Chương 31: Chúng ta chia tay đi.

Ban Ngày thầm mắng một câu xui xẻo, anh muốn ngồi dậy tìm cách cởi trói nhưng cơ thể vô lực khiến anh thất bại nhiều lần. Cảm giác này thật không tốt chút nào.

Lúc này Ban Ngày cảm nhận được bên cạnh anh có người, Miên Miểu đang trong tình trạng cần hút pheromone của anh, mắt cũng không mở, cậu theo thói quen nhào vào lòng Ban Ngày hít lấy hít để.

Ban Ngày toàn thân nổi cả da gà, không cần đoán cũng biết Omega cả gan dám ôm anh là ai, cơ thể anh kịch liệt bài xích việc bị cậu động chạm, nhưng Miên Miểu nào có hay biết gì, cần thì hút, hút đến khi thỏa mãn vẫn ôm anh cứng ngắc không buông tay.

Cậu nhập nhèm vùi mặt vào ngực anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy Ban Ngày mà chìm vào giấc ngủ. Pheromone thơm ngọt của Omega cũng len lỏi tỏa khắp căn phòng dây dưa không thôi với hương hạt sen thanh mát đắng chát.

Ban Ngày trên trán thấm mồ hôi, động không thể động thì đừng nói tới việc đẩy Miên Miểu ra.

Từ bây giờ cho tới khi Miên Miểu tỉnh dậy, Ban Ngày nghiễm nhiên bị cậu biến thành bạc hà mèo hình người, bị Miên Miểu hết ôm lại hút, thỉnh thoảng còn vô thức há miệng cắn anh.

Đối với người bị bệnh sạch sẽ và chán ghét hành động tiếp xúc như Ban Ngày thì đây chính là địa ngục, là thảm họa long trời lở đất, mỹ nhân ôm trong ngực thì chẳng khác nào ác ma.

Miên - ác ma- Miểu ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng, tỉnh dậy cả người đều nhẹ nhàng thanh thản.

"A!"

Cậu trừng mắt phát hiện Phí Lẫm Nhiên sống không còn gì luyến tiếc nằm bên cạnh. Tay chân bị trói, bịt mắt che miệng, áo quần xộc xệch, aaaaa... quá gợi cảm!

Miên Miểu nuốt nước miếng cái ực, hai tay che mặt cảm thấy hình ảnh này bạo quá rồi!

Mẹ nó, gợi cảm chết đi được!

Miên Miểu run tay muốn cởi trói cho anh nhưng lại nhớ tới mấy câu Ban Đêm dặn dò cậu trước khi ngủ nên đành thu tay lại.

Ban Ngày nghe Miên Miểu đã tỉnh, nên anh giả bộ mới tỉnh ngủ, đang muốn chờ cậu cởi trói giúp anh nhưng không ngờ cậu cứ thế mà xuống giường, sau đó ra về!

Ra về?!

Trước khi đi, Miên Miểu yên lặng không nói một lời nhét một cái kéo vào tay Ban Ngày rồi mới lon ton ra khỏi phòng.

Ban Đêm dặn cậu rằng, sáng dậy dù thấy gì thì cũng đừng hỏi, đừng nói chuyện, nhớ đưa kéo cho "anh" là được.

Miên Miểu tôn trọng sở thích của anh nên không hỏi nhiều chỉ cần làm theo. Miên Miểu xoa xoa đầu, cảm khái sở thích của Phí Lẫm Nhiên đúng là kỳ kỳ quái quái.

...

Ban Ngày đen mặt tự dùng kéo tự giải cứu bản thân, cảnh tượng mất mặt này anh không muốn nhớ lại một lần nào nữa.

Ban Ngày ánh mắt lạnh như băng sương nhìn chằm chằm căn phòng này, hận không thể đốt trọi nói, thiêu hủy quá khứ đen tối!

Anh đứng dậy lên tầng 50 để tắm rửa, ánh mắt như muốn nổi bão nhìn chằm chằm vào dấu vết trên người.

Ghê tởm, thật ghê tởm, dù kỳ cọ bao lâu anh vẫn cảm thấy không đủ sạch sẽ. Tất cả là do Miên Miểu, nếu cậu ta không xuất hiện thì Ban Đêm cũng sẽ không yêu đương, cuộc sống của anh cũng sẽ không bị đảo lộn như hiện tại.

Mọi việc đều do cậu ta!

Ban Ngày phẫn nộ đấm vào tường, gân xanh vì quá dùng sức mà cũng hiện lên. Anh vuốt mái tóc ướt ra sau, trong lòng là lửa giận không thể dập tắt. Anh tuyệt đối phải rửa mối nhục nhã của ngày hôm nay!

Ban Ngày hung hăng lấy khăn tắm quấn quanh eo, bước ra khỏi phòng tắm liền cầm điện thoại gọi cho một người, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.



"Nhiên ca, anh rốt cuộc nhớ tới người ta rồi sao?"

...

Tiệm cà phê.

"Miên Miểu, hết bánh quy rồi, cậu nướng thêm đi." Một nhân viên hô.

"Ok ok."

Hôm nay tiệm vẫn đông như thường ngày, biết sao được, đồ ăn thì ngon mà giá lại phải chăn, chưa kể dàn nhân viên toàn cực phẩm, không đông khách cũng khó.

Miên Miểu loay hoay trộn bột, khi cậu đang bận rộn thì cánh tay bị người khác cố ý đυ.ng vài lần. Cậu chưa kịp ngẩng đầu lên liền thấy chị chủ quán kéo cậu ngồi xổm xuống, trốn tránh sau quầy bánh thần bí nói nhỏ.

"Miên Miểu, bạn trai của cậu nɠɵạı ŧìиɧ rồi kìa."

Miên Miểu: "???"

Thấy cậu mờ mịt, chị chủ quán hận ngứa răng, tức tối nói:

"Nɠɵạı ŧìиɧ đến tận trên đầu cậu mà cậu còn bình tĩnh được! Nhìn xem cái bộ dạng ân ái đáng chết của đôi tra nam kia kìa!"

Chị chủ quán kéo tay Miên Miểu, hai người ló đầu ra khỏi quầy bánh, lén lén lút lút nhìn theo hướng chị chỉ.

Bàn số 5, trong góc, một Omega vẻ ngoài hoạt bát đang cười híp mắt ăn bánh kem, đối diện là một Alpha dáng vẻ lạnh lùng nhưng vẫn thi thoảng đưa giấy cho O lau miệng, hai người không nói chuyện nhưng bầu không khí lại rất hài hòa, vừa nhìn liền biết là một cặp đôi đang hẹn hò.

Omega kia là Phù Ngư và Alpha là Phí Lẫm Nhiên, nhưng là... Miên Miểu không nhận ra họ.

"Hai người này ngồi hơn nửa tiếng rồi mà cậu còn bình tĩnh như vậy! Là chị đây thì vén tay áo tán chết họ rồi!"

Miên Miểu lắc đầu phủ nhận: "Tôi không có bạn trai, người kia không phải bạn trai tôi."

Chị chủ quán ôm mặt: "Không thể nào!"

Lần trước tận mắt cô thấy anh rất quan tâm Miên Miểu mà, không lẽ cô nhận lầm người? No no no, ánh mắt tia trai đẹp của cô thì sao sai được!

"Hai người ngồi ở đây làm gì vậy? Rảnh quá thì tìm chỗ khác ngồi đi bà chị."

Tiệp Vân trề môi đá vào mông chị chủ quán, sẵn lấy váy của cô lau lau bụi trên giày của hắn.

Tiệp Vân cũng sớm thấy Phí Lẫm Nhiên và Phù Ngư, nhưng nhìn Miên Miểu đạm nhiên như vậy, hắn nghĩ là cậu thấy rõ bản chất cặn bã của tra nam nên chia tay rồi, vì vậy cũng làm ngơ không nói.

"Chị ngồi chình ình ở đây biết chật chỗ lắm không, vướng chân muốn chết."

"Cái thằng quỷ, mày ngứa đòn phải không, dám làm dơ váy chị mày!"

"Chị dám đánh thử xem, không phải vì hết tiền tôi mới còn lâu tới đây nhá!"

"Á à, mày lại ngứa đòn."



Miên Miểu hôm nay cũng mới biết hai người là chị em, nghe tiếng "ting ting" của lò nướng, Miên Miểu hoảng hốt:

"Nhường đường nhường đường, bánh quy của tôi sắp cháy rồi."

"Tiệp Vân, bỏ cái ly đó xuống, đó là đồ uống của khách!"

"Bà chị keo kiệt, tôi pha chế ly khác là được chứ gì!"

Nhân viên lâu năm thấy cảnh này hận không thế lấy mâm phang tỉnh họ, biết khách đông lắm không còn đứng đó gây rối!

Nhân viên số 2: "Bình tĩnh bình tĩnh, chủ quán là nhất, tiền lương là nhất!"

Bên này "náo nhiệt ấm áp", ở phía đối diện Phí Lẫm Nhiên không biết đã đi từ khi nào, chỉ còn mỗi Phù Ngư cười tủm tỉm ngồi uống nước.

Phí Lẫm Nhiên có thể chủ động dẫn hắn đi hẹn hò đã là chuyện vui rồi, niềm vui nhân 2 khi nơi này có Miên Miểu.

Phù Ngư nghĩ rằng Phí Lẫm Nhiên đã thông suốt, hạng Omega tầm thường sao có thể xứng với anh, chỉ có hắn mới là ứng cử viên tốt nhất.

Phù Ngư còn muốn ngồi ở đây lâu chút để xem sắc mặt buồn rầu của Miên Miểu, nhưng cậu đi lướt qua hắn vài lần cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Phù Ngư nào chịu được sự sỉ nhục này, hắn lập tức chỉ đích danh muốn Miên Miểu, bảo cậu ngồi xuống nói chuyện với hắn!

Chị em Tiệp Vân: "!!!" Hai người lại núp sau quầy nghe lén xem họ nói gì, ánh mắt tràn đầy vẻ hóng chuyện.

Miên Miểu mê mang hỏi: "Cậu là ai?"

Phù Ngư tức giận trừng mắt, cậu ta thế mà không nhớ hắn! Đây chắc chắn là chiêu trò khıêυ khí©h mới!

"Phù Ngư - vị hôn phu của Phí Lẫm Nhiên!"

Miên Miểu: "À, vậy cậu muốn nói gì?"

Phù Ngư kiêu ngạo nâng cằm, hừ lạnh nói.

"Cậu coi như cũng biết điều đấy, hai người chia tay rồi thì sau này cậu đừng dây dưa với anh ấy."

Miên Miểu: "Tốt."

Phù Ngư không ngờ cậu dứt khoát như thế, chưa để hắn nói thêm gì đó thì Miên Miểu đã bận rộn đi pha nước.

Thật ra Miên Miểu cũng muốn kết thúc mối quan hệ này, cậu cũng hết bệnh rồi, giải tán thôi! Còn về việc Phù Ngư tự nhân là hôn thê hôn phu gì gì đó thì cậu không quan tâm. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Phí Lẫm Nhiên, anh tự mà giải quyết.

Miên Miểu sòng phẳng rõ ràng mà nghĩ thông suốt, sau đó cậu liền quăng vấn đề này qua một bên, một tí ưu thương cũng không có.

Vì vậy chờ khi Ban Đêm vui vẻ xuất hiện trước mặt cậu, chuẩn bị mời Miên Miểu đi chơi thì chỉ nhận được một câu.

"Chúng ta chia tay đi."

Ban Đêm: "?!!"

Khoan từ từ, anh đã làm gì sai!