Chương 1-3

"Nếu có người bắt nạt con thì con cứ nói với giáo viên là được rồi, đừng đứng đó bày ra dáng vẻ đáng thương nữa, con mau lên sắp muộn rồi."

Trên quần áo mẹ cô mặc có rất nhiều bông hoa, dáng người cùng với những bông hoa đang nở đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn cô.

"Rốt cuộc con có nghe mẹ nói gì không!"

Ý Lương ngước mắt lên, chạm vào mắt của mẹ, đành cúi đầu gật nhẹ một cái.

"Nghe thấy rồi thì nhanh chóng đến trường đi! Còn đứng đó làm gì?" Giọng mẹ cô trở nên nghiêm khắc hơn. "Mẹ không có thời gian chờ con đâu, mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, con đừng ngày nào cũng làm phiền đến mẹ, nhanh lên đi ra ngoài!"

Vứt chiếc cặp sách đến bên cạnh cô, mẹ cô đứng trước tấm ván cửa hơi bị lệch, chỉ ra ngoài cửa bảo cô nhanh chóng đến trường, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

Chỉ cử động được một tay, Ý Lương dùng tay phải cầm lấy cặp sách, đeo lên một bên vai, lặng lẽ đi ra khỏi ngôi nhà được làm bằng những tấm ván gỗ đơn sơ.

TruyenHD

Cô không muốn đến trường, không muốn gặp bất cứ ai, cô cảm nhận rõ ràng rằng mình bị thế giới vứt bỏ.

Đi trên con đường đông đúc, một tay cô giữ cặp sách, một tay quấn khăn tam giác treo ở trước ngực, cô biết tất cả những người qua đường đều đang nhìn mình, cô không đếm được đã bao lâu rồi, kể từ khi cô có ký ức tới nay, cô vẫn luôn là tâm điểm chú ý của người khác, cô trốn thế nào cũng không được, dường như ai cũng có thể nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của cô, nhưng trên con đường xe cộ qua lại tấp nập thế này mà không một ai tỏ vẻ thương tiếc cho dáng vẻ yếu đuối thấp bé của cô.

Ngay khi giáo viên hướng dẫn nhìn thấy cô đã thổi còi muốn các bạn học thu lại cây cờ chặn xe, cố tình không đợi cô, còn lên tiếng yêu cầu tất cả các bạn vào lớp học.

Ý Lương đứng ở đầu đường bên này, cảm thấy chân mình không đủ can đảm bước vào cổng trường, thế nhưng đã đến nơi rồi, cô phải vào trường học, phải vào lớp học, phải làm tất cả những việc cô không muốn làm.

Việc duy nhất cô có thể an ủi bản thân hôm nay đã là ngày đi học cuối cùng, sắp tới là kỳ nghỉ đông, cô có thể không cần phải đến nơi này trong một thời gian, cô có thể trốn ở trong nhà, tựa người bên khung cửa sổ nhỏ cạnh giường của cô, trên thực tế đó chỉ là một khe hở nhỏ không được che kín, cô có thể chui trong thế giới nhỏ của mình, nhìn người đi lại bên ngoài một cách rõ ràng mà không bị phát hiện.

Các bạn học trong lớp đã không còn cảm thấy tò mò với vết thương trên tay cô nữa, lúc đầu còn có người cố ý giật nhẹ khăn tam giác của cô, nhưng bây giờ các bạn học đã mất đi hứng thú với tay của cô, mà thay vào đó chính là bệnh của cô..

"Thời Ý Lương có thể là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ, cô bé có khuynh hướng tự kỷ nghiêm trọng." Giáo viên phụ đạo đời sống nhận xét về sự im lặng và không có khả năng tập trung của cô.

Từ lúc đó tất cả bạn học liền bắt đầu có thêm một lý do để cười nhạo cô, thỉnh thoảng có một bạn nam đứng bên cạnh cô giả vờ bắt chước chứng bệnh, cười nhạo cô là một đứa trẻ chậm phát triển, bày ra những tư thế uốn éo khoa trương khiến cho mọi người cười ha ha, mà cô thì chỉ ngồi một chỗ, giữ dáng vẻ cứng nhắc và đờ đẫn trước sau như một.

Trong đội ngũ cùng tuyến đường về nhà, cô đi theo phía sau cách mọi người rất xa, anh trai hiền lành quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, thế nhưng cô né tránh ánh mắt của anh, cô không muốn anh nghĩ rằng mình thực sự mắc chứng bệnh như các bạn học nói, nhưng mà ánh mắt anh đã nói lên rằng anh cũng cảm thấy cô mắc chứng bệnh ấy.

Cô không biết phải giải thích như thế nào, cô thực sự không biết phải làm gì bây giờ.

Cúi đầu, cô thậm chí không có quyền nhặt một hòn đá nhỏ bên chân lên, các bạn học sẽ coi những thứ cô từng chạm qua như bị nhiễm vi khuẩn, kinh sợ nói những vật kia đã trở nên ô uế.. cô chỉ có thể không động đậy, không đυ.ng chạm bất cứ cái gì, cũng không làm gì, có lẽ mọi người sẽ bớt đi vài lý do để trách tội cô.

Một quả bóng lăn đến chân cô, cô ngay cả liếc mắt nhìn quả bóng kia cũng không dám, nhắm mắt lại. Cô sợ cô chỉ cần nhìn thêm một cái, người khác sẽ lại chế giễu cô.

"Này!" Một giọng nam thô lỗ xuất hiện bên tai cô.

Ý Lương đành phải cúi thấp đầu, cô biết rằng không ai muốn nói chuyện với mình, trong ngôi trường này cô giống như một con quái vật bị mọi người xa lánh.

"Này! Nhỏ ăn mày kia, tôi đang gọi em đó."

Giọng nói cách cô rất gần, Ý Lương hơi mở mắt ra, đầu của cô vẫn cúi thấp, chỉ thấy một đôi giày thể thao bẩn thỉu giẫm lên quả bóng lăn qua chân cô, mà bóng của người con trai nói chuyện đang che kín người cô.

Ý Lương chỉ cảm thấy cô rất mệt mỏi.. cô nhận ra người này là ai, dường như có rất nhiều bóng của Lạc Diễn Hàn, hắn lại muốn đến bắt nạt mình sao.

"Đừng bắt nạt em." Cô phát ra giọng yếu ớt. "Xin anh, đừng bắt nạt em nữa."

Cô ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp quay lại phía sau, đi về phía đối diện. Cô hận ngôi trường này, cô hận tất cả mọi thứ ở đây.. cô hận người này.

Là do Lạc Diễn Hàn làm hại, nếu như không phải hắn, cô còn có cơ hội đi cùng anh trai kia, mà hắn lại là em trai của anh ấy.. Nếu không phải như thế, anh trai vẫn còn để ý đến cô, anh trai bây giờ cũng chỉ nhìn cô, ngay cả nói cũng không nói chuyện với cô, đều do hắn làm hại.. anh trai là người duy nhất để ý đến cô mà!

"Lạc Diễn Hàn, em đến đây nhanh lên, phải về nhà rồi."

Giọng nói của anh trai vang lên ở đầu hàng, gọi Lạc Diễn Hàn, nhưng lại quên cô, anh biết cô cũng về nhà cùng một hướng mà! Ý Lương cảm thấy mình bị tổn thương nghiêm trọng.

"Này! Thời Ý Lương, em không về nhà à!" Lạc Diễn Hàn lại lên tiếng gọi cô.

Ý Lương như là động vật nhỏ bị hoảng sợ, vừa nghe thấy hắn gọi tên mình, lập tức nắm chặt cặp sách hoảng loạn chạy trốn.

Cô không bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của người này nữa, không bao giờ nữa!