Chương 5-3

"Em còn chưa ngủ?" Hắn có chút khó hiểu nhìn cô. "Đã khuya lắm rồi."

"Ừm, em chỉ là.." Cô đột nhiên không biết mình có nên nói cho Lạc Diễn Hàn biết cô bị mất ngủ, hơn nữa còn là vì hắn hay không.

"Chỉ là cái gì?" Lạc Diễn Hàn nhíu mày nhìn cô.

"Muốn uống chút nước, anh có muốn uống không?"

"Lát nữa anh sẽ tự lấy." Nói xong hắn cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Ý Lương cầm cốc nước ngồi trong phòng khách, không biết có nên uống nước xong rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ hay không, nhưng cô lại chẳng buồn ngủ chút nào.. Nhất là lúc này, cô bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ của hai người, bọn họ không phải là quan hệ nam nữ yêu nhau, nhưng Lạc Diễn Hàn hôn lên trán cô là thật, sự quan tâm của Lạc Diễn Hàn dành cho cô có lúc làm cô nảy sinh ảo giác, thậm chí từ trước đến giờ mỗi lần khi đối mặt với hắn trái tim cô đều đập loạn xạ, là cô suy nghĩ nhiều quá sao?

Giống như khi còn bé anh Lạc đối tốt với cô, cô liền nảy sinh một tình cảm như con cái dành cho cha mẹ với anh Lạc, khi đó cô vẫn là một đứa trẻ, rất dễ ghi nhớ trong lòng những gì người khác đối tốt với cô, nhưng hiện tại cô đã trưởng thành, cô không còn giống như lúc nhỏ nữa.

Bây giờ hiện tại cô và Lạc Diễn Hàn có giống như lúc trước vậy không, hắn chỉ đơn thuần đối tốt với cô, nhưng cô lại hiểu lầm tất cả mọi chuyện?

Có lẽ cô nên thu hồi suy nghĩ lại, cô rất dễ rơi vào cạm bẫy ngày xưa, giống như mất hơi ấm quá lâu, vừa nhìn thấy một chút ánh lửa liền dùng trí tưởng tượng của mình phóng đại thành năng lượng mặt trời, cô như vậy là không nên, mà đối với anh Lạc và Lạc Diễn Hàn cũng không công bằng, có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần đối tốt với cô mà thôi, cô không nên vì vậy mà suy nghĩ lung tung..

TruyenHD

"Em đang ngây ngốc cái gì vậy?"

Cánh cửa phòng tắm mở ra, hắn đã tắm xong, toàn thân tỏa ra mùi thơm của xà phòng, cầm lấy khăn mặt xoa xoa tóc vài cái xem như lau khô, trong ấn tượng của hắn thì Ý Lương chưa từng ngủ muộn như hôm nay, mà cô bây giờ vẫn còn ngồi trên giường mình, vẻ mặt thất thần.

Ánh mắt của Ý Lương nhìn đến giá sách, tiện tay lấy sách làm lý do, tự nói với mình rằng cô không nên tiếp xúc quá gần với Lạc Diễn Hàn, hắn chỉ đối tốt với cô thôi, không liên quan gì đến tình yêu, dù sao cô không thể giống như một cô gái u mê gặp phải một người đối tốt với mình liền cho rằng mình có thể cùng đối phương phát triển thành cái gì đó.

"Em đang suy nghĩ vẫn còn sách chưa xem xong.."

"Không phải bây giờ đang nghỉ hè sao?" Lý do đọc sách này quá tệ, một câu nói của hắn đã vạch trần lời nói dối của cô.

"Lát nữa em sẽ ngủ."

"Em không nên ngủ muộn như vậy." Lông mày rậm của hắn nhăn lại thành một hàng, đi về phía cô.

Ngồi trên sô pha bên cạnh giường, kéo lại khăn trải giường ý bảo cô nằm xuống, nhìn Ý Lương nằm lại chỗ cũ, hắn lại đắp chăn đơn lên người cô, một tay làm những hành động này, một tay xới mái tóc đã khô được một nửa.

Ý Lương nâng mắt nhìn hắn, nhìn động tác tự nhiên của hắn, trái tim cô không ngừng rơi xuống..

Cô ước mình có thể nói với hắn rằng hi vọng hai người có thể cách xa nhau một chút!

Cứ phát triển như vậy rất dễ khiến cô hiểu nhầm, lẽ nào Lạc Diễn Hàn không biết sao? Đối với chuyện giữa nam và nữ, Lạc Diễn Hàn chắc hiểu rõ hơn cô chứ!

Nhưng dù có nhiều câu hỏi đối với Lạc Diễn Hàn nhưng cô vẫn không hỏi được gì, việc duy nhất Ý Lương có thể làm chỉ là an phận nằm ở trên giường, cảm nhận hắn đang ở ngay cạnh mình và cẩn thận che giấu suy nghĩ của bản thân.

Nhớ lại hôm đó anh Lạc mang theo vị hôn thê của anh ấy đến, nhìn hai người họ rõ ràng có thể nhận ra được là một đôi tình nhân, mà cô và Lạc Diễn Hàn..

Cô lặng lẽ liếc nhìn về phía bên phải mình, biết rõ hắn vẫn đang ngồi bên giường. "Lạc.."

"Hửm?" Hắn ngừng động tác xới tóc.

"Anh trai anh nhờ em nói với anh rằng anh ấy.."

Cô còn chưa nói hết câu, Lạc Diễn Hàn đã bật cả người lên. "Em nói cái gì?"

Ý Lương cũng hoảng hốt ngồi dậy. "Mấy hôm trước anh trai anh tới tìm anh.."

"Em cho hắn ta vào nhà?" Vẻ mặt hắn rất tức giận.

"Anh ấy.."

Lạc Diễn Hàn đột nhiên áp tới gần cô, gần như dán lên mặt cô, cắn răng nói từng chữ một: "Em mở cửa cho hắn ta vào sao?"

"Đúng, nhưng mà.."

"Trước khi đi anh đã dặn em bao nhiêu lần tuyệt đối không được cho bất cứ kẻ nào vào nhà, sao em không nghe lời anh?" Khuôn mặt hắn tức giận tới mức vừa hung dữ vừa sốt ruột. "Em có biết em sẽ gặp phải nguy hiểm gì không? Hơn nữa lúc em gặp nguy hiểm anh lại không ở chỗ này, nếu như em xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?"

"Anh ấy là anh trai của anh.."

Ý Lương thật không ngờ hắn lại nói lời hung dữ với cô như vậy, Lạc Diễn Hàn chưa từng thế này bao giờ.

"Anh nói là bất cứ kẻ nào! Em nghe không hiểu sao? Em có phải ngay cả đầu cũng có vấn đề không? Không phải em luôn rất ghét nói chuyện với người lạ hay sao? Tại sao em lại cho hắn ta vào?" Tay hắn nắm chặt lấy vạt áo của cô, dữ tợn giống như sắp đánh cô một trận. "Hắn ta đã làm gì em?"

"Không có.. anh ấy chỉ là.."

"Chỉ là? Nếu đã 'không có', vì sao còn có 'chỉ là'?" Lạc Chính Dương luôn rất thích cô, lẽ nào cô không biết sao? Lạc Chính Dương thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của những đứa trẻ khác mà chăm sóc cô, không phải sau khi lớn lên cô vẫn muốn làm sống lại tình yêu lúc bé chứ! "Anh một mực bảo vệ em, vậy mà em lại đi dẫn sói vào nhà.. đầu của em rốt cuộc là có vấn đề gì?"

Hắn thật sự cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi hắn, vậy mà cô lại cho Lạc Chính Dương vào căn nhà này!

"Lạc.." Ý Lương quả thật bị tình huống này dọa đến ngây người.

Ánh mắt đe dọa của hắn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kia sắc bén đến dọa người, giống như muốn nhìn đến chỗ sâu trong linh hồn của cô, mà hơi thở của hắn cứ phả lên môi cô, mỗi lần cô hít thở đều tràn ngập mùi thơm tươi mát của hắn sau khi tắm xong, cô cúi mắt xuống không dám nhìn hắn nữa, chưa từng đối diện với nhau trong thời gian lâu như vậy, bọn họ đã rất lâu không nhìn nhau lâu như thế, việc này quá..

"Nhìn anh." Lạc Diễn Hàn hít sâu mấy lần, hắn không muốn để mình mất đi khống chế.

Trán hắn kề sát trán cô, làm cho chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, khi Ý Lương ngước mắt lên nhìn hắn, cái nhìn chăm chú trong giấc mơ lại lần nữa xuất hiện ngoài hiện thực, mà lúc này đây hai người bọn họ không còn là nhìn nhau từ xa nữa, Lạc Diễn Hàn nhịn không được nhẹ nhàng tiến về phía trước, môi lập tức dán lên môi cô.

Khẽ chạm nhẹ..

Lưỡi ướŧ áŧ dụ dỗ cánh môi cô, khiến cô hơi hé môi ra, tiếp theo chính là sự xâm nhập không ngừng