Chương 5: [H+] Phát tình

Thang máy tạm dừng hoạt động.

Miên Miểu nhìn biển báo trước cửa thang máy, cậu thở dài an ủi bản thân.

"20 tầng mà thôi, không phải 30 hay 50 tầng."

Càng nói càng tuyệt vọng, Miên Miểu thở dài đi thang bộ, hai tay ôm một thừng hàng to đùng, cũng may đơn hàng này không nặng, trái lại còn cực nhẹ, hình như là thú bông gì đó.

Khách hàng lần này chỉ đích danh muốn cậu giao hàng, nên Miên Miểu đành nhận lấy.

Một đường leo thẳng tới tầng 20 muốn lấy mất nửa cái mạng của cậu. Miểu Miểu mệt thở không ra hơi.

"Ting tong... cạch."

Phí Lẫm Nhiên lập tức mở cửa, có vẻ anh vừa tắm xong, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm, cơ ngực cơ bụng săn chắc đều lộ ra. Nước nhỏ giọt từ ngọn tóc chảy dọc xuống hầu kết gợi cảm, sau đó lăn xuống dọc theo đường rẽ của các khối cơ. Hơi thở nam tính nháy mắt ập thẳng vào mặt cậu.

Miên Miểu trố mắt đứng đơ ra tại chỗ, tổn thọ tổn thọ, cậu chưa thấy gì hết!

"Cậu muốn nhìn bao lâu?" Ban Đêm dùng âm thanh gợi cảm hỏi.

"Xin, xin lỗi?"

"Hay là cậu muốn để người khác nhìn thấy tôi không mặc quần áo nên mới cố ý đứng chặn ở cửa?"

Miên Miểu lập tức bước vào, gấp gáp nói:

"Vậy, anh đóng cửa lại đi."

"Cạch."

Khoan! Miên Miểu giật mình, cậu bước vào nhà anh làm gì? Đúng là sắc đẹp lầm người!

Thấy cậu có ý định bước ra, Ban Đêm nhanh tay khóa cửa, chuyển chủ đề hỏi.

"Đơn hàng của tôi đâu?"

"Xin mời ký tên." Miên Miểu chỉ có thể căng da đầu đưa hàng.

Ban Đêm tiến lại gần, Miên Miểu tự động lùi về sau, đến khi lưng dựa sát vào tường cậu rốt cuộc không còn đường lui. Ban Đêm cúi đầu nhìn đơn hàng, gần tới mức cậu có thể thấy được từng sợi lông mi của anh. Ban Đêm tư thái tùy ý nhưng thực chất đã bao trọn Miên Miểu vào lòng anh.

Miên Miểu bị dồn vào tường, xung quanh đều là hơi thở nóng rực của Alpha, cậu cũng cảm thấy nóng quá, tuyến thể cũng nóng quá.

Không đúng! Miên Miểu lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ hoảng loạn.

Cảm giác khô nóng quen thuộc lại xa lạ bao lấy cơ thể cậu. Miên Miểu biết cậu đang bệnh, cậu sẽ phát tình và nó không thể dự đoán trước nhưng cậu cũng không ngờ rằng bản thân sẽ phát tình trong 7 ngày an toàn!

Ban Đêm đã phát hiện Miên Miểu không đúng, pheromone hương mật ong như không cần tiền mà ồ ạt tản ra trong không khí, trần trụi câu dẫn anh. Ban Đêm cũng không nhịn được phóng thích pheromone đáp lại cậu.

Miên Miểu khó khăn nắm lấy điện thoại ở trong túi ra nhưng tay không có sức lực khiến điện thoại rơi xuống sàn văng đến cạnh chân Ban Đêm.



Miên Miểu liếʍ đôi môi khô ráo của mình, cậu gian nan nói: "Giúp tôi..."

Ban Đêm ngẩng đầu nhìn thẳng Miên Miểu, đôi mắt sáng lên chờ câu nói "muốn anh" tiếp theo của cậu nhưng anh liền bị dội cho một gáo nước lạnh.

"Giúp tôi... gọi cho Trần Tĩnh."

Ban Đêm khuôn mặt tối sầm lại, ánh mắt u ám khóa chặt lên người cậu. Miên Miểu cũng không nhìn thấy biểu tình đáng sợ của anh, cậu chỉ lặp lại câu nói như đó là hy vọng cuối cùng của cậu.

"Mau, gọi cho Trần Tĩnh."

Trần Tĩnh là bác sĩ đấy, không gọi cho hắn thì gọi ai!

Hai người đã hẹn trước, và đã xác định hắn sẽ là Alpha trợ giúp cậu, nên Miên Miểu lặp tức nghĩ đến Trần Tĩnh.

Ban Đêm nghiến chặt răng, tiến lên nắm lấy cằm của cậu, ách thanh hỏi: "Tìm hắn? Trước mặt cậu có sẵn một Alpha, tìm đâu cho xa!"

Ban Đêm ghen ghét phát cuồng, Miên Miểu phát tình thế mà lại gọi tên Alpha khác!

Không được, anh không cho phép!

Ban Đêm cường thế bế cậu lên, đi thẳng về phòng.

"Tôi sẽ cho cậu biết người đang giúp cậu là ai."

"Ô." Miên Miểu mặt đỏ bừng bị đè trên giường, ánh mắt mông lung một tầng hơi nước.

Quần áo rất nhanh đã bị cởi bỏ, cậu trơn bóng mà nằm dưới tầm mắt của anh. Ban Đêm cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại mê người, đầu lưỡi mạnh mẽ càn quét khoang miệng thơm ngọt của cậu.

Miên Miểu bị anh cướp đoạt không khí, hô hấp khó khăn khiến hai mắt cậu tối sầm lại. Đến khi cậu sắp không thở được nữa anh mới buông tha cậu, chuyển dời sang một nơi mê người khác.

Ban Đêm hôn lên tuyến thể yếu ớt của cậu, nháy mắt hương pheromone trong phòng càng trở nên ngọt nị.

Miên Miểu cả người run rẩy nằm trong lòng anh, cơ thể nhạy cảm khiến cậu rùng mình liên hồi.

Ban Đêm thế mà còn trêu chọc: "Thật đáng yêu."

Miên Miểu cực kỳ xấu hổ, cậu không khống chế được cơ thể của mình.

"Đừng nói nhiều, anh có làm không thì bảo!" Miên Miểu thẹn quá thành giận quát.

Ban Đêm ánh mắt hiện lên ý cười, anh thành thật "chăm sóc" cậu.

Miên Miểu được hầu hạ thoải mái, cả người đều lân lân, trong lúc cậu còn đắm chìm vào sự dịu dàng của anh thì Ban Đêm đột nhiên cắn xuống! Răng nhọn phá vỡ làn da cấm sâu vào tuyến thể, cùng lúc đó hung khí bên dưới cũng mạnh mẽ xông thẳng vào cửa động.

"Aaa..." Miên Miểu cong eo, hai nơi đồng thời chịu kí©h thí©ɧ khiến cậu trợn tròn mắt.

"Nóng quá." Dưới sự xâm chiếm của anh, cậu run rẩy bắn ra, hai chân xụi lơ trên eo anh.



Anh thế mà còn tâm trạng trêu đùa: "Thật nhanh."

Dày đặc pheromone, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ khiến Miên Miểu muốn chạy thoát, nhưng tay chân của cậu đều bị anh giam cầm, hạ thân bị mãnh liệt kí©h thí©ɧ làm cho cậu mất đi sức lực, chỉ có thể run rẩy giương chân mặc cho anh càn quét.

Bàn tay nóng rực ân cần xoa bóp mông vểnh của cậu.

Cơ thể của cậu như muốn bay lên, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cậu có thể nghe rõ tiếng trầm thấp thở dốc của anh, cũng nghe được phụt phụt tiếng vang nơi xấu hổ.

"Hức... A."

Này đó thanh âm làm cậu cảm thấy thẹn tới cực điểm, nhưng cậu vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên ngâm cao vυ"t.

Cơ thể dần nhiễm màu phấn hồng, bụng nhỏ run rẩy phun ra mật nước, phảng phất tâm trí của cậu đều anh khống chế, cùng anh đạt tới cộng hưởng.

Pheromone trong phòng mỗi lúc một dày đặc, áp lực nghẹt thở như muốn hòa làm một.

Cao trào giống như sóng lớn ồ ạt dạt vào bờ, sóng sau cao hơn sóng trước, liên miên không ngừng. Như vậy cao tần suất thụt đẩy, Miên Miểu không biết cậu đã ra bao nhiêu lần. Cậu dần dần không thể thừa nhận nổi kɧoáı ©ảʍ bên dưới, nước mắt thấm ướt đôi mắt xinh đẹp, âm thanh rêи ɾỉ kèm theo khóc nức nở.

"Cậu nhỏ" bị anh nắm trong tay, Alpha ở phương diện này quả thật là biếи ŧɦái, không thầy dạy cũng hiểu cách lấy người dưới thân.

"Dừng, dừng lại, ưʍ... không chịu nổi, thật, không chịu nổi." Miên Miểu hay tay lung tung đẩy anh ra, trong miệng là tiếng rêи ɾỉ ngọt nị.

Cảm giác vừa ngứa vừa tê lại đau, nói không nên lời là loại cảm giác gì, cậu chỉ biết thật sự không chịu nổi.

"A!" Ban Đêm đột nhiên tăng lớn lực, bàn tay siết chặt.

Động tác muốn đẩy ra của cậu khiến anh cực kỳ khó chịu, lại nghĩ tới Miên Miểu từng muốn Trần Tĩnh giúp cậu, Ban Đêm ghen tị phát cuồng, anh tức giận siết chặt cậu nhỏ trong tay, uy hϊếp.

"Lại dám từ chối liền bẻ gãy nó."

Miên Miểu sợ hãi cả người run lên, hai đùi ngọc vô thức quấn chặt lấy eo anh cầu tha thứ.

Ban Đêm bị động tác này của cậu lấy lòng, không tiếp tục trêu chọc cậu. Miên Miểu há miệng thở dốc, Ban Đêm nhân cơ hội hôn lấy cậu, bàn tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà vuốt trước ngực cậu không ngừng trêu đùa hai điểm nhỏ.

Cơn ngứa tê dại trước ngực khiến Miên Miểu không tự giác cong eo, lòng ngực gầy yếu dáng sát cơ bắp săn chắc của anh.

Toàn thân trên dưới, sở hữu nơi mẫn cảm đều bị Ban Đêm nắm giữ, hơn nữa không chút nào thương tiếc mà kí©h thí©ɧ. Miên Miểu cảm thấy chính mình phảng phất như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, bốn phía là mênh mông đại dương không có điểm cuối. Thân thuyền yếu ớt bất lực thừa nhận từng cơn sóng vỗ về.

Sau hơn trăm cú thúc, Ban Đêm gầm nhẹ đẩy mạnh eo xông thẳng về phía trước.

"Aaaa..." Miên Miểu thét chói tai, bụng nhỏ co rút mãnh liệt nhận lấy chất lỏng nóng bỏng của Alpha.

Dày đặc mà nùng liệt kɧoáı ©ảʍ làm cậu hít thở không thông, đại não trống rỗng.

"Không, không thể tiếp tục, sẽ hư mất..." Miên Miểu nghẹn ngào khóc nấc lên.

"Sẽ không hư." Anh chỉ mới làm một lần thôi, sao mà đủ được!

Miên Miểu sợ hãi hô lên, sợ hãi giây tiếp theo sẽ bị anh làm chết ở trên giường.