Những bài học này sẽ có ích gì, bạn đọc thân mến, nếu như không có đối tượng để mà quyến rũ? Nếu như chẳng có quý ông nào để tốn thời gian mà tìm hiểu? Dĩ nhiên, câu trả lời là những bài học này sẽ gần như vô ích. Vậy thì, chúng ta không phải là những quý cô may mắn nhất rồi. Trong khi đó, người ta luôn ba hoa rằng đây là thành phố đẹp nhất, rực rỡ nhất, hấp dẫn và quyến rũ, là một kho báu có thực quy tụ những người độc thân giàu có, đầy đam mê và đang lang thang một mình qua các con phố, những mong tìm được một người vợ!
Việc tìm ra những chuẩn mực của một quý ông là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, tuy nhiên không hề đáng sợ đâu, bạn đọc thân mến! Chúng tôi đã làm việc đó giúp bạn… lùng sục khắp thành phố để tìm ra những quý ngài xứng đáng nhất với sự quan tâm cuồng nhiệt, vô giá của bạn. Nếu bạn muốn, hãy cân nhắc người đầu tiên trong danh sách các quý ông xuất sắc của chúng tôi…
Pearls & Pelisses, tháng Sáu năm 1823 Khi cô gái có mái tóc vàng hoe đứng ở cửa nháy mắt với anh, đó thực sự là một giọt nước tràn ly.
Ngài Nicholas St. John ngồi lún sâu trong chiếc ghế miệng làu bàu nguyền rủa. Ai có thể tưởng tượng nổi rằng người đàn ông xuất sắc được chỉ đích danh trên một tờ tạp chí ngớ ngẩn dành cho các quý bà quý cô lại đủ sức biến phụ nữ London thành những kẻ đua đòi ngu ngốc? Lúc đầu, anh thấy điều đó khá thú vị, một trò giải trí dễ chịu. Rồi thì, những lời mời mọc bắt đầu xuất hiện. Khi đồng hồ trong căn nhà trên phố St. James của anh vừa điểm hai giờ, phu nhân Ponsonby đã nhập cuộc như những người phụ nữ khác, yêu cầu thảo luận về việc… phải làm gì đó với bức tượng mà gần đây cô ta đã mua lại từ miền Nam nước Ý. Nick biết rất rõ. Chỉ có duy nhất một nguyên nhân có thể khiến một người nham hiểm như phu nhân Ponsonby đây xuất hiện tại nhà của một người đàn ông độc thân, một lý do mà Nick dám chắc ngài Ponsonby sẽ không hề cảm thấy hợp lý.
Vì vậy, anh đã trốn tới hiệp hội đồ cổ hoàng gia, ẩn mình trong thư viện, tránh xa những người từng nghe đến các loại tạp chí phụ nữ và cho phép mình đọc một cuốn. Đáng tiếc, vị ký giả - Nick lưỡng lự trước việc sử dụng danh xưng này – đã tiến hành công việc nghiên cứu của anh ta. Và trong vòng một giờ đồng hồ, người hầu đã phải thông báo sự viếng thăm của bốn phụ nữ khác nhau về độ tuổi và địa vị, tất cả đều rất cần ý kiến tư vấn về những khối đá cẩm thạch của mình và bọn họ cứ khăng khăng rằng chỉ có ngài Nicholas mới làm được việc đó. Nick thở mạnh và khịt mũi nhớ lại. Thật là đá cẩm thạch sao.
Nick đã trả cho người hầu một cách hào phóng vì cách cư xử khôn ngoan của anh ta rồi lại bỏ trốn lần nữa. Lần này, dẹp bỏ lòng tự trọng, anh chuồn qua lối sau của Hiệp hội, đi vào một cái ngõ hẹp và bẩn thỉu, tâm trạng không phấn chấn lên được. Nghiêng vành mũ xuống để tránh bị nhận dạng, anh tới nơi trú ngụ tiếp theo – quán Chó và bồ câu và ngồi nép mình trong một góc tối đến vài giờ. Hoàn toàn không có lối thoát.
Thông thường, khi một cô hầu bàn khêu gợi đánh mắt với anh, anh sẽ sẵn sàng đánh giá sức hấp dẫn của cô ta. Tuy nhiên, cô nàng này là người thứ mười bốn công khai để ý đến vẻ thu hút của anh vào ngày hôm đó và như thế là khá đủ rồi. Đầu tiên Nick quắc mắt nhìn cô nàng, đoạn nhìn xuống cốc bia, trong thoáng chốc cảm thấy tâm trạng trở nên u ám và giận giữ hơn. “Tôi phải thoát ra khỏi cái thành phố quái quỷ này.” Một tiếng cười trầm sâu từ phía bên kia bàn vọng lại, không cải thiện được tâm trạng của anh.
“Cậu có tin là trong nháy mắt, tôi có thể đá cậu quay lại Thổ Nhĩ Kỳ không”, Nick gầm gừ. “Tôi hy vọng cậu sẽ không làm thế. Tôi ghét phải bỏ lỡ đoạn kết của vở kịch này.” Durukhan ngoái đầu nhìn qua vai, đôi mắt đen lười nhác lướt qua cô hầu bàn trẻ trung và đáng yêu. “Thật tiếc. Cô ta không nhìn tôi.”
“Một cô gái thông minh.” “Nhiều khả năng cô ta chỉ đơn giản là tin mọi điều mình đọc trong mấy tờ tạp chí thôi.” Rock cười khi thấy sắc mặt Nick quạu cọ hơn. “Nào, Nick, điều đó đâu đến nỗi khhủng khϊếp như vậy? Toàn thể phụ nữ ở London đều biết tới… sự thích hợp của cậu rồi mà.”
Nick nhớ tới đống thư mời – từ những gia đình có con gái chưa kết hôn - đang đợi mình quay về để xử lý, anh hớp một ngụm bia lớn. Đặt cái cốc bằng thiếc xuống, anh khẽ lẩm bẩm, “Quả thực, điều đó mới khủng khϊếp làm sao”. “Tôi mà là cậu thì sẽ tận dụng điều đó ngay. Giờ cậu có thể có bất kỳ cô gái nào mà cậu muốn.”
Nick ghim thẳng ánh mắt xanh biếc lạnh lùng vào bạn mình. “Cảm ơn, tôi hoàn toàn có thể làm tốt chuyện đấy mà không cần đến mấy tờ tạp chí đáng nguyền rủa đó.” Rock đáp lại bằng một tiếng càu nhàu, anh ta quay lại vẫy cô hầu bàn trẻ trung. Cô nàng ào tới bàn họ nhanh như tên bắn. Nghiêng người thật thấp để phô bày những đường cong rực lửa, cô ta thì thầm. “Thưa ngài? Ngài có… cần?”
“Đó là điều chúng tôi muốn”, Rock nói. Cô nàng trơ tráo ngồi trên đùi Nick và dựa sát mình vào anh. “Em sẽ làm bất kỳ điều gì ngài muốn, tình yêu à”, giọng nói chậm rãi và đầy nhục cảm khi cô nàng ép chặt bầu ngực vào ngực anh. “Bất kỳ điều gì ngài muốn.”
Nick kéo tay cô ta ra khỏi cổ mình và lấy trong túi ra một đồng curon. “Một lời đề nghị hấp dẫn, chắc chắn rồi”, anh nói rồi ấn đồng tiền vào tay cô ta và đẩy cô ta đứng lên. “Tuy nhiên, e rằng ta chỉ muốn uống thêm bia. Tốt nhất là cô nên tìm ai khác để đánh bạn tối nay đi.” Khuôn mặt cô nàng sa sầm trong tích tắc trước khi chuyển hướng chú ý sang Rock, đánh giá vòm ngực rộng, làn da nâu và cánh tay to khỏe của anh ta bằng con mắt dò xét. “Ngài có muốn đi không? Một vài cô gái không thích làn da ngăm đen, nhưng tôi nghĩ thế là tốt rồi.”
Rock không nhúc nhích, nhưng Nick nhận thấy đôi vai bạn mình căng ra, khi nghe thấy lời đề nghị. “Đừng hòng”, anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ thẳng thừng từ chối. Cô nàng hếch mũi lên rồi rời đi… để lấy thêm bia, Nick hy vọng thế. Khi nhìn cô nàng băng qua căn phòng, anh cảm nhận được những cặp mắt của nhiều phụ nữ khác dường như đang chăm chú nhìn mình. “Bọn họ là kẻ săn mồi. Tất cả họ.”
“Dường như cuối cùng thì Khazar cũng biết đến cảm giác bị săn đuổi.” Nick nhăn nhhó vì cái tên Thổ Nhĩ Kỳ đó và lịch sử lâu đời gắn liền với nó. Đã nhiều năm rồi không ai gọi anh là Khazar – kẻ đi săn. Giờ thì cái tên đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa; đó là phần còn lại của những tháng ngày anh ở phương Đông, cụ thể là ở đế quốc Ottoman[1], khi anh là một ai đó…không có lấy một cái tên… và chỉ có một kỹ năng duy nhất mà sau hết nó cũng là thất bại của anh.
[1] Đế quốc Ottoman hay Đế quốc Osman (là một quốc hiệu của Thổ Nhĩ Kỳ đã tồn tại từ năm 1299 đến 1923. Thời đỉnh cao quyền lực ở thế kỷ XVI và thế kỷ XVII, các lãnh thổ của Đế quốc Ottoman gồm các vùng Tiểu Á, Trung Đông, nhiều phần ở Bắc Phi và đa phần đông nam châu u). Lời nói mỉa mai không ảnh hưởng tới anh. Khoảng thời gian ở Thổ Nhĩ Kỳ đã chấm dứt trong một tình huống cay nghiệt. Một người đàn bà muốn quyến rũ anh và anh đã phạm sai lầm khi để bản thân bị bắt giữ, theo đúng nghĩa đen.
Nick đã phải ngồi tù hai mươi hai ngày trước khi được Rock cứu thoát và trốn đến Hy Lạp… nơi mà anh tuyên bố Khazar sẽ giải nghệ. Hầu hết mọi lúc, anh cảm thấy hạnh phúc vì… dược xoa dịu bởi London, bởi việc kinh doanh bất động sản và cổ vật của mình. Nhưng đã có những tháng ngày anh bỏ lỡ cuộc sống.
Anh thích trở thành người đi săn hơn là con mồi. “Phụ nữ xung quanh cậu luôn thế này”, Rock nói, kéo Nick quay lại thực tại, “Cậu chỉ đơn thuần là hòa hợp hơn với nó ngay hôm nay thôi. Ý tôi không phải tôi hiểu mối quan tâm của họ. Cậu là một cái gì đó xấu xa…”.
“Đã đi câu thì phải câu cho bằng được, có phải không nào?” Trên khuôn mặt người đàn ông Thổ Nhĩ Kỳ xuất hiện một nụ cười nhăn nhở. “Cãi nhau với tôi trong một quán rượu không phải là cư xử được đánh giá cao của một quý ông chuẩn mực đâu.”
Nick nheo mắt nhìn bạn. “Tôi sẽ mạo hiểm để khiến nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất đấy.” Rock lại cười. “Mấy mối quan tâm đàn bà này đã làm cậu mất trí rồi, cậu nghĩ là cậu có thể hạ được tôi chắc.” Rock chúi người về phía trước, chống hai tay lên bàn, nhấn giọng. “Có chuyện gì với máu hài hước của cậu vậy? Cậu sẽ thấy hết sức thú vị nếu như chuyện đó xảy ra với tôi. Hoặc anh trai cậu.”
“Vấn đề là nó xảy ra với tôi.” Nick quyét mắt khắp phần còn lại căn phòng và rêи ɾỉ khi cánh cửa quán rượu mở ra, một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen bước vào. Người đàn ông dừng lại, nhìn lướt qua đám đông,, cuối cùng đôi mắt xanh dừng lại ở Nick. Một bên lông mày khẽ nhường lên thích thú, anh ta bắt đầu rẽ đám đông và tiến về phía họ. Nick quay sang Rock với cái nhìn buộc tội. “Cậu vừa yêu cầu được quay lại Thổ Nhĩ Kỳ đúng không? Cầu xin đi.”
Rock nhìn qua vai và nhe răng cười toe toét. “Thật không phải nếu không mời anh ấy tham gia vào trò tiêu khiển này.” “Quả thật là rất may mắn. Phải thừa nhận là tôi không nghĩ mình có vinh dự được gặp Quý ông hấp dẫn của London tại đây”, một giọng nói trầm kéo dài đầy thích thú cất lên, Nick ngước nhìn người anh trai sinh đôi của mình, Gabriel St. John, Hầu tước Ralston, địa vị cao hơn bọn họ. Rock đứng lên và vỗ mạnh vào lưng Gabriel, đề nghị anh ta nên tham gia với họ. Sau khi ngồi xuống ghế, Ralston tiếp tục, “Dù nghĩ có thể tìm thấy chú ở đây…” và dừng lại trước khi nói tiếp. “Đang lẩn trốn. Kẻ hèn nhát.”
Lông mày Nick nhíu lại khi Rock bắt đầu cười. “Tôi dám chắc là nếu anh đuợc coi là một trong số Quý ông hấp dẫn của London thì Nick sẽ cực kỳ vui mừng trước nỗi đau khổ của anh.” Gabriel ngồi xuống ghế, miệng nở nụ cười vờ ngơ ngác. “Đúng vậy, nó sẽ làm thế. Tuy nhiên, tâm trạng của chú sẽ không vui vẻ lắm đâu, em trai. Bất kể chuyện gì?”
“Em nghĩ anh ở đây chỉ để làm tăng sự khó chịu của em”, Nick nói, “Nhưng chắc chắn anh có nhiều việc thú vị hơn để làm. Anh vừa mới lấy vợ mà, phải không nào?”. “Đúng vậy”, Gabriel nói, mỉm cười dịu dàng. “Dù vậy, nói thật là, cô ấy gần như đẩy anh ra khỏi cửa để đi tìm em. Cô ấy dự định tổ chức một bữa tiệc vào tối thứ Năm và sẽ giữ chỗ cho em đấy. Cô ấy không muốn Quý ngài Nicholas lang thang khắp các con phố vào buổi tối đó vì muốn tìm một người vợ đâu.”
Rock nhếch miệng cười. “Hoàn toàn có khả năng cậu ta sẽ phải làm thế nếu không có thư mời.” Nick phớt lờ người bạn mình. “Callie đọc cái tin chết tiệt đó sao?” Anh đã hy vọng chị dâu mình làm tốt hơn cơ. Nếu cô ấy đã đọc thì chẳng còn chỗ trốn nữa rồi.
Gabriel chồm người tới. “Tuần này nhỉ? Tất cả chúng tôi đã đọc nó. Nick, em đã mang lại sự kính trọng cho cái tên St. John. Làm tốt đấy.” Ngay lúc ấy, cô nàng hầu bàn quay trở lại, đặt một chầu bia khác xuống bàn, đôi mắt cô nàng lóe lên vẻ bất ngờ đoạn nhanh chóng vui mừng khi nhìn Nick, rồi nhìn sang Gabriel và nhìn một lượt trở lại. Đôi song sinh này hiếm khi có mặt cùng nhau, người ta chỉ có thể thấy họ khi cả hai cùng phát ngôn trước công chúng. Nick không thể kiên nhẫn hơn được nữa trước sự hiếu kỳ của cô nàng. Anh nhìn sang chỗ khác khi Gabriel hào phóng thưởng cho cô nàng và nói. “Dĩ nhiên, những phụ nữ thèm muốn ta hẳn phải run lên khi có được cơ hội thứ hai nhầm lẫn… mà có tước hiệu hay không thì ít nhất chú cũng cùng chia sẻ với anh diện mạo bảnh trai rồi. Dù là phiên bản trẻ hơn và kém cỏi hơn.”
Đôi mắt xanh biếc của Nick nheo lại nhìn anh trai và Rock, lúc này đang cười ha hả như những tên ngốc. Giơ cốc bia lên, anh chúc mừng bộ đôi đó, “Có lẽ cả hai người nên đi thẳng xuống địa ngục đi”. Gabriel cũng nâng cốc của mình. “Được tận mắt chứng kiến chú tức giận đáng giá lắm. Chú biết đấy, bị gắn cho cái mác là anh chàng độc thân thích hợp không phải điều tồi tệ nhất đâu. Anh có thể khẳng định rằng hôn nhân không phải là nhà tù mặc dù đã có lúc anh tin vào điều đó. Anh cảm thấy nó khá thú vị.”
Nick dựa lưng vào ghế, “Calllie đã khiến anh trở nên yếu đuối, Gabriel. Anh không còn nhớ nỗi đau mà những bà mẹ ồn ào và những đứa con gái ngấy thơ giả tạo của họ gây ra cho anh hòng thu hút sự chú ý của anh sao?” “Không hẳn.”
“Đó là do Callie là người phụ nữ duy nhất sẵn sàng chấp nhận quá khứ xấu xa trụy lạc của anh.” Nick chỉ ra. “Danh tiếng của em vẫn tốt hơn anh chán… em là một mục tiêu có giá hơn nhiều, có Chúa giúp em.” “Chú biết chứ, hôn nhân có thể làm chú tốt hơn đấy.’
Nick nhìn chằm chằm ly rượu đủ lâu để những người khác nghĩ anh sẽ không đáp lại. “Em nghĩ tất cả chúng ta đều biết rằng hôn nhân không dành cho em.” Gabriel khẽ càu nhàu. “Anh phải nhắc nhở chú rằng chuyện tương tự cũng đã xảy đến với anh. Không phải tất cả phụ nữ cũng giống như con quỷ cái đã chứng kiến chú suýt bị gϊếŧ đâu, Nick.”, Gabriel khẳng định.
“Cô ta là một trong số họ.” Nick nói, hớp một ngụm bia lớn. “Cảm ơn anh, tuy nhiên em đã học được rằng tốt nhất nên duy trì mối quan hệ với phụ nữ trong những cuộc gặp gỡ - ngắn ngủi và không cảm xúc.” “St. John, tôi mà là cậu thì sẽ không mạnh miệng về sự ngắn ngủi đâu.” Rock nói, cười toe với Gabriel trước khi tiếp tục. “Vấn đề của cậu không phải là những người phụ nữ chọn cậu, mà là những người cậu chọn. Nếu không dễ dàng mắc bẫy những kẻ chơi trò giả làm nạn nhân, cậu có thể may mắn hơn khi tiếp xúc với phái nữ đấy.”
Mọi điều Rock nói, Nick đều hiểu. Từ thời thanh niên, anh luôn mềm lòng trước mọi yêu cầu của phụ nữ. Và khi nhận ra đó là một trong những yếu điểm lớn nhất của mình – mang đến nhiều rắc rối hơn là may mắn trong cuộc sống – thì dường như anh không thể kháng cự lại nó. Vì vậy, anh tránh mối quan hệ gắn bó, với phụ nữ. Nguyên tắc của anh rất rõ ràng. Không tình nhân. Không hẹn hò thường xuyên. Và, chắc chắn, không lấy vợ.
“Được rồi, cả hai”, Gabriel lên tiếng, làm dịu cuộc nói chuyện. “Bản thân anh thấy vô cùng thích thú phải chịu sự đả kích nặng nề này”. Nick uống một ngụm bia trước khi thả người ra sau và đặt tay lên bàn. “E rằng em sẽ phải làm anh thất vọng. Em hoàn toàn không lên kế hoạch để chịu đựng sự đả kích này đâu.”
“Ồ? Làm thế nào chú có thể tránh mặt tất cả phụ nữ của London? Họ là những kẻ săn mồi tài ba.” “Họ sẽ không thể đi săn nếu con mồi của họ trốn mất”, Nick nói.
“Chú định đi à?” Gabriel có vẻ không hài lòng. “Đi đâu?” Nick nhún vai. “Rõ ràng là em đã lưu lại London quá lâu rồi. Có thể là châu u. Phương Đông. Châu Mỹ. Phải không Rock? Cậu luôn muốn một chuyến phiêu lưu trong vài tháng. Cậu muốn đi đâu nào?”
Rock cân nhắc. “Không phải phương Đông. Lần cuối cùng chúng ta ở đó, chẳng có gì hấp dẫn cả. Tôi sẽ loại nó ra.” “Cũng được”, Nick thừa nhận. “Vậy thì châu Mỹ.”
Gabriel lắc đầu. “Chú sẽ phải đi ít nhất một năm. Chú quên rằng chúng ta có một cô em gái cần phải kết hôn sao? Chú không thể để anh ở lại một mình giải quyết cái vấn đề chắc-chắn-là-thảm-họa chỉ bởi nỗi sợ hãi sự chú ý của một nhóm đàn bà.” “Một nhóm ư!” Nick phản đối, “Là một đám đấy”. Anh dừng lại, xem xét các lựa chọn. “Em không quan tâm đến nơi mình sẽ tới... miễn là nơi đó không có phụ nữ.”
Rock cảnh báo. “Chẳng có nơi quái nào cả.” Nick cười, nụ cười đầu tiên trong tối. “Tốt thôi, dĩ nhiên không phải không có ai. Có phải một đòi hỏi quá quắt nếu nơi ấy không có người phụ nữ nào đọc cái tạp chí lố lăng đó hay không?”
Gabriel khẽ nhướn một bên lông mày. “Rất có thể như vậy.” “St. John.”
Cả ba quý ông đều quay ra hướng phát ra tên Nick và nhìn thấy Công tước Leighton bên cạnh bàn. Cao to và lực lưỡng, nếu không phải là một Công tước, người đàn ông đó hẳn sẽ là một tên cướp biển tuyệt vời... với mái tóc vàng hoe và khuôn mặt lạnh băng, anh ta rất hiếm khi cười. Tuy nhiên, hôm nay trông Công tước còn lạnh lùng hơn mọi khi. “Leighton! Tham gia cùng chúng tôi nào.” Nick khều chân lấy chiếc ghế gần đó và kéo nó đến bàn mình. “Hãy cứu tôi thoát khỏi hai người này.”
“E rằng ta không thể ở lại.” Lời nói thốt ra rõ ràng và nhanh chóng. “Ta đến để tìm cậu.” “Ngài và phụ nữ London”, Gabriel cười nói.
Ngài công tước lờ đi Gabriel, đặt tấm thân khổng lồ xuống ghế, quẳng đôi găng tay lên trên chiếc bàn gỗ sứt sẹo. Quay sang Nick, anh ta gần như chặn đứng cuộc trò chuyện và cất tiếng nói, “Ta e rằng cậu sẽ không thích chuyện mà ta yêu cầu.” Ra hiệu cho cô nàng hầu bàn mang thêm một ly whisky, Nick nhận ra sự âu lo trong mắt Công tước.
“Có liên quan đến chuyện cưới xin không?”, Gabriel lạnh nhạt nói. Leighton trông có vẻ ngạc nhiên. “Không.”
“Vậy thì tôi nghĩ Nick sẽ hoan nghênh lời đề nghị của ngài.” Ngài công tước uống một ngụm lớn whisky và bắt gặp ánh mắt chú tâm của Nick. “Ta không chắc. Cậu biết đấy, ta có mặt ở đây không phải vì Nick. Ta ở đây vì Khazar.”
Sự im ắng kéo dài khi những từ ngữ đó lơ lửng quanh chiếc bàn. Rock và Gabriel sững sờ khi nghe thấy, nhưng họ không nói gì mà quay sang nhìn Nick với vẻ dò xét. Nick chúi người về trước, đặt hai cẳng tay lên chhiếc bàn sứt sẹo, ngón tay đan vào nhau. Anh nhẹ nhàng nói, hai mắt khôngg rời Leighton. “Tôi không làm nữa.”
“Ta biết. Ta sẽ không yêu cầu nếu không cần sự giúp đỡ của cậu.” “Ai?”
“Em gái ta. Nó đã biến mất.” Nick ngả lưng ra ghế. “Tôi không săn đuổi những người chạy trốn nữa, Leighton. Ngài nên gọi cho phố Bow.”
Sự thất vọng làm Leighton kích động. “Vì Chúa, St. John. Cậu biết ta không thể làm thế. Tin này sẽ có mặt trên báo ngày mai mất. Ta cần Khazar.” Nick chùn người khi nghe đến từ đó, anh không muốn trở thành kẻ đi săn đuổi một lần nữa. “Tôi không làm nữa. Ngài biết rõ mà.”
“Ta sẽ trả cho cậu bất cứ giá nào.” Ralston bật cười, một tiếng làu bàu phát ra từ phía ngài Công tước. “Có gì thú vị sao?”
“Ý kiến duy nhất là em trai tôi sẽ nhận số tiền thưởng đó. Tôi không tưởng tượng được rằng ngài vừa thuyết phục Nick chấp nhận vụ này bằng lời đề nghị đó, Leighton.” Leighton quắc mắt. “Ralston, trong hai anh em sinh đôi nhà cậu thì ta chẳng ưa cậu chút nào.”
“Hầu hết mọi người đều cảm thấy như vậy”, Ralston nói. “Cam đoan là tôi không hề cảm thấy khó chịu trước quan điểm đó. Nói thật, tôi thừa nhận mình có ngạc nhiên đôi chút vì sự xuất hiện của ngài ở đây, hạ cố nói chuyện với chúng tôi, với ‘dòng dõi có vấn đề’ của chúng tôi… chẳng phải đó là cách ngài đề cập đến chuyện đó sao?” “Gabriel, đủ rồi.” Nick ngăn Gabriel lại trước khi anh trai nói quá nhiều về quá khứ.
Ít nhất thì Leighton cũng cảm thấy bối rối. Nhiều năm về trước, đôi song sinh nhà St. John, mặc dù thuộc tầng lớp quý tộc, đã phải chịu sự khinh thường từ phía anh chàng Leighton trẻ tuổi. Một vụ bê bối đã ập xuống gia đình Ralston khi đôi song sinh còn nhỏ - biến hai người trở thành nạn nhân lý tưởng cho những gia đình trong giới quý tộc khinh rẻ và Leighton, cùng lớp với hai anh em tại Eton, chưa bao giờ quên nhắc nhở về hành động tai tiếng của mẹ họ.
Một ngày, Nick đã dồn Leighton vào tường vì hành vi của anh ta đã đi quá giới hạn. Đánh một Công tước có thể khiến nggười con trai thứ của một Hầu tước bị đuổi khỏi Eton; Nick gần như chắc chắn bị đuổi học nếu không phải là một trong hai anh em sinh đôi – và Gabriel đứng ra nhận trách nhiệm về việc làm đó. Hầu tước tương lai Ralston được gửi về nhà từ đầu học kỳ, Leighton và Nick đi đến một thỏa hiệp ngầm mà không ai hay biết.
Thỏa hiệp đó đã dẫn đến tình bạn… tình bạn đó đã phát triển tốt đẹp nhiều năm sau đó ở Eton và nhạt dần trong những năm Nick tới lục địa. Leighton đã trở thành một Công tước và tài trợ một phần không nhỏ cho các cuộc thám hiểm những vùng đất xa xôi ở phương Đông của Nick và Rock. Leighton đóng một vai trò quan trọng trong việc tạo ra Khazar.
Tuy nhiên, Nick không còn là người đó từ rất lâu rồi. “Ngài biết chuyện gì rồi?”
“Nick…” Rock lên tiếng lần đầu tiên kể từ khi ngài Công tước đến, nhưng Nick giơ tay ngăn lại. “Chỉ là tò mò thôi.” “Ta chỉ biết nó đã biến mất. Nó đã lấy tiền và vài thứ nó cho là có giá trị.”
“Tại sao cô ấy bỏ đi?” Leighton lắc đầu. “Ta không biết.”
“Luôn luôn có một lý do.” “Có thể là do… nhưng ta không biết nữa.”
“Khi nào?” “Hai tuần trước.”
“Và bây giờ ngài mới đến tìm tôi sao?” “Nó đã lên kế hoạch đi gặp một người chị họ ở Bath. Khoảng mười ngày trước, giờ ta nhận ra nó đã nói dối.”
“Người hầu của cô ấy thì sao?” “Ta đã khiến cô ta khϊếp sợ để phải thừa nhận rằng Georgiana đã đi lên phía bắc. Cô ta không biết bất kỳ chuyện gì khác. Em gái ta rất cẩn thận trong việc che đậy dấu vết của nó.”
Nick ngả lưng ra ghế, miệt mài suy nghĩ. Kẻ nào đó đã giúp cô ta. Vẫn tiếp tục giúp ngay cả khi cô ta không từ bỏ và không quay trở lại với anh trai. Đã nhiều năm kể từ khi bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới. Nhưng đây không còn là cuộc sống của anh nữa rồi.
Anh bắt gặp ánh mắt lo lắng của ngài Công tước. “Nick, nó là em gái ta. Cậu phải biết rằng ta sẽ không yêu cầu cậu tìm kiếm nó nếu như có cách khác.” Câu nói ấy đã đánh trúng tâm can Nick. Anh cũng có một cô em gái. Và anh sẽ làm bất kỳ điều gì để bảo vệ con bé.
Chết tiệt. “Thưa ngài?”
Nghe thấy giọng nữ ngập ngừng, Nick quay sang thấy hai phụ nữ trẻ đang gần đó, đang nhìn mình một cách háo hức. Nick nói với giọng cảnh giác. “Vâng?” “Chúng tôi... ”, một trong hai cô bắt đầu nói, sau đó dừng lại. Người còn lại đẩy nhẹ cô ta tiến đến gần anh.
“Vâng?” “Chúng tôi là những người hâm mộ.”
Nick chớp mắt. “Của ai?” “Của ngài.”
“Của ta.” “Đúng vậy!” Cô thứ hai tươi cười và bước đến gần hơn, đưa ra một cái gì đó rất đáng ngờ, giống như...
Nick thầm chửi thề. “Ngài có thể ký tặng vào cuốn tạp chí của chúng tôi không?”
Nick giơ một tay lên. “Các quý cô, ta sẽ làm, nhưng các cô tìm nhầm người rồi.” Nick chỉ tay về phía Gabriel. “Đó mới là Quý ngài Nicholas.” Rock khịt mũi khi hai cô gái chuyển sự chú ý sang Hầu tước Ralston, bản sao sáng chói của con mồi thực sự và cười khúc khích vì thích thú.
Ngay sau đó, Gabriel tự giới thiệu mình, cười tươi nói với hai cô gái. “Thật hân hạnh cho ta khi được ký tên lên tạp chí của các cô.” Cầm quyển tạp chí và bút mà họ đưa, anh ta nói, “Các cô biết đấy, phải thừa nhận rằng, đây là lần đầu tiên ta thu hút được sự chú ý của các quý cô khi có mặt anh trai ta. Ralston luôn được coi là người đẹp trai hơn trong hai người”. “Không!” Hai cô nàng quả quyết.
Nick đảo mắt. “Thật đấy. Hãy hỏi bất kỳ ai. Họ sẽ nói với các cô rằng ngài Hầu tước là người tuyệt hơn. Tôi chắc chắn cá cô đã nghe thấy thế.” Gabriel nhìn họ với nụ cười chiến thắng. “Các quý cô, hãy thừa nhận điều đó đi. Chuyện đó không làm tổn thương ta đâu.”
Gabriel giơ quyển tạp chí lên, trưng ra cái bìa khoa trương: Bên trong! Các Quý ông hấp dẫn của London! “Đúng vậy... không nghi ngờ rằng chuyện này sẽ tạo nên những câu chuyện thần kỳ cho danh tiếng của ta. Thật vui khi biết khắp nơi đều cho rằng ta đang tìm kiếm một người vợ!”. Hai cô gái gần như chết ngất vì sung sướиɠ.
Không lầy làm thích thú, Nick quay sang nhìn Leighton. “Phía bắc, có phải ngài đã nói vậy không nhỉ?”. “Đúng thế.”
“Phía bắc là một nơi rộng lớn. Chúng ta có thể phải mất vài tuần để tìm ra cô ấy.” Rock cảnh báo. Nick quay sang hai người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào khuỷu tay Gabriel và phấn khích chờ đợi, sau đó quay lại nói với những người đàn ông ngồi tại bàn.
“Tôi thấy mình đã sẵn sàng để đi một chuyến.”