muốn ngủ cùng chú và ba Hiếu Minh, cháu muốn mà,..."

Chu Hiếu Minh lúc này mới lên tiếng.

"Thôi để tôi lấy chăn trải dưới sàn, ngủ cùng phòng là được mà."

Anh ta liền ngay tức khắc xoay người định đi lấy cái chăn, cuối cùng vẫn bị Văn Hán giữ lại.

"Thôi khỏi, để tôi và Lạc Lạc qua phòng anh ngủ cho rộng rãi."

Nhưng đáng tiếc, bé Lạc Lạc lại không chịu.

"Không được, con muốn ngủ ở phòng này, con chưa từng ngủ ở phòng này."

Chu Hiếu Minh trông thấy liền hiểu chuyện, tiếp tục đi lấy cái chăn.

Giữa đêm, Lạc Lạc đã ngủ say, Văn Hán vẫn không thể ngủ được. Ai đời khách tới nhà thì ngủ giường, chủ nhà lại nằm dưới sàn. Đấu tranh nội tâm một trận, cuối cùng Văn Hán cũng lên tiếng.

"Hiếu Minh...Hiếu Minh anh đã ngủ chưa?"

Chu Hiếu Minh nghe được, ra vẻ mơ ngủ, dụi dụi con mắt một chút rồi đeo mắt kính vào, chồm dậy đáp lời.

"Sao vậy Văn Hán? Cậu không quen ngủ ở chỗ lạ sao?"

"Không phải! Anh cứ lên giường nằm, tôi sẽ ngủ dưới sàn, còn không thì anh quay về phòng đi, tôi thấy không được thoải mái."

"Không được, Lạc Lạc là muốn ngủ với cậu, muốn ôm cậu. Còn nữa, sáng ra nó không thấy tôi ở trong phòng với cậu, mất công nó lại nhõng nhẽo ầm ĩ. Thằng nhóc này khó dỗ dành lắm."

Suy nghĩ một hồi, Văn Hán quyết định mở lời.

"Thôi thì anh lên giường nằm chung luôn đi."

Chu Hiếu Minh nghe thấy, rất muốn nhưng cũng còn e ngại.

"Giường chật thế này, làm sao có thể?"

"Cứ leo lên đã, sẽ có cách sắp xếp."

Chu Hiếu Minh chậm rãi leo lên, Văn Hán xoay hướng này không được, xoay hướng kia không xong, cuối cùng hai người họ phải nằm nghiêng người, xoay mặt vào Lạc Lạc đang nằm ở giữa.

Chu Hiếu Minh nhìn Văn Hán, nói.

"Xem ra ổn rồi nhỉ?"

Văn Hán không nói chỉ cười.

Đột nhiên Chu Hiếu Minh vươn cánh tay tới ôm giữ lấy bắp tay của Văn Hán. Cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Tôi chỉ là sợ cậu bị ngã xuống giường." Chu Hiếu Minh nói xong, cười một cái rất tự tin.

Trong đêm mưa lạnh, bé Lạc Lạc và Văn Hán nằm gọn trong vòng tay ấm của Chu Hiếu Minh.

Hết chương!

Thêm Bình Luận