Bài học thứ năm: Hãy quan tâm đến sở thích của các quý ông.
Trong lần đầu gặp mặt bạn đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của anh ấy, đó chính là thời điểm để tạo dựng một mối quan hệ sâu sắc và bền vững với người đó. Bất kỳ người đàn ông nào đều có những sở thích nam tính, nhưng hãy nhớ rằng luôn luôn có một cách để bạn duy trì sự liên quan mặc dù bạn thuộc phái nữ. Có phải anh ấy yêu thích con ngựa? Hay có lẽ anh ấy thích một loại khăn thêu trên ghế để dễ dàng tìm thấy chiếc ghế của anh ấy!
Và đừng sợ hãi, bạn đọc thân mến, hãy đến gần anh ấy! Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823
Isabel đứng trước lối ra vào phòng chứa tượng, ngắm Nick làm việc. Cơn bão làm cho căn phòng trở nên ảm đạm và kỳ dị, sấm và gió rít bên ngoài đã che giấu sự xuất hiện của nàng, do đó nàng có thể quan sát anh mà không bị chú ý. Liệu có phải do ánh nến, hay do cơ thể cường tráng, hay do những vật xung quanh căn phòng, nên anh dường như to lớn hơn, thậm chí cả khi anh cúi xuống quyến sổ ghi chép, đang ghi lại những đặc điểm đáng lưu ý trên bức tượng gần đó.
Nàng chưa bao giờ gặp người đàn ông nào giống anh. Anh to lớn, vạm vỡ và chính khung cảnh xung quanh không thể ngăn người nhìn so sánh anh với những bức tượng cẩm thạch - những tác phẩm điêu khắc cổ đại tuyệt vời được thiết kế để tôn vinh và làm nổi bật hình thể hoàn hảo này. Anh đẹp hơn cả các pho tượng, bờ vai rộng, đôi chân dài và thân hình cường tráng. Nàng thấy một sợi tóc dày rơi xuống trán anh, chạm vào giữa lông mày và vành kính bạc. Đây là lần đẩu nàng nhìn thấy cặp kính đó - một vật bổ sung chỉ phục vụ cho công việc nhưng không làm giảm đi vẻ nam tính của anh, thậm chí chỉ làm anh càng thêm hấp dẫn.
Nàng chợt nghĩ. Từ khi nào cặp kính lại trở nên quyến rũ đến vậy? Từ khi nào người đàn ông này trở nên hấp dẫn đến vậy?
Ngay tức thì nàng lo lắng về những gì sẽ xảy đến. Anh làm nàng quá bối rối - trong thoáng chốc, nàng muốn anh rời đi, nhưng rồi nàng lại muốn anh ở đây. Càng lâu càng tốt. Nàng thở dài, âm thanh nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy, làm anh quay đầu lại.
Anh bắt gặp ánh mắt nàng, cái nhìn anh vẫn kiên định, chờ đợi, đứng yên đợi nàng tiến tới chỗ anh. Nàng lưỡng lự ở ngưỡng cửa, không thể quay đi. Rồi nàng bước vào trong căn phòng và đóng cửa lại.
Anh đứng thẳng khi nàng đến gần, tháo chiếc kính xuống và đặt chúng lên bệ của một bức tượng lớn màu đen gần đó, đoạn tựa người vào chân đế và khoanh tay trước ngực chờ đợi nàng. Hãy quan tâm đến những sở thích của anh ấy.
Nàng có thể làm như thế. Nàng dừng lại cách anh vài phân, nhìn lên bức tượng. “Tuyệt thật. Ngài đã xác định nó chưa?”
Anh không nhìn theo ánh mắt của nàng. “Đó là Apollo.” “Ồ?” Một âm thanh lảnh lót vang lên trong tai nàng. Nàng cố tình hắng giọng. “Làm thế nào ngài biết?”
“Vì ta là một chuyên gia khảo cổ.” Anh sẽ không để chuyện này dễ dàng như vậy.
“Em biết. Em nghĩ mình nợ ngài một câu trả lời.” Anh quay sang quyển sổ ghi chép. “Ta thấy mệt mỏi vì trò chơi này rồi.”
“Nick.” Tên anh vang lên từ môi nàng làm cả hai ngạc nhiên. Anh nhìn nàng. Chờ đợi. Nàng chằm chằm nhìn nơi cổ áo tiếp xúc với cổ họng có làn da màu đồng của anh. Nàng khẽ nói. “Em xin lỗi.” Trong phòng chỉ có tiếng hơi thở của anh, chậm rãi và đều đều và có cái gì đó trong sự im lặng đã thúc đẩy nàng. “Em chưa từng kể với ai về ngôi nhà Minerva...”, nàng bắt gặp ánh mắt tò mò của anh. “... đó là cái tên mà chúng em thường gọi. Ngôi nhà này. Các cô gái.”
Nàng dừng lại, chờ anh đặt câu hỏi. Khi anh không nói gì, nàng bắt đầu nói - cứ dán mắt vào hõm cổ của anh, không muốn nhìn vào mắt anh cũng không muốn đưa mắt đi nơi khác. “Chúng em không có gì cả. Cha em đã bỏ đi và mẹ em ngày càng... suy sụp. Bà nằm trên giường và ra đi sau vài ngày không ăn uống gì - không nhìn chúng em. Và khi bà ấy ra đi...” Nàng nuốt khan. Không. Nàng không thể nói với anh điều đó. “Những người hầu không được thanh toán tiền lương. Em... Tôi nghĩ họ đã trộm vài thứ. Và một ngày nọ, họ đã bỏ đi.” “Lúc đó nàng bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” Nàng lắc đầu, lạc đi trong suy nghĩ. “Jane là người đầu tiên đến đây. Cô ấy cần có việc làm. Cần chỗ dựa. Và em cần ai đó để giúp quản lý điền trang. Cô ấy rất thông minh. Khỏe mạnh. Tự nguyện. Và cô ấy có vài người bạn có cùng hoàn cảnh éo le. Trong vòng vài tháng, có nửa tá cô gái đã đến ở đây. Tất cả đều đang lẩn trốn điều gì đó - nghèo đói, gia đình, đàn ông - em nghĩ mình cũng đang cố gắng thoát khỏi điều gì đó.” “Nếu họ muốn làm việc, thì em cũng muốn giữ họ. Họ giúp điền trang hoạt động tốt hơn. Họ chăm sóc dê, chăn nuôi và trồng trọt. Họ làm việc chăm chỉ như những người đàn ông mà chúng em có trước đây. Thậm chí còn chăm chỉ hơn.”
“Vì vậy nàng giữ bí mật cho họ.” Rồi nàng nhìn vào ánh mắt anh. “Điều đó không khó. Cha em không bao giờ ở đây. Ông ấy đã dành cả cuộc đời mình vào các trò cá cược khi có nhiều tiền, rồi đến mọi thứ trong ngôi nhà trong thị trấn - cuối cùng chính là ngôi nhà - khi mà ông cứ gặp vận rủi.” Nàng dừng lại, cười cay đắng.
“Mẹ nàng thì sao?” Nàng lắc đầu, mím môi thành một dòng kẻ thẳng và mảnh khi nhớ lại. “Bà ấy không giống như trước khi ông ấy rời đi. Bà ấy đã chết trước khi Jane đến.”
Và anh với lấy nàng. Nàng không phản kháng lại, ngay cả khi nàng biết điều đó là sai - nàng không nên để anh ôm. Nhưng làm sao nàng có thể chống cự lại sức mạnh ấm áp của anh và cái cách anh ôm nàng? Bao lâu kể từ khi nàng là người cần được che chở? Từ khi nào nàng trở thành người cần được an ủi?
“Tại sao nàng làm vậy?” Nàng quay đầu lại, áp tai vào lớp len dạ ráp bên ngoài áo khoác của anh. Nàng không thể giả vờ là không hiểu câu hỏi đó. “Họ cần em.”
Và... khi nào họ còn cần em, thì càng dễ dàng quên đi rằng em chỉ có một mình. L*иg ngực anh phát ra một âm thanh trầm sâu như khuyến khích nàng. “Có hàng tá người trong số họ đã rời khỏi đây - thợ may, gia sư, các bà mẹ và bà vợ. Một trong số họ đã mở một cửa hàng bánh ở Bath. Họ không có gì khi họ đến với em.”
“Nàng đã mang đến cho họ điều gì đó” Nàng im lặng một lúc, cuối cùng rút khỏi vòng tay anh. Khi anh để nàng đi, nàng cảm thấy một chút xót xa vì anh không giữ lại. “Đó là tất cả những điều em từng làm rất tốt.” Nàng nhìn bức tượng Apollo. “Em không thể ngăn cha em rời đi - và không thể đưa mẹ em đến gặp ông ấy. Không thể giữ cho điền trang hoạt động tốt. Nhưng em có thể giúp những cô gái khác.”
Anh đã hiểu. Nàng có thể nhìn thấy điều đó trong ánh mắt rõ ràng và cởi mở của anh. “Em sợ”, nàng nhẹ nhàng nói.
“Ta biết.” “Em không mong đại Densmore sẽ giúp chúng em. Và em cũng không nghĩ ông ta có thể giúp chúng em giữ bí mật.”
“Isabel...”, anh dừng lại, cẩn thận cân nhắc câu nói tiếp theo. “Những cô gái đó là ai mà khiến nàng sợ hãi nếu họ bị phát hiện?” Nàng im lặng.
“Có phải họ đã có gia đình?” “Vài người trong số họ”, nàng thì thầm. “Họ đã phá luật để đến đây.”
“Và nàng đã phá luật đế che giấu họ.” “Vâng.”
“Nàng biết nàng đang mạo hiểm với danh tiếng của James. Cậu ta đã trải qua đủ các vụ bê bối rồi” Sự giận dữ xuất hiện. Nàng không thích nghĩ rằng James là người cuối cùng phải trả giá cho sự lựa chọn của nàng. “Vâng.”
“Isabel”, anh nói, giọng điệu của anh pha trộn sự khó chịu và quan tâm, “Nàng không thể tự mình gánh vác mọi việc được. Có quá nhiều vấn đề”. “Vậy ngài nghĩ em nên làm gì?” Nàng khoanh tay lại phản đối. “Em sẽ không từ bỏ họ.”
“Nàng không phải làm vậy.” “Rồi sao nào?”
“Có nhiều cách.” Nàng mỉm cười. “Ngài cho rằng, trong bảy năm nay, em không cố gắng tìm cách giải quyết sao? Ai sẽ sẵn sàng liều mạng mình để chấp nhận một người đàn bà đã phá bỏ hôn ước? Ai sẽ sẵn sàng chống lại người cha quý tộc đang tìm bắt đứa con gái chạy trốn của ông ta? Và thậm chí nếu họ có thể, ai sẽ đảm bảo không có bất kỳ nguy hiểm gì ngoại trừ lời nói cùa cô con gái của ngài Wastrearl?”
“Hãy để ta giúp nàng.” Isabel im lặng. Nàng chưa bao giờ muốn tin tưởng một người nào đó nhiều như muốn tin tưởng người đàn ông này - anh có cả sức mạnh, quyền lực và an toàn. Khi ở trong bếp mọi việc dường như rất đơn giản. Nhưng bây giờ, đối mặt với Nick, Isabel có thể làm gì? Nàng có thể đặt niềm tin nơi anh không? Nàng có thể đặt tương lai vào tay anh không?
Đôi mắt xanh biếc lấp lánh ánh lên một tia nhìn khó hiểu, hai tay anh vuốt mạnh mái tóc và quay mặt bước đi, sự tức giận của anh bộc lộ rõ qua từng bước đi, anh nhắc lại. “Nàng là người phụ nữ làm ta bực mình nhất mà ta từng gặp.” Anh quay lại nàng và giọng điệu nhanh hơn kèm theo giận dữ. “Trong thực tế, có phải nàng cảm thấy tự hào vì mình đã làm điều đấy một mình đúng không? Đó là ngôi nhà của nàng. Họ là những cô gái của nàng. Chính nàng đã cứu họ. Đây là công việc của nàng.” “Isabel, nàng nên tự hào về điều đó - Chúa biết nàng nên thế. Nhưng nàng đủ thông minh để hiểu rằng khi nàng đang trong tình trạng nợ ngập đầu ngập cổ. Nàng không thể tự bảo vệ mình khỏi bất kỳ điều gì xảy ra bên ngoài những bức tường này. Ta sẽ giúp nàng. Bảo vệ nàng”
Isabel đang chênh vênh bên miệng núi, một thay đổi lớn sẽ biến đổi mọi thứ. Nàng ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh - đôi mắt hứa hẹn về những thứ nàng mơ ước, an toàn cho các cô gái, hỗ trợ cho James và đảm bảo an ninh cho ngôi nhà này... Anh là một người đàn ông tốt. Nàng tin điểu đó.
Nhưng từ bỏ sự ảnh hường của nàng đối với ngôi nhà - tin tưởng mọi thứ ở anh - thì không dễ dàng. Nàng nghi ngờ, thì thầm. “Em không biết...” Nick thở dài. “Ta nghĩ nàng nên rời khỏi đây. Nàng đi càng sớm, bộ sưu tập chết tiệt của nàng càng được định giá nhanh và ta càng mau chóng biến mất khỏi cuộc sống của nàng.”
Anh quay đi, bỏ lại nàng. Nàng không muốn rời đi.
“Ngài không hiểu. Đây là những cô gái của em.” Nick tức giận. “Không có gì thay đổi nếu nàng để ta giúp nàng.”
“Em không có gì cả!” Đó. Lời nói đã bật ra. Và nàng không thể ngăn lại.
“Đây là tất cả những gì em từng có! Tất cả em từng làm! Nếu em cần ngài giúp em giữ mọi việc không thay đổi... Điều gì sẽ đến với em? Em sẽ trở thành gì sau đó?” “Điều đó không đúng.” Anh tiến về phía nàng, lời nói của anh như thôi miên. Hai tay anh ôm lấy mặt nàng, anh truyền cho nàng hơi ấm và sự ân cần. “Ta biết chính xác điều nàng nghĩ đến là cảm giác cô đơn trên thế giới, Isabel.”
Nàng ghét cảm giác cô đơn. Và nàng đã cô đơn trong suốt một khoảng thời gian rất dài.
Nàng nhắm mắt lại chối bỏ ý nghĩ đó, không muốn anh nhìn thấy nỗi buồn của nàng. Sự yếu đuối của nàng.
Tuy nhiên, khi anh lên tiếng, nàng không thể ngăn mình nhìn vào ánh mắt quả quyết của anh. “Ta chưa bao giờ gặp bất kỳ ai như nàng - đàn ông hay đàn bà - mạnh mẽ như thế. Dũng cảm như thế. Nàng không đơn độc. Nàng sẽ không bao giờ đơn độc.” Nàng không biết ai đã di chuyển trước - một trong hai người đã rút ngắn khoảng cách giữa họ. Khi anh đang hôn nàng, nàng chỉ biết mình hoàn toàn không còn đơn độc.
Chính nàng đã thoát khỏi cảm giác đó. Một lúc lâu anh vẫn tiếp tục, đôi môi mềm mại của anh vẫn đặt trên môi nàng, nhấn mạnh sự hiện diện của anh, sức mạnh của anh, sự kiểm soát của anh. Nàng đắm chìm trong đó, đến khi sự gần gũi của anh - mùi hương của anh, hơi nóng cùa anh, kích thước của anh - lấn át nàng và nàng nghĩ sẽ phát điên nếu anh không di chuyển.
Và anh đã làm. Bàn tay ấm áp của anh hơi nâng khuôn mặt nàng để đôi môi họ chạm nhau dễ hơn và đôi môi anh hôn khắp môi nàng, mong muốn nàng đáp lại anh như vậy. Và nàng đã làm. Anh mang đến cho nàng mọi thứ mà nàng muốn, sự âu yếm, mơn trớn và yêu chiều đôi môi nàng bằng một nụ hôn nồng nhiệt đã cướp đi sự cân bằng của nàng. Cướp đi tất cả giác quan của nàng. Nàng nắm lấy cánh tay anh, thích thú với kích thước và sức mạnh của chúng và chuyển sang thế chủ động, khẽ thở ra trong miệng anh, theo kịp anh hết nhịp này đến nhịp khác, vuốt ve rồi lại mơn man.
Cuối cùng khi anh lùi lại và nhìn thấy ánh mắt say đắm của nàng, môi anh nở một nụ cười ma quái trước khi anh bế nàng lên. Nàng há mồm kinh ngạc vì hành động đó và anh nhanh chóng quấn lấy môi nàng, say sưa hôn trước khi anh nói, âm thanh của anh như một lời hứa kín đáo. “Ta sẽ chỉ cho nàng biết nàng không hề một mình” Nghe lời nói đó, ngay lập tức nàng xấu hổ... Điểu anh nói thật kỳ diệu. “Vâng”, nàng thì thầm, chỉ kịp nói. “Làm ơn.”
Sau đó anh di chuyển, bế nàng đi qua xuyên qua căn phòng, tiến về cuối phòng nơi có đặt một chiếc ghế dài thấp bên dưới cửa sổ hình hoa hồng khổng lồ. Rồi anh ngồi xuống và đặt nàng lên đùi anh, bàn tay anh vuốt ve mái tóc nàng, cố ý gỡ chiếc kẹp ra, làm mái tóc nàng rủ xuống. Nàng nhìn anh chạm vào những sợi tóc màu nâu vàng của nàng, nhắm mắt khi anh vuốt nhẹ chúng bằng những cái vuốt ve mãnh liệt. Nàng ngả người ra sau, chìm đắm trong sự vuốt ve của anh. Cổ nàng lộ ra và với một tiếng rên nhỏ, anh cúi xuống, đặt môi mình lên làn da của nàng, lưỡi anh nhẹ nhàng lướt đi, truyền cho nàng cảm giác sung sướиɠ. Nàng khẽ rên lên vì hàm răng anh chạm vào điểm nhạy cảm trên cổ và vai nàng, môi anh cong lên nở một nụ cười khi nghe thấy âm thanh đó và rồi nhẹ nhàng lướt qua mạch đập của nàng say đắm hôn lên điểm nhạy cảm đến khi nàng nghĩ nàng có thể chết vì cảm giác sung sướиɠ đó. Nàng ôm lấy anh, khát khao chạm vào anh và hôn anh, bất kỳ nơi nào nàng có thể. Môi nàng chạm vào khóe mắt anh, không nghĩ ngợi, nàng chạm ngón tay vào đó, cảm nhận được một đường sẹo mềm mại và gồ ghề. Sự vuốt ve làm anh điên dại và ngay lập tức, bàn tay anh nới lỏng các dây đai buộc áo của nàng, làm lộ nhiều phần da thịt hơn. Anh cúi xuống, đặt những nụ hôn ướŧ áŧ lên khắp vùng da nàng. Lưỡi anh lướt đi dọc bên trong mép vải, đẩy nó thấp xuống và lướt đi trên ngực nàng, bầu ngực nàng tràn vào đôi bàn tay chờ đợi anh.
Nàng mở mắt, biết rằng sẽ thấy anh đang nhìn mình - muốn thấy anh đang nhìn nàng. Isabel cảm nhận được một tia chớp lóe sáng, không thể chế ngự được, trong bầu trời phía sau anh, họ nhìn nhau trong một ánh sáng trắng chớp lòa. Nick lướt nhẹ một ngón tay lên ngực nàng, xoay tròn một, hai lần với sự tôn kính. Nàng thở hổn hển và anh ngước lên nhìn, đôi mắt màu xanh biếc của anh lấp lánh. “Quá đẹp”, anh nói, lại xoay tròn nhũ hoa của nàng hết lần này đến lần khác, quan sát phản ứng của nàng khi chúng se lại và nhức nhối. “Quá quyến rũ, quá lôi cuốn.” Anh ngước lên nhìn nàng. “Nàng ở đây, Isabel. Và ta cũng thế.”
Nàng không một mình. Nàng nhìn thấy khao khát trong mắt anh và ánh mắt đó truyền đến nàng một đợt sóng thích thú. Anh muốn nàng. Nàng không biết lời nói đó phát ra từ đâu khi nàng nói, “Hãy chạm vào em”.
Nàng cảm nhận ánh mắt ngạc nhiên của anh, nhanh chóng được thay thế bởi điều gì đó mờ mịt và mãnh liệt hơn. “Rất hân hạnh.” Và anh chạm môi mình vào ngực nàng, nhẹ nhàng hôn lên đó, dùng môi, răng và lưỡi của mình để đùa nghịch với nhũ hoa của nàng đến khi nàng rên lên và siết chặt mái tóc của anh, cố gắng nắm lấy cái gì đó ổn định trong hoàn cảnh hiện tại của nàng. Nàng quằn quại, chính nàng không thể ngăn mình tựa sát vào anh hơn, anh ngẩng đầu, tay nàng vuốt ve làm anh rên lên thích thú trong khi anh vẫn hôn lên nhũ hoa căng phồng của nàng. Với kiến thức giới tính hạn hẹp, nàng biết mình đang quá phóng túng, nàng cọ vào người anh lần nữa, một cách cố tình và anh nhấc môi lên, nhìn nàng. Đặt một tay ra phía sau đầu nàng, anh thầm thì, “Khoan đã...” và rồi hôn nàng cháy bỏng khi anh bế nàng lên và dạng hai chân nàng ra, kéo nàng gần hơn. “Điều đó tốt hơn, nàng không nghĩ thế sao?”
Nàng kiểm tra lại vị trí của mình, tiếp tục cọ xát vào anh, lần này váy nàng đã quyện lại với nhau. Khi anh rên lên vì sự chuyển động đó, nàng nói, “Ôi, vâng. Tốt hơn rất nhiều”. Anh cười trước những lời của nàng, âm thanh ấy chạm đáy lòng nàng với một sự thích thú dữ dội. “Hãy xem những gì khác tốt hơn với vị trí này, nàng Voluptas của ta?”
Nàng mỉm cười e thẹn. “Vâng, làm ơn.” “Tốt lắm, vì nàng đã yêu cầu một cách rất lịch sự...” Anh đặt môi mình lên một bầu ngực của nàng và Isabel kêu tên anh, âm thanh vang lên khắp phòng. Nàng di chuyển đúng lúc để Nick hôn nàng dễ dàng hơn, trong khi các ngón tay khác của anh đùa nghịch với bầu ngực kia của nàng, tạo ra những đợt sóng khoái lạc sắc bén.
Bàn tay anh vuốt ve chân nàng, ấn mạnh nàng vào người anh, hướng dẫn nàng di chuyển, lướt nhẹ trên chiếc quần lanh và kéo lỏng những lớp dây để tiếp cận nơi mà chưa từng biết tới - nhưng giờ đã rõ và không nghi ngờ - nàng cũng muốn anh. Với một bàn tay, anh vuốt ve nàng, môi anh mỉm cười với một lời hứa tinh quái, trong căn phòng chỉ vang lên hơi thở của họ và tiếng mưa đập vào cửa sổ. Anh hôn nàng lần nữa, thu hút sự chú ý của nàng, làm nàng quên đi mọi thứ, trong khi bàn tay anh, môi anh, cơ thể anh ở bên dưới nàng. Nàng luồn tay qua mái tóc mềm mại và dày dặn của anh cùng với tiếng rên sâu lắng hài lòng của anh. Nàng lùi lại, hơi thở yếu ớt, không biết chính xác cái cảm giác anh đang mang đến cho nàng. “Nick...”, tiếng gọi tên anh vang lên hòa trộn giữa sự đam mê và ngượng ngùng.
“Ừ, thật đẹp... ta ở đây.” Bây giờ miệng anh ghé sát bên tai nàng, hàm răng anh đang đùa nghịch xung quanh vành tai nàng và phân tán ý nghĩ của nàng. Nàng thở hắt ra vì cảm giác lưỡi anh chạm vào làn da nhạy cảm của nàng. Bàn tay anh vẫn áp vào người nàng. Nàng lại di chuyển, nhưng anh không mang đến cho nàng điều nàng muốn. “Isabel”, tiếng gọi tên nàng là một lời hứa thầm kín. “Nàng muốn gì?” Isabel mở mắt và quay mặt lại đối diện với Nick, nhìn vào ánh mắt xanh lấp lánh của anh - đôi mắt rực rỡ làm nàng lo sợ - “Em muốn...”. Nàng lắc đầu. “Em cần...”
“Hãy để ta...” Một ngón tay của anh rẽ những lọn xoăn bảo vệ nàng, tách những nếp gấp ra và ấn vào nơi nữ tính nóng bỏng. “Đó có phải điều nàng cần?” Nàng nhắm mắt cảm nhận sự vuốt ve mềm mại này và rên lên thích thú.
“Mmm... Ta nghĩ đó chính xác là điều nàng cần...”, anh bắt đầu xoay tròn trong nếp gấp bí mật của nàng, lời anh nói vang lên bên tai nàng, một âm thanh mềm mại đầy tội lỗi. “Đã bao giờ nàng tự chạm vào mình ở đây chưa, Isabel?”
Nàng cắn chặt môi. Lắc đầu. “Ôi, nhưng nàng nên... thật mềm mại... thật ẩm ướt... ham muốn...” Anh mơn trớn nàng, mang đến cho nàng chính xác điều nàng muốn, một ngón tay luồn sâu vào trong cùng lúc ngón cái xoay tròn xung quanh trung tâm du͙© vọиɠ của nàng. Nàng thét lên vì cảm giác đó và âm thanh của anh càng mờ ám hơn, khàn đi vì khao khát của chính mình. “Nàng đang tách ra ở đây. Nàng cảm thấy thế nào, tình yêu?”
Nàng gật đầu, đôi mắt nhắm chặt khi anh đẩy nàng gần hơn và gần hơn đến một điều gì đó nàng vô cùng muốn nhưng không thể gọi tên. Ngón cái của anh di chuyển nhanh hơn và chắc chắn hơn và nàng ấn mạnh vào người anh, quên đi mọi thứ trừ âm thanh của anh, cảm giác của đôi tay anh trong nơi bí mật nhất của nàng. “Hãy cảm nhận nó, Isabel. Hãy cảm nhận sự đam mê của nàng. Ta ở đây cùng nàng.” Nàng căng lên khi nó xông thẳng vào nàng và anh hôn nàng với một nụ hôn mãnh liệt có thể cướp đi linh hồn nàng. Anh đưa thêm một ngón tay thứ hai vào trong nàng, đẩy mạnh, hòa với nhịp hông của nàng, với nhu cầu thầm lặng của nàng đối với mọi thứ anh có thể mang đến. Anh ép mạnh lên tâm điểm cua nàng, nơi mà nàng cảm thấy đau đớn nhất... nơi mà nàng cần anh nhất. Anh lùi lại, nhìn vào đôi mắt mê đắm của nàng.
Nàng tuyệt vọng thét lên tên anh. “Tiếp tục nào, người đẹp. Ta có nàng.”
Và bởi vì anh đã có nàng, nàng đã tan chảy, nổ tung trong vòng tay anh, quằn quại tựa sát vào anh, thậm chí yêu cầu nhiều hơn điều anh mang lại cho nàng, điều nàng muốn. Và khi lần cuối anh rút ra, siết chặt nàng lần cuối, khiến nàng thét lên những âm thanh thích thú cuối cùng, anh ôm nàng trong vòng tay mạnh mẽ của anh cho đến khi nàng hồi phục. Chậm rãi, anh bắt đầu sửa lại trang phục của nàng, nàng cho phép anh buộc lại những sợi dây của chiếc quần dài, nâng nàng lên để sửa lại chiếc váy hầu như đã bị nhăn nheo của nàng để trả lại vẻ bình thường, khéo léo buộc lại chiếc áσ ɭóŧ bên trong của nàng. Khi anh làm, anh đặt nàng lên ngực anh, vuốt ve lưng, chân và cánh tay nàng một cách nhẹ nhàng.
Đây là cái cảm giác được gọi là không cô đơn. Sau đó, anh siết chặt tay xung quanh nàng và dịu dàng hôn lên thái dương nàng. “Ta nghĩ tốt hơn chủng ta nên tỉnh dậy trước khi ai đó tìm ra chúng ta.”
Lời anh nói đã đánh thức nàng khỏi trạng thái mê mẩn, đưa nàng quay lại thực tế. Nàng đứng thẳng dậy, thoát khỏi vòng tay anh và gần như nhảy ra khỏi lòng anh. Ngay lập tức nàng đặt tay và đầu gối xuống, cầm lấy cặp tóc mà anh đã tháo ra. Anh đứng lên, nhìn nàng giây lát trước khi nói. “Isabel. Điều đó hoàn toàn đúng.”
Nàng đứng dậy, ngước nhìn anh. “Điều đó hoàn toàn không tốt, thưa ngài.” Anh thở dài. “Chúng ta lại bắt đầu quay lại với thưa ngài sao? Thật thế sao?”
Isabel quay đi nhặt mấy chiếc kẹp tóc. Khi nhặt được chiếc cuối cùng, Isabel tiến đến bức tượng gần đó đặt chúng xuống và sửa lại mái tóc của nàng quay trở lại tình trạng đoan trang như trước. Với giọng điệu giận dữ, nàng nói lớn vang lên khắp phòng. “Em không nên... ngài không nên!”
“Ừ, được rồi. Ta sẽ không xin lỗi vì điều đó.” Isabel quay sang Nick. “Điểu đó không lịch sự chút nào.”
Nick đáp lại ánh mắt cúa nàng với cái nhìn nóng bỏng. “Tuy nhiên, Isabel... Ta rất thích điều đó. Và ta nghĩ nàng cũng thế.” Nàng đỏ mặt.
Một bên lông mày anh nhếch lên. “Ta biết ta không sai.” Ánh mắt nàng nheo lại, tự nhiên sự phản bác của nàng không có mấy sức mạnh khi tay nàng đang cố gắng chỉnh lại mái tóc của mình. “Ngài là một người đàn ông bướng bỉnh.”
“Nàng có thể chấp nhận điều đó mà, Isabel.” Nàng quay lưng lại phía anh và khẽ nói, “Không. Em không thể”.
Rồi anh cười, dựa lưng vào ghế. “Nàng đã làm thế người đẹp à.” Nàng quay lại. “Ngài không được gọi em như thế”
Thậm chí khi em thích nó. Rất thích.
“Tại sao không?” Nàng hạ thấp giọng đến mức thì thầm. “Ngài hoàn toàn biết tại sao không nên mà.”
“Hãy nói với ta chính nàng cũng thích điều đó và ta sẽ dừng lại.” “Không.”
Anh kéo thẳng ống tay áo của chiếc áo khoác của anh xuống. “Tùy nàng. Ta khá thích gọi nàng là người đẹp. Vì nàng chính là như thế.” “Được rồi. Em thích.”
Ánh mắt anh lóe lên sự tinh quái. “Ta biết mà.” Isabel phải quay người lại giấu đi nụ cười của mình trước sự kiêu căng của Nick.
Quý ngài thân mến. Nàng đã làm gì để bản thân vướng vào chuyện thế này? Nàng liếc nhìn anh qua vai. “Đây là một cuộc nói chuyện hoàn toàn không thích hợp. Em phải kết thúc nó.”
Anh bật cười khi nghe thấy giọng nói cấp bách cúa nàng. “Isabel, ta chắc nàng sẽ đồng ý đã khá muộn để thể hiện sự kiêu ngạo như thế.” Nàng đỏ mặt. “Ngài thật quá đáng!”
Anh dịu dàng nhìn nàng. “Ta đảm bảo, người yêu à. Ta không làm gì quá đáng.” Nàng không hoàn toàn hiểu câu nói đó, nhưng giọng điệu của anh đủ để nàng hiểu đại khái ý anh nói. Má nàng đỏ bừng. “Em phải đi.”
“Không!” Anh gọi phía sau nàng, cuối cùng anh đứng lên. “Đừng đi. Hãy ở lại. Ta sẽ cố gắng trở thành một quý ông hoàn hảo.” Một bên chân mày của Isabel nhướng lên bắt chước lại cái nhìn anh thường dành cho nàng. “Em sẽ tin sau khi điều đó xảy ra, thưa ngài.”
Anh lại cười. “Một cú đáp trả rất tuyệt, thưa quý cô.” Nàng không thể ngăn mình bật cười với anh và khi tiếng cười biến mất dần, cả hai rơi vào im lặng. Nick nói trước. “Tại sao ta chưa bao giờ nghe về nàng?” “Thưa ngài?” Đôi lông mày cùa Isabel nhăn lại vì bối rối trước câu hỏi.
“Ta không quen cha nàng nhưng nàng là con gái của bá tước Reddich, người đã gây nhiều tai tiếng khắp London. Tại sao ta chưa bao giờ nghe gì về nàng?” Cảm ơn Chúa vì ngài chưa bao giờ biết đến em.
Isabel nuốt khan, do dự. “Mẹ của em không muốn em đến London - nghĩ lại, có thể bởi vì bà không muốn em biết sự thật về cha em. Hoặc giả bà không muốn tự mình chứng kiến nó.” Nàng cảm nhận được sự thấu hiểu của anh qua ánh mắt anh nhìn nàng. Anh cũng có một câu chuyện tương tự. Nhận thức đó như thôi thúc nàng tiết lộ thêm. “Mẹ của em kể về cha em - như thể ông ấy là một người phi thường. Các câu chuyện mà bà kể giờ đây em biết đều là hư cấu - các ký ức đẹp đã bị xóa sạch bởi những vết nhơ mà ông gây ra, một lần nữa trở thành thứ gì đó mạnh mẽ hơn, ấn tượng hơn bất kỳ câu chuyện có thật nào khác. “Nhưng em đã tin bà ấy. Và như em đã tin vào ông ấy. Những ký ức ban đầu về ông đối với em rất huyền diệu và chân thật, bởi vì em đã thấy họ cười với nhau, yêu nhau... nhưng đến giờ em vẫn không chắc điều đó là thật.”
Nick gật đầu và nàng không thể làm gì hơn trừ việc tiếp tục. “Tuy nhiên ngài hỏi về London”, nàng nhắc lại.
“Đúng vậy. Mẹ của nàng không muốn nàng đi - nhưng nàng phải có một mùa hội ra mắt.” Nàng cố gắng chống chọi lại những ký ức đó. Dĩ nhiên nàng đã hứa một điều vào cái chuyến đi trở về nhà định mệnh đó, khi cha nàng nói ra mục đích sử dụng con gái đó lây tiền. Mắt nàng lóe lên sự bối rối. Nàng không thể kể chuyện đó cho anh. Nàng không muốn anh nghĩ nàng rẻ tiền như vậy. Thay vào đó, nàng lắc đầu. “Không, em không có mùa hội nào.”
Ánh mắt anh nheo lại nhìn nàng và nàng nhận ra sự không tin tưởng ở đó. Nàng muốn anh không đưa thêm bất kỳ câu hỏi nào. “Nàng không muốn có được vị trí xứng đáng của mình trong xã hội sao?”
Một bên khóe miệng Isabel hé mở nụ cười chế giễu. “Hãy nói cho em biết, Quý ngài Nicholas, họ có nhắc đến con gái của ngài Wastrearl tại Almack không?” Mắt anh đen lại. “Almack.”
“Được coi là một người mà hầu hết mọi người muốn tránh nhắc đến.” Anh lắc đầu. “Không hề. Gia đình ta không có phần trong mấy vụ tai tiếng, Isabel à. Thực ra, em gái ta đã bị từ chối bước vào Almack.”
Mắt nàng mở lớn. “Ngài đùa à.” “Hoàn toàn không.”
“Nhưng cô ấy là em gái của Hầu tước Ralston!” “Nửa dòng máu”, Nick châm chọc. “Nhưng chỉ vài tháng trước, anh trai của ta mới được chào đón trong xã hội nhờ vài sự cưỡng ép. Anh ấy không phải là người có quá khứ sạch sẽ nhất.”
“Chuyện gì đã thay đổi?” “Anh ấy cưới một người phụ nữ danh giá và sự kết hợp đó tạo ra những gia đình quyền lực nhất.”
“Một chiến lược tuyệt vời.” Nick cười. “Điều đó sẽ xảy ra nếu Gabriel vạch kế hoạch để chiến thắng cô ấy. Anh ấy đã không làm thế. Thay vào đó, anh ấy đã yêu. Khá tình cờ.”
Trán nàng nhăn lại. “Một chuyện như thế có thể xảy ra sao?” “Dường như thế. Họ đã cảm mến nhau.”
Isabel lờ đi cảm giác ghen tỵ với câu chuyện kể của anh - không thể hiểu được. “Thật là đẹp.” Anh cười. “Theo ta, có hay không có Almack, nàng đều có thể xuất hiện. Nàng vẫn có thể có được vị trí của mình ở đó.”
Isabel cân nhắc lời anh nói. Đã từ rất lâu rồi - nhiều năm - kể từ khi nàng nghĩ về những cạm bẫy của xã hội. Nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu và ý tưởng phải học hỏi cả đống luật lệ và quy củ xã hội thượng lưu đủ để làm nàng hoảng sợ. Không. London không dành cho nàng.
“Tôi nghĩ nàng có rất nhiều những kỹ năng mà các cô gái quý tộc cần có.” Anh nghiêng đẩu, trong mắt anh xuất hiện một câu hỏi.
Nàng khẽ thở dài trước khi quay đi. Nàng lướt bàn tay dọc cái bệ gần đó và thú nhận, “Em không biết làm thế nào để trờ thành một quý cô trong xã hội: Em biết cách nói chuyện của em hoàn toàn sai, em chắc chắn sẽ gây rắc rối cho bản thân mình và tất cả mọi người xung quanh trong lần ra mắt đầu tiên, em là một thợ may khá, nhưng không biết gì về thêu thùa, em không biết gì về thời trang và em không biết khiêu vũ”. Nàng cau mày khi thú nhận những điều đó. Chắc chắn anh sẽ không thấy chúng có hơi nói quá. Không phải là nàng quan tâm liệu anh thấy nàng nói quá hay không.
Nói dối. Isabel lờ đi âm thanh nhỏ bé vang lên trong đầu nàng.
“Nàng không biết khiêu vũ sao?” Dĩ nhiên anh sẽ bám vào điều đó. “Không hẳn.”
“Được rồi, không khó để sửa được việc đó.” Nàng mỉm cười, “Thưa ngài, nếu như ngài không biết, ở vùng phương bắc xa xôi này không có mấy người biết khiêu vũ đâu.
“Chẳng phải nàng rất may mắn khi có ta ở đây sao? Ta rất muốn dạy nàng nhảy.” Nàng xoay đầu nhìn anh đầy hoài nghi. “Xin lỗi ngài có thể nhắc lại được không?”
“Ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu vào tối nay. Trong nhà có phòng khiêu vũ phải không nào?” “Vâng.” Chắc chắn là anh không nghiêm túc.
“Tuyệt. Vậy sau bữa ăn tối được không?” Nàng chớp mắt. “Sau bữa ăn tối sao?”
“Ta sẽ coi điều đó như một lời đồng ý” “Em...”
“Hay là nàng đang sợ?” Ừm, bây giờ anh còn biết cả thách thức cơ đấy.
Isabel hắng giọng. “Dĩ nhiên không.” Anh cười. “Ta cũng không nghĩ vậy. Nếu bây giờ nàng không làm ta phân tâm thêm nữa, ta sẽ gặp nàng vào bữa tối.”
“Em - tất nhiên rồi.” Trong trạng thái mù mờ, nàng đi qua các bức tượng tiến về phía cánh cửa. Tiếng gọi tên nàng vang lên qua môi anh như một lời hứa tinh quái, thậm chí từ một khoảng cách khá xa. Nàng quay lại, đột nhiên nín thở. “Vâng?”
“Chỉ trong tối nay... chúng ta sẽ vờ như nàng không phải đang chịu tang, được không?” Câu nói đó làm nàng hồi hộp và ngay lập tức nàng hiểu nếu đồng ý với yêu cầu của anh, điều đó sẽ thay đổi mọi thứ.
Isabel thở sâu, băn khoăn về câu trả lời trong một lúc lâu. Không có vấn đề gì, nàng tự nhủ, nàng cũng không thể cưỡng lại người đàn ông này và sự quyến rũ cùa anh. Anh là sự cám dỗ cuối cùng. Và nàng muốn nhượng bộ. Nàng hít thở sâu.
“Đó là một ý kiến hay”.