Bài học thứ sáu: Khi bạn đã thu hút được sự chú ý của anh ấy, dừng do dự.
Quý ngài kén vợ thường thích sự kiên trì. Bạn đọc thân mến! Đừng nhụt chí và nhút nhát. Khi bạn đã chọn Hiệp sĩ cho mình và anh công nhận bạn là Người Yêu Dấu của anh ấy, nhất định bạn không được im lặng hoàn toàn! Hiện giờ không phải là thời gian để thoải mái! Bạn cần phải nhớ rằng các trận đấu luôn được quyết định thắng bại ở các hiệp cuối cùng. Thời gian này yêu cầu sự kiên định, quyết tâm và tính kiên nhẫn.
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823 Isabel ngồi trong bồn tắm lớn bằng đồng, đỏ ửng vì hơi nước nóng bốc lên. Nàng lơ đãng đưa một bàn tay lên, săm soi những đầu ngón tay nhăn nheo. “Anh ấy nói anh ấy dùng từ quyến rũ để miêu tả chị.”
Ngồi trên giường của Isabel, Lara nhìn một cách hân hoan. “Và anh ấy muốn kết hôn với chị!” Câu nói đó làm Isabel vô cùng hồi hộp. “Anh ấy không nói vậy. Anh ấy nói ta nên cân nhắc lời đề nghị của James.”
“Đó chính là đám cưới! Với Quý ngài Nicholas!” “Đúng vậy, nhưng điều đó không có nghĩa anh ấy muốn lấy chị.”
Có thể anh ấy nghĩ nàng có một hoàn cảnh buồn thảm và đáng thương cần được cứu giúp. Lara nhìn Isabel. “Isabel. Em nghĩ điều đó đúng là như vậy.”
“Không. Điều đó có nghĩa chị nên cân nhắc đến chuyện kết hôn. Không nhất thiết phải là với anh ấy.” “Isabel. Em nghĩ chị đang cố tình chậm hiểu. Rõ ràng anh ấy đề cập đến việc hôn nhân giữa hai người.”
“Em không thể biết được điều đó.” Cả hai chúng ta đều không thể.
“Em biết! Và em sẽ nói cho chị tại sao. Chúng ta chưa từng gặp được người đàn ông nào khác có thể kết hôn tại Townsend Park trong hai năm! Ai yêu cầu chị gợi ý anh ấy kết hôn với chị nào? Và...” Lara nói thêm, “Em đã thấy cái cách anh ấy nhìn chị. Cái cách chị nhảy. Anh ấy muốn chị”. “Có thể anh ấy muốn chị”, Isabel cáu kỉnh nói. “Nhưng chị không thể nghĩ anh ấy muốn cưới chị.”
Lara chống khuỷu tay lên ôm lấy mặt và nhìn chị họ cô. Khi cô nói, giọng đầy thách thức. “Tại sao không? Chị là một ứng cử viên sáng giá để trở thành phu nhân của Quý ngài Nicholas. Ai cũng biết, với tư cách là con gái cùa một Bá tước, chị vẫn ở vị trí cao hơn khi cưới một người con thứ!” Isabel cười lớn. “Có lẽ nếu cha chị không phải là dạng người thấp hèn nhất trong tầng lớp quý tộc thì đó là sự thật. Và chị nghĩ Quý ngài Nicholas tốt hơn chị.”
“Vô lý, Isabel.” Lara lộ rõ sự tức giận, “Chị đáng yêu, có năng lực, thông minh và hấp dẫn”. Cô liệt kê các phẩm chất đó bằng các ngón tay của mình. “Bất kỳ quý ông nào cũng rất may mắn khi cưới chị.” Isabel cười gượng gạo. “Cảm ơn, em họ.”
Lara nhăn trán. “Đó không phải là lời khen. Mà là sự thật. Chị phải biết một người đàn ông sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn nếu anh ta không cảm thấy ý tưởng đó còn hơn cả chấp nhận được.” Có thể chấp nhận được. Thật là một từ ngữ kinh khủng.
Isabel không trả lời, thay vào đó nàng ngả đầu vào thành bồn tắm và nhắm mắt. Không đến mười hai giờ trước, nghe thấy Quý ngài Nicholas cảm thấy nàng có thể chấp nhận được khiến nàng chao đảo dữ dội - làm nàng muốn biến mất cùng anh và thề sẽ không bao giờ sợ hãi sự ảnh hưởng của những ý kiến của anh đối với cô đang ngày một lớn mạnh. Nhưng giờ đây, nàng cảm thấy khá ghét ý nghĩ rằng anh có cảm giác lẫn lộn như vậy với nàng.
Làm thế nào để nàng có thể bắt đầu quan tâm người đàn ông này? Làm thế nào anh có thể xâm chiếm ý nghĩ của nàng trong vòng chưa đầy hai ngày? Sẽ thế nào nếu nàng thực sự cân nhắc đặt niềm tin của mình vào con người hoàn toàn xa lạ này. Nàng không biết gì về anh, Chúa ơi. Không biết bất kỳ điều gì ngoài việc anh khiến nàng có cảm xúc.
Nàng thở dài. Nàng không thích cái cách anh làm ảnh hưởng đến xúc cảm của nàng. Nàng không thích cái cách anh dùng từ làm tim nàng loạn nhịp, hay cái cách mà nụ cười tinh quái của anh làm nàng đỏ mặt, hoặc cái cách anh nhìn nàng đơn giản và chân thật làm nàng muốn kể mọi thứ với anh và đưa anh bước vào thế giới của nàng. Bước vào quá khứ của nàng. Và hiện tại. Và bây giờ anh đã quyến rũ nàng với một lời hứa tương lai bằng cách tiến đến và đề cập đến hôn nhân. Và lần đầu tiên trong đời mình, Isabel thực sự suy ngẫm về ý tưởng này. Dường như hôn nhân mà anh nới đến không giống với bất kỳ cuộc hôn nhân nào nàng đã gặp trong quá khứ - những cái bẫy, đấu tranh vì quyền lực, đấu tranh vì sự tồn tại của bản thân.
Cuộc hôn nhân với Nick không bao gồm những điều đó. Và đột nhiên, dường như hôn nhân cũng không quá tồi.
Trừ khi... “Anh ấy không yêu cầu kết hôn với chị.”
Lara đảo mắt. “Dĩ nhiên là có.” “Không. Anh ấy không nói câu đó.”
“Câu nào?” Isabel nhìn xuống bồn tắm, chú ý cơ thể nàng biến mất trong màn nước, được giấu đi bởi ánh nến sáng lung linh trông như những vì sao phản xạ trên mặt nước - gợi nàng nhớ đến căn phòng khiêu vũ mờ ảo, điệu vanxơ của họ... và sự thú nhận của nàng. “Anh ấy không nói, hãy lấy ta, Isabel.”
Lara vẫy tay. “Một vấn đề về ngữ nghĩa.” Đột nhiên ngữ nghĩa trở nên khá quan trọng.
“Ái chà.” Lara im lặng, rướn người qua mép giường ngủ, liếc nhìn trong căn phòng ánh sáng mờ ảo. “À này.”
Isabel quay lại. “Chuyện gì?” “Chị.”
“Chị làm sao?” “Chị đã... bị quyến rũ.”
Nàng quay đi. “Chị không có.” “Có mà!” Lời nói của Lara lộ rõ vui mừng. “Chị đã phải lòng Quý ngài Nicholas!”
“Chị chỉ biết người đàn ông đó trong ba ngày thôi, Lara.” “Sau tối nay... bữa tối nay... buổi khiêu vũ... ba ngày là đủ”, Lara nói, như thể cô là chuyên gia về các vấn đề lãng mạn.
“Ồ, làm sao em biết?” “Em biết. Theo cùng một cách, em biết chị đã phải lòng Quý ngài Nicholas St. John.”
“Chị ước em sẽ ngừng nhắc đến từ phải lòng”, Isabel càu nhàu. “Chuyện đó xảy ra như thế nào?”
“Chị không biết!” Isabel hét lên, hai tay vỗ nước lên mặt. “Chị thậm chí không biết người đàn ông này!” “Dường như chị biết vừa đủ về anh ấy mà”, Lara trêu chọc.
Isabel ngước lên. “Chuyện đó không có gì đáng cười cả. Thật khủng khϊếp.” “Tại sao? Anh ấy muốn cưới chị!”
“Không phải vì lý trí.” Lara nghiêng đầu. “Em không chắc hôn nhân phải gắn liền với lý trí, Isabel à.”
“Chắc chắn có!” Isabel khăng khăng. “Anh ấy có thể kết hôn với chị vì tiền, vì đất đai, hoặc để xoa dịu xã hội, hoặc tăng thêm sự tôn trọng cho tên tuổi anh ấy. Nhưng...không, anh ấy không thế làm như thế vì những lý do đó, bởi vì chị không thể mang đến những điều đó!” Lara cười khúc khích. “Isabel”
“Không có gì đáng cười cả. Được rồi, không có gì hài hước cả.” “Chị thật là kịch tính. Chị có dám nói chị không hề nghĩ đến viễn cảnh cưới Quý ngài Nicholas một chút nào không?”
Câu hỏi thẳng thừng đó rơi vào im lặng và Isabel nhìn lên trần nhà thở dài tức giận. Nàng đã dành hai mươi bốn năm để nói với bản thân rằng nàng không muốn kết hôn. Nàng không muốn có con. Nàng không muốn làm vợ. Nàng có quan điểm rõ ràng về tương lai - giúp James khôi phục lại tước vị Bá tước, đảm bảo an toàn cho tương lai của ngôi nhà Minerva và nhiều năm cố chấp cho rằng mình có thể ảnh hưởng đến thế giới theo vài cách nho nhỏ và tích cực.
Đến tận tối nay, nàng vẫn hoàn toàn hài lòng về cuộc sống của mình. Hầu hết.
Và bây giờ... đột nhiên, cả thế giới của nàng - mọi thứ mà nàng tin tưởng là thật và đúng và chắc chắn - lại bị đảo lộn hết cả. Có phải nàng đã mơ ước về những điều còn lại? Về hôn nhân và những đứa trẻ và điệu vanxơ và tình yêu?
Vâng. Nếu nàng thành thật với bản thân, thì đúng là vậy. Trong bóng tối, lúc đêm khuya, khi nàng nằm trên giường và lo lắng vể tương lai, về những cô gái và về James thì đúng vậy, về bàn thân nàng, nàng đã mơ những điều có thể. Nàng mơ làm thế nào có thể đến được London, khiêu vũ và cưỡi ngựa ở công viên Hyde Park và trở nên vô cùng quyến rũ, tìm kiếm một người đàn ông người mà vừa là bạn đời vừa là người bảo vệ của nàng.
Tuy nhiên giấc mơ đó đã không bao giờ trở thành hiện thực. Bởi vì điều đó không thể đạt được.
Đến tận bây giờ. Khi nàng có thể hình dung mình tiến gần đến và thực hiện giấc mơ đó.
Khi nàng gần như có thể tưởng tượng ra mình muốn yêu anh. Tình yêu.
Đó là một từ xa lạ và mới mẻ, một ý nghĩ đã thu hút nàng khi nàng còn là một đứa trẻ và rồi khiến nàng kinh sợ khi lớn lên - khi chứng kiến cảnh mẹ nàng bị hủy hoại. Không. Nàng sẽ không yêu anh.
Nàng biết rằng tốt hơn nên thế. Nhưng...
“Chị thích anh ấy”, nàng khẽ khàng nói. Lara nghe được. “Em biết.”
“Chị chưa bao giờ nghĩ chuyện đó xảy ra.” Lara gật đầu. “Em biết.”
Và bây giờ khi nàng đã thích anh, nàng hoảng sợ với những việc sẽ diễn ra tiếp theo. “Điều đó khá đáng sợ.”
Lara cười. “Em cũng biết thế.” Isabel nhướng mày. “Em biết sao?”
“Em khá thích bạn anh ấy.” “Đúng rồi!” Isabel nhanh chóng ngồi dậy, nước đập vào thành bồn. “Hình như anh ta cũng cảm nhận như vậy với em! Làm sao lại thế...?
“Em không biết! Cái lúc em chỉ cho anh ấy bộ sưu tập của chị và rồi, em cùng anh ấy đi cho ngựa ăn và rồi... anh ấy đã...” Cô dừng lại, cúi đầu ngượng ngùng. “Dường như anh ấy đã làm gì đó mà anh ấy không nên làm!”
“Isabel!” Đôi má đỏ ửng của Lara đã tiết lộ mọi điều. “Em đã hôn anh ấy!” Isabel buộc tội.
“Ôi! Chị là người giỏi phán đoán!” Isabel cười. “Không. Chị không cho là thế.”
“Điều đó không phải rất thú vị sao?” “Hôn? Chị không chắc chị sẽ dùng từ thú vị... lo lắng, bực mình và cả...”
“Tuyệt vời.” Isabel mỉm cười. “Chính xác.”
Lara cười thích thú. “Chúng ta là một cặp.” “Sau nhiều năm không tiếp xúc với nhiều đàn ông, cả hai chúng ta đều trở nên ngớ ngẩn trước hai người đàn ông tình cờ gặp đầu tiên.”
“Không phải hai người đầu tiên. Chị bỏ qua anh chàng Asperton.” Isabel nhớ lại gã đàn ông mảnh khảnh gian giảo và rùng mình. “Đó là một thách thức, chắc chắn thế nhưng chị đã tránh được Asperton.”
Lara thả tay xuống giường, tựa cằm lên chúng khi Isabel bước ra khỏi bồn tắm. “Vậy... chị sẽ chấp nhận lời đề nghị của Quý ngài Nicholas chứ?” Isabel bước ra khỏi bồn tắm, quấn mình trong một chiếc khăn lanh dài để tránh không bị lạnh. Nàng đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường khi Lara quay sang đối diện với nàng.
Nàng suy nghĩ về câu hỏi. Anh là câu trả lời cho những vấn đề của họ. Câu trả lời đẹp trai, thông minh, hấp dẫn, tốt bụng cho những vấn đề của họ. “Đúng vậy. Nếu anh ấy hỏi, chị sẽ đồng ý. Vì tất cả chúng ta.” Khi lời nói thoát ra khỏi miệng, nàng biết đó là lời nói dối. Nhiều như nàng muốn tin rằng nàng chấp nhận vì ngôi nhà Minerva, nàng cũng sẽ chấp nhận vì bản thân, bất chấp rủi ro từ việc trói buộc mình với người đàn ông này mà nàng có thể dễ dàng nhận thấy bản thân mình rất quan tâm.
Người mà nàng có thể dễ dàng nhận thấy bản thân nàng muốn... Không. Nàng sẽ không phạm sai lầm như mẹ nàng.
Nhưng Nick không giống cha nàng. Anh chân thật, thẳng thắn, tốt bụng và dường như anh chính là mẫu người đàn ông biết giữ lời hứa của mình. Điều đó làm mọi chuyện đơn giản hơn.
Đơn giản nàng phải chắc chắn rằng, nếu nàng kết hôn với anh, đó sẽ là mong muốn của nàng. Đúng vậy, nàng sẽ chăm sóc anh. Nàng sẽ tận hưởng niềm vui sống cùng anh, sự hài hước của anh và các tiếp xúc cơ thể gợi cảm của anh - rất tuyệt vời và đủ để lý trí bay khỏi đầu nàng. Nhưng nàng sẽ không yêu anh.
Nàng quay sang Lara mỉm cười. “Có lẽ, sau tất cả thì chuyện đó không quá tồi.” Khi ngày mới bắt đầu, cơn mưa ở Yorkshire kết thúc nhanh chóng. Không có dấu hiệu nào cho thấy nước đang rút và sương mù tan để khai thông con đường từ khi mưa lớn đến lúc trời quang. Thay vào đó, đã có một sự thay đổi đơn giản, giống như dập tắt một cây nến. Lúc nào đó, mưa rơi như trút nước và tiếp theo... là sự im lặng.
Và, sau ba ngày mưa liên tiếp rơi trên cửa sổ, cuối cùng sự yên tĩnh cũng xuất hiện. Nick ngẩng đầu lên khỏi các quân bài và đáp lại cái nhìn của Rock.
“Cuối cùng thì.” Nick cười thích thú. “Giống như con lợn bị chọc tiết phải không nào?”
“Không hẳn thế”, Rock nói, “Đơn giản tôi thấy phát chán khi thấy cậu trong chiếc áo khoác này rồi”. Anh ta thẩy bài và Nick, nhận ra sự lỡ tay cùa mình, khi đánh một quân bài lên bàn. Rock đã thắng. “Người ta nghĩ cậu đã trở nên mệt mỏi vì lạc mất tôi sau bao năm nay.” Nick dựa lưng vào ghế, uống một chút rượu mạnh. Anh rời mắt sang bạn và nói. “Tôi sẽ lấy cô ấy.”
Rock bắt đầu tráo bài lần nữa như thường lệ. “Cậu ư?” “Cô ấy cần tôi.”
“Dường như đó không phải lý do thích hợp để cưới một cô gái, Nick. Đặc biệt không phải là cô gái có ngôi nhà đang chứa chấp toàn người bỏ trốn.” Nick nheo mắt nhìn bạn anh. “Tôi không cho đó là một ngôi nhà như vậy. Và tôi không tin cô ấy đang làm điều gì sai. Cậu cũng không nghĩ thế mà.”
“Không, tôi không tin.” “Rồi sao?”
“Tôi nghĩ hôn nhân không phù hợp với cậu, phải không nào?” Nick không thể giả vờ không hiểu. Anh đã nói câu nói đó hàng tá, hàng trăm lần vào những năm trước và luôn chắc rằng hôn nhân sẽ hủy hoại anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng hôn nhân là một thành công. Và anh biết tốt hơn nên tin rằng anh có thể thực hiện một trong những lựa chọn đã được nói ra. Anh sẽ không trói buộc bản thân mình với người phụ nữ nào đó vì một liên minh chiến lược, anh không cần một cô con gái của gia đình quý tộc và không cần một khoản tài sản kếch xù.
Nhưng anh không cảm thấy phiền hà khi kết bạn. Và khi họ ở cùng nhau, anh cảm thấy thích thú.
Cực kỳ thích thú. Đúng vậy, kết hôn với Isabel có thể là một lý tưởng.
“Tôi đã thay đổi quan niệm của mình. Tôi khá thích ý tưởng trói buộc bản thân mình với cô ấy.” “Trói buộc bản thân cậu ư? Đó có phải là điều sẽ diễn ra?” Rock nhướng lông mày. “Vậy cậu sẽ làm gì khi cô ấy biết cậu đến đây để tìm một trong những cô gái đó?” Nick không trả lời. Chính xác đó là câu hỏi anh tránh trả lời trong suốt hai ngày qua. Rock lại tráo bài và Nick nhìn bàn tay anh ta một cách vô thức. “Kết hôn với cô ấy vì bộ sưu tập đó. Kết hôn với cô ấy vì cậu muốn lên giường với cô ấy. Nhưng đừng cưới cô ấy bởi vì cô ấy cần cậu.”
“Tôi không cần cưới cô ấy vì bộ sưu tập. Tôi sẽ mua chúng bằng bất kỳ cách nào. Và tôi không dám chắc là cô ấy cần tôi. “Tôi thấy cậu không phủ nhận mong muốn lên giường với cô ấy.”
Nick ra hiệu cho một quân bài khác. Anh muốn nàng. Theo bản năng. Các sự kiện diễn ra vào buổi chiều, cái cách nàng để bàn thân mình tự do, cái cách nàng ngả đầu ra sau khi nàng ngã vào vòng tay anh, làm anh muốn nhảy với nàng - chạm vào nàng - là một sự tra tấn. Anh đã cố gắng hết sức để kiểm soát mình không hôn nàng trong phòng khiêu vũ mờ ảo đó và cuối cùng khi nàng đi ngủ, anh đã buộc bản thân mình ở bên dưới cầu thang thay vì theo nàng đi vào phòng và chỉ cho nàng mọi niềm hoan lạc có thể tưởng tượng được. Anh cựa quậy một cách khó chịu trong ghế của mình, lơ đi nụ cười thấu hiểu của Rock.
“Tôi có thể nói cho cậu biết tôi không quan tâm đến điều cậu nói.” Nick ném một đồng lên bàn. Rock làm theo, rồi đánh một quân bài và thì thầm. “Thế cậu nói gì về số tiền thua cuộc của cậu với tôi đây.” “Người Anh gọi đó là gì? Những ngày vui vẻ?” Nick bắt đầu tráo bài khi Rock tiếp tục nói. “Cô gái này không cần cậu. Cô ấy cần tiền. Hãy mua bộ sưu tập.”
“Cô ấy cần nhiều hơn là tiền.” Anh dừng lại. “Và cô ấy không thực sự muốn bán bộ sưu tập này.” Rock khịt mũi khinh khỉnh. “Vậy chúng ta làm gì ở đây?”
“Mới năm phút trước, chúng ta không có lấy một lựa chọn nào.” Nick đáp lại ánh mắt đen láy của bạn anh. “Cậu đang tự tận hưởng à, đọc cuốn tiểu thuyết ẻo lả và lặng lẽ lấy sự may mắn của tôi. Điều gì đã thay đổi?” Rock tự rót cho mình một cốc rượu mạnh mới. “Không có gì. Đơn giản tôi đã sẵn sàng để rời đi.”
“Đã có điều gì đó xảy ra với Lara phải không?” “Là cô Caldwell.” Rock tức giận.
“Cậu có thể nhắc lại được không. Có chuyện gì với cô Caldwell à? Hai người hình như đã rất thân mật với nhau.” Nick dừng lại, câu nói chìm vào một tiếng. “À.” Rock ngước lên với ánh mắt sắc bén. “Vậy là sao?”
“Dường như tôi không phải là người duy nhất gặp khó khăn với phụ nữ. Có phải cảm giác của cậu cũng điên cuồng như tôi không?” Rock ném một đồng xu lên mặt bàn. “Tráo bài.”
Nick làm như được yêu cầu, nhũng vòng tiếp theo diễn ra trong im lặng. Cuối cùng, Rock nói. “Cô ấy rất đáng yêu.” Nick gật đẩu. “Đúng vậy.”
“Không đơn giản là đáng yêu. Hoàn hảo.” Nick mất mây giây mới hiểu được. “Tôi không hiểu. Vậy vấn đề là gì chứ?”
“Không có điều gì có thể xảy ra cả.” “Tại sao không?”
Rock đưa mắt thẳng thắn nhìn Nick. “Hãy nhìn tôi, Nick.” “Thì tôi đang nhìn.”
Rock ném các quân bài xuống bàn. “Cô ấy là con gái của một quý ông. Tôi là một kẻ ngoại đạo, được sinh ra trong những con hẻm đen tối của Thổ Nhĩ Kỳ.” “Cô ấy sống trong một ngôi nhà chứa chấp nhiều người chạy trốn. Cô ấy hoàn toàn không tuân theo các quy tắc xã hội. Ít nhất, không theo cách mà cậu nói.” Nick dừng lại. “Cậu cho rằng tình cảm của mình là danh giá sao?”
Rock đứng lên, không thể im lặng hơn. Anh ta đi đến bên cửa sổ, mở tung cánh cửa và hít thở không khí trong lành, vẫn mang đầy hương vị của cơn mưa vừa qua. “Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra giũa chúng tôi... cô ấy sẽ phải sống lang bạt.” “Xa hơn Yorkshire sao?” Nick lạnh nhạt nói.
Rock không quay lại khi anh ta khẽ nói, “Sự đày ải hiện tại của cô ấy là tự áp đặt cho bản thân”. Nick nhìn bạn anh một lúc lâu trước khi đứng lên và bước đến cửa sổ. “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Cậu có hàng tá bạn bè đều là những người giàu có và có tước vị, nhiều người vui vẻ sẵn sàng chấp nhận mối quan hệ của cậu với cô ấy.”
Rock lắc đầu. “Cậu biết điều đó không phải là sự thật.” “Tôi không cho là thế, Nick tức giận. “Không ai trong số họ quan tâm điều đó.”
Người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ quay lại, nhìn vào mắt Nick. “Cậu chỉ nghĩ thế vì cậu không quan tâm. Nhưng họ thì có. Khi tôi bước xuống khỏi xe ngựa ở London với một cô gái người Anh tóc vàng xinh đẹp bên cạnh, họ sẽ quan tâm. Và tôi sẽ không còn một người bạn nào cả. Tôi sẽ trở thành đối thủ da màu, đã cướp đi người phụ nữ của họ.” Nick chăm chú nhìn ánh mắt Rock một hồi lâu, ánh mắt chân thật. Cuối cùng, Nick khẽ nói và vỗ vai bạn anh. “Cậu quan tâm cô gái đó chứ?”
“Có.” “Tốt rồi, đối với tôi như vậy là đủ. Mặc kệ miệng lưỡi thế gian.”
Một nụ cười xuất hiện trên môi Rock. “Đối với cậu thì quá dễ dàng khi nói như vậy. Người con trai thứ của một Hầu tước, có ý định cưới con gái của một Bá tước.” “Cô ấy không nói cô ấy sẽ đồng ý”
“Cô ấy sẽ đồng ý. Cô ấy không điên mà. Nhưng hãy hứa với tôi một điều. Hãy hứa rằng cậu kết hôn với cô ấy vì điều gì đó nhiều hơn là khát vọng điên rồ muốn cứu cô ấy.” Nick trầm tư suy nghĩ về lời nói đó. Anh biết Rock đang yêu cầu điều gì. Có phải Isabel là một phương thức để chữa lành những vết thương mà Alana đã gây ra không? Có phải người phụ nữ dũng cảm và tài giỏi này có thể xóa đi những ký ức về cô gái Thổ Nhĩ Kỳ xấu xa đó không?
Anh ngừng việc so sánh hai người. “Không giống nhau.” “Tôi không chắc cậu có thế sống sót trong tay người phụ nữ khác mà cậu không thể giúp đỡ.”
“Điều gì làm cho cậu nghĩ rằng tôi không thể giúp cô ấy?” “Chỉ là cậu chưa bao giờ có thể giúp họ, Nick. Không phải trong khoảng thời gian tôi quen cậu.”
Một lúc lâu im lặng trước Nick cười chế giễu bản thân, không phải thời gian trước đó.” “Cậu có thể giúp cô gái đó mà không từ bỏ cuộc đời của cậu. Đây là những gì tôi muốn nói.”
Nick suy ngẫm câu nói đó trong đầu anh. Đó có phải là tất cả nhũng điều anh muốn? Đơn giản chỉ để giúp Isabel? Chắc chắn đó là một phần lý do - chắc chắn anh muốn đảm bảo an toàn cho nàng, mang lại cho nàng cảm giác yên bình khi biết ngôi nhà vẫn đứng vững, khi biết những cô gái sẽ an toàn, khi biết em trai nàng sẽ thành công. Nhưng Rock đã đúng, anh có thể mang lại cho nàng tất cả những điều này mà không cần phải cưới nàng. Anh có thể rời đây và quay lại London, tìm đến Densmore và thuyết phục anh ta giao lại quyền giám hộ Townsend Park cho anh. Nếu anh đoán đúng, Densmore sẽ rất vui khi từ bỏ trách nhiệm này. Vậy tại sao việc kết hôn lại choán gần hết suy nghĩ của anh?
Điều gì ở cô gái này đã trói buộc anh và làm anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì nàng? Điều gì làm anh muốn giúp nàng đến như vậy?
Hình ảnh của Isabel tươi tắn, xinh đẹp và thoải mái - hạnh phúc và chắc rằng thế giới của nàng sẽ không sụp đổ xung quanh nàng. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nàng như thế. Anh nhìn thấy nàng xinh đẹp và chòng ghẹo, xinh đẹp và liều lĩnh, xinh đẹp và quan tâm đến những thứ xung quanh, xinh đẹp và quyến rũ trong vòng tay anh, nhưng chưa bao giờ xinh đẹp và tự tin vào bản thân. Vào tương lai. Vào anh. Anh muốn mang lại cho nàng điều đó.
Có lẽ đó là điểm yếu của anh đối với phụ nữ. Có lẽ đây lại là một Thổ Nhĩ Kỳ nữa. Có lẽ số mệnh của Nick đã được sắp đặt là bị bẫy bởi cô gái này theo cùng một cách mà anh đã bị bẫy bởi mẹ anh, bởi Alana. Nhưng anh cảm thấy khó có thể tin rằng Isabel có bất kỳ điều gì giống họ. Nàng có vẻ chân thật hơn rất nhiều.
Nàng sợ trở nên thân thiết hơn. Điều này khác với những gì anh đã trải qua.
Đó là tương lai của anh. Anh đáp lại ánh mắt Rock. “Tôi sẽ cưới cô ấy. Chúng tôi sẽ là một cặp đẹp đôi.”
Rock gật đẩu. “Thế là đủ rồi.” Họ im lặng một lúc lâu khi cả hai nhìn ra ngoài cửa sổ vào không gian đêm bên ngoài. “Cậu biết cậu không thể làm điểu đó mà không nói sự thật cho cô ấy.” Lời nói đó giống như sợi chỉ giữa họ. Dĩ nhiên, Nick biết. Anh biết ngay từ đầu rằng anh cần phải thú nhận về mối quan hệ của anh và Hầu tước Leighton. Anh phải nói với Isabel rằng anh đang tìm kiếm Georgiana. Và anh sẽ phải chịu đựng mọi sự tức giận và các câu hỏi chất vấn của nàng.
Tuy nhiên có một phần nhỏ trong anh vẫn hy vọng rằng anh có thể thuyết phục nàng kết hôn và thực hiện điều đó trước khi anh phải thừa nhận hành động không trung thực của mình. Anh hoàn toàn không chắc chắn điều đó sẽ không thể xảy ra.
Có điều gì đó thôi thúc anh cưới nàng, trói buộc nàng với anh và chỉ như vậy, nàng không thể rời khỏi anh, khi anh kể cho nàng mọi chuyện. Rock đọc được suy nghĩ đó. “Việc cậu nói với cô ấy tốt hơn cô ấy tự khám phá ra trong tương lai.”
“Tôi biết.” Nhưng anh không thích cả hai lựa chọn này.