Từ sau lần thứ hai cùng Ban Đêm lăn giường, Miên Miểu đến bây giờ vẫn chưa phát tình, chỉ có một vấn đề là tuyến thể sau gáy vẫn luôn nóng lên.
Lúc đầu chỉ là hơi sưng nhẹ kèm theo cảm giác ấm ấm, cậu cứ nghĩ là sẽ phát tình nhưng không ngờ qua vài ngày vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Mỗi ngày qua đi thì tuyến thể lại nóng lên một tí, tựa như sốt nhẹ kéo dài, dù Ban Đêm có thử cắn vài lần nhưng đều vô dụng.
Miên Miểu lo lắng nên đi khám bác sĩ, và được câu trả lời rằng. Pheromone đang tích tụ lại đến một mức nhất định nào đó cậu sẽ phát tình, một khi bùng nổ nhiệt triều thì mỗi đêm đều yêu cầu "vận động hài hòa".
Nói trắng ra là ấp ủ để bộc phát một trận phát tình lớn.
Miên Miểu nghe xong khϊếp sợ không khép được miệng, báo chuyện này cho Ban Đêm mà anh ta lại có vẻ rất là mong đợi.
Miên Miểu: "..."
Không chỉ thế, mấy ngày nay cậu còn bận việc giao đơn thiết kế, Miên Miểu dùng mọi thời gian rảnh để thực hiện. Hiếm khi có Miên Miểu ở nhà lâu như vậy, hai nhóc con cực kỳ hưng phấn quấn lấy cậu chơi.
Miên Miểu dùng một bịch bánh quy nhỏ thành công khiến hai nhóc con an tỉnh trong chốc lát. Cũng không biết hai đứa nghĩ như thế nào mà Nhu Nhu bắt đầu dạy Túc Túc nói chuyện, nãi âm mềm mụp, phồng má gằn từng chữ.
"Cơm cơm."
"A a."
"Cơm cơm!"
"A a!"
Túc Túc nghẹn đỏ mặt nhưng chỉ có thể phát ra "a a!", nhóc con ỉu xìu cúi đầu, có dấu hiệu muốn khóc. Nhu Nhu cũng tức chết rồi, dạy mãi mà Túc Túc không nói được, nhóc chẹp miệng cũng muốn khóc.
Nhưng hồi lâu sau trong nhà vẫn yên tĩnh. Miên Miểu quay sang nhìn thì thấy hai đứa đã lăn ra ngủ mất tiêu.
Miên Miểu bị hai nhóc chọc cười khặc khặc, chuẩn bị ôm hai đứa về phòng ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
"Uy."
Miên Miểu hỏi: "Ai vậy?"
"Tôi là Phù Ngư." Phù Ngư nheo mắt chờ Miên Miểu hoảng loạn thất kinh, cậu dám quyến rũ Phí Lẫm Nhiên thì phải chuẩn bị tinh thần bị "chính thất" bắt tại trận.
Miên Miểu: "... Phù Ngư là ai? Tôi nên biết sao?"
Phù Ngư cảm thấy hắn bị xem thường, tức giận nói: "Đừng giả ngu, trưa nay gặp ở AA!"
Miên Miểu: "Tôi rất bận, không gặp người lạ."
"Tôi là vị hôn phu của Phí Lẫm Nhiên!" Phù Ngư tung ra một quả bom!
Động tác đắp chăn cho hai nhóc của cậu cứng lại, rõ ràng Phí Lẫm Nhiên nói với cậu anh không có bạn trai hay bạn gái!
Phù Ngư: "Gặp mặt tôi sẽ cho cậu biết sự thật."
Hắn không tin tiểu tam còn dám cự tuyệt chính thất, đến lúc đó hắn sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ!
Miên Miểu trầm trọng nói: "Được, nhưng buổi trưa tôi bận, đổi thời gian khác đi."
"Sáng mai? Không được, tôi còn phải đi làm."
"Vậy chọn chiều hôm nay đi."
Phù Ngư biểu tình một lời khó nói hết mà tắt điện thoại, đối phương còn bình tĩnh chọn thời gian với hắn.
Không lẽ Phí Lẫm Nhiên thích tính cách kỳ ba này? Hắn có nên học hỏi một chút?
Miên Miểu càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ nên đã nhắn tin cho anh, nói rằng có một người tự xưng vị hôn phu của anh tìm cậu.
Nhưng như anh đã nói, vào ban ngày anh cực kỳ bận nên tin nhắn của Miên Miểu hoàn toàn không được trả lời.
Đến chiều, Miên Miểu đã tới điểm hẹn, Phù Ngư đã bắt chéo chân ngồi đấy chờ cậu. Hắn thấy Miên Miểu liền quăng cho cậu một cái thẻ ngân hàng, hất mặt nói.
"Cầm tiền liền rời khỏi Phí Lẫm Nhiên."
Miên Miểu: "Tôi từ chối." Rời khỏi anh cậu phát tình thì phải làm sao bây giờ? Cậu lại không thể đổi Alpha khác!
Miên Miểu thấy hắn sắp nổi cáu, cậu bổ sung thêm: "Phí Lẫm Nhiên nói với tôi anh ấy không có bạn trai."
"Vị hôn phu sao có thể tính là bạn trai được!" Phù Ngư quát.
Phí Lẫm Nhiên xem thường việc nói dối, anh ấy sao có thể nói với cậu như vậy, chắc chắn là Miên Miểu chủ động quyến rũ anh!
Ngày kia anh không dẫn cậu đi tụ hội thế mà lại dẫn theo Miên Miểu, thậm chí có Omega còn nhắn tin cười nhạo hắn sắp bị Phí Lẫm Nhiên vứt bỏ!
Phù Ngư sao có thể nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Miên Miểu nhíu mày hỏi: "Cậu có gì chứng minh Phí Lẫm Nhiên là vị hôn phu của cậu?"
Miên Miểu dám khẳng định rằng Ban Đêm không nói dối, lần đầu nhận danh thϊếp cậu có lên mạng tra tin tức, truyền thông cũng không nói Phí tổng có vị hôn phu.
"Đương nhiên là có!" Phù Ngư lớn tiếng khẳng định.
Phù Ngư khi nhỏ cũng chẳng có chút liên quan gì đến Phí gia, mẹ của hắn là một trong số những tình nhân của Phù ba, con cái của tình nhân vốn có hay không đều không quan trọng.
Trước khi được nhận về Phù gia thì hắn là người vô hình, mọi chuyện thay đổi khi hắn lên 10 tuổi.
Ngày hôm ấy hắn được mẹ dẫn đi công viên giải trí, buổi chiều cuối ngày chuẩn bị về nhà nhưng hắn ham chơi nên chạy lung tung, chạy đến bên một hồ nước lớn. Thấy ở đây không có ai hắn vốn định quay lại nhưng không ngờ bắt gặp một đứa trẻ khác đang nằm trên mép bờ cạnh hồ nước.
13 tuổi Phí Lẫm Nhiên cả người ướt nhẹp, chỉ có đầu và bả vai là gác ở trên bờ, còn nửa người dưới đều chìm trong nước. Giống như là bị trượt chân ngã xuống hồ.
Khi ấy Phù Ngư kinh hoảng cực kỳ, hắn nhanh chân chạy tới kéo anh lên đề phòng Phí Lẫm Nhiên lại chìm vào trong nước. Sau đó cõng anh trên lưng thấp thỏm chạy đi tìm người cứu giúp.
Phù Ngư vẫn còn nhớ như in cái thời khắc thay đổi đời hắn. 5 giờ xế chiều, hoàng hôn ngã bóng, một mãnh trời đỏ rực hắn cõng anh trên lưng. Dù có vài lần vấp ngã nhưng cũng may là cứu anh kịp lúc.
Qua hôm đó thì Phù ba mới bắt đầu nhận hắn làm con, đưa hắn về Phù gia, từ đây hắn chân chính trở thành Phù thiếu gia. Ba mẹ của Phí Lẫm Nhiên liên tục đến nhà hắn cảm ơn, qua lại nhiều lần, hợp tác nhiều, hai nhà dần nói miệng muốn hắn làm vị hôn phu của Phí Lẫm Nhiên.
Tuy chỉ là nói miệng, không có bất kỳ hứa hẹn hay tín vật đính ước nhưng chỉ vì câu nói đó mà địa vị của hắn ở Phù gia ngày càng cao cho tới tận bây giờ.
Đương nhiên chuyện thế này Phù Ngư sẽ không kể cho Miên Miểu, cậu thấy hắn trầm mặc im lặng hồi lâu thì hỏi lại.
"Không có bằng chứng à?"
Đương nhiên không có! Nhưng Phù Ngư sao có thể để Miên Miểu biết, hắn chỉ vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay, khẳng định nói.
"Đây là nhẫn đính hôn." Dù sao kẻ quê mùa như cậu chưa chắc biết được hắn nói đúng hay sai.
"Hắn nói bậy!" Ban Đêm đột nhiên đẩy cửa bước vào, Phù Ngư thấy anh thì sắc mặt khẽ biến.
Ban Đêm không để ý đến hắn, anh nắm lấy tay Miên Miểu dùng ánh mắt kiểm tra từ đầu đến chân cậu, thấy Miên Miểu không bị tạt nước, không bị đánh thì mới thở phào một hơi.
Trời biết anh nhận được tin nhắn của cậu thì lập tức chạy tới, anh biết Phù Ngư ức hϊếp người khác toàn dùng tiền tài và bạo lực để áp chế.
Ban Ngày rõ ràng là đã xem tin nhắn cậu cậu nhưng Ban Ngày lại không ra mặt, thậm chí ngầm đồng ý hành vi của Phù Ngư, vẫn tiếp tục dung túng cho hắn.
Nhưng Ban Đêm thì khác, anh chưa bao giờ cho Phù Ngư sắc mặt tốt.
"Nhiên Ca." Phù Ngư thấy anh ôm Miên Miểu, cực kỳ ấm ức nhìn anh.
Phù Ngư không biết Phí Lẫm Nhiên bị bệnh tâm thần phân liệt, hắn chỉ biết anh có bệnh đau đầu, vào buổi tối tính cách rất táo bạo, Phù Ngư cũng từng bị khí thế của Ban Đêm hù dọa.
Nhưng càng là thế hắn càng cảm thấy hưng phấn, vì vào buổi sáng anh sẽ vì chuyện đêm qua mà tìm mọi cách bù đắp cho hắn, hắn cần hắn cứ lấy. Điều đó khơi dậy bản tính hiếu chiến của hắn, Phù Ngư muốn chinh phục anh, trở thành người mà anh quan tâm nhất!
Khiến anh dù đang tính tình táo bạo cũng vẫn sẽ quan tâm hắn!
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thành công, thậm chí vào buổi tối 3 năm trước, hắn còn bị anh thô bạo đẩy ra vì dám nắm tay anh, làm trò trước mặt nhiều người bị anh từ chối.
Phù gia vì giữ thể diện nên mới đưa hắn ra nước ngoài.
Cũng may là sáng hôm sau Phí Lẫm Nhiên liền đến xin lỗi, vẫn dịu dàng với hắn như trước.
Bây giờ Miên Miểu thế mà hồn nhiên thoải mái được anh ôm vào lòng! Phù Ngư ghen ghét sắp bốc hỏa.
"Cậu ta nói cậu ấy là vị hôn phu của anh." Miên Miểu rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn Ban Đêm.
Ban Đêm lập tức phủ nhận: "Không phải! Tôi và cậu ấy chẳng có quan hệ gì! Tôi (Ban Ngày) chỉ xem cậu ấy là em trai thôi!"
Phù Ngư sắc mặt trắng bệch siết chặt nắm tay, ánh mắt âm ngoan nhìn Miên Miểu.
Bỗng nhiên trong phòng lan tỏa một hương mật ong ngọt nị!
Miên Miểu và Ban Đêm sắc mặt khẽ biến, Phù Ngư trong mắt tràn đầy lửa giận.