Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

1/2 Bạn Trai, Mua 1 Thê Nô Tặng 1 Trung Khuyển

Chương 12: Tình thú áo ren

« Chương TrướcChương Tiếp »
Miên Miểu chỉ muốn thành thành thật thật kiếm tiền, chán ghét phiền phức và không thích rắc rối.

Cậu biết hôm nay "tấn công" khách hàng thì tên háo sắc kia sẽ không để yên cho cậu, còn không mau mau nghỉ việc để tìm công việc mới, tiếp tục ở đó làm gì nữa!

Hôm nay xem như tan làm sớm, nên Miên Miểu quyết định đi ship đồ sớm. Thể lực của cậu không tốt lắm, nên Miên Miểu thường làm chuyển phát nhanh vào buổi tối, chủ yếu là vào ban ngày trời nắng, rất dễ mất sức cậu kiên trì không nổi.

Miên Miểu làm việc 1 tiếng đồng hồ, đến xế chiều, Ban Đêm đúng giờ xuất hiện, cửa xe vừa hé mở thì pheromone hương hạt sen lập tức xông thẳng vào người cậu.

Miên Miểu bị pheromone quấn quanh khiến cậu choáng váng trong giây lát, Ban Đêm từ trên xe bước xuống, ánh mắt rà quét từ đầu tới cuối, sau đó ngón tay thon dài kéo ra áo cổ lọ của cậu, trắng trợn nhìn vào trong.

Anh nghi hoặc hỏi.

"Cậu thích thả rông như vậy sao?"

Miên Miểu: "!!!"

Cái gì lang hổ cách nói!

Người đi đường gần đó dùng ánh mắt ái muội nhìn về phía họ, ánh mắt như đang cảm thán không ngờ cặp đôi này táo bạo kí©h thí©ɧ như vậy.

"Anh nói lung tung cái gì vậy!"

Miên Miểu nhanh tay che lại miệng anh, Ban Đêm thuần thục cong eo thuận tiện cho động tác của cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Miên Miểu.

Miên Miểu xấu hổ muốn chết, mắt trừng to, nhe răng cảnh cáo anh, bộ dạng nãi hung nãi hung, siêu cấp đáng yêu.

Ban Đêm vươn tay xoa xoa sau gáy cậu, tiếng nói ồm ồm, anh ghé sát vào tai cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: "Cậu không mặc áo ngực, đây là thả rông."

"Nói bậy!" Miên Miểu lại thẹn lại tức.

Hơi thở nóng rực phả lên lòng bàn tay cậu, ánh mắt của mọi người xung quanh càng thêm nhiều, Miên Miểu đỏ mặt tức giận đẩy anh vào trong xe, đóng sầm cửa lại, ngăn chặn tầm mắt tò mò của họ.

Miên Miểu muốn nắm lấy cổ áo của anh hét lên, anh biết lễ phép sao, lễ phép đâu rồi, anh bỏ quên lễ phép ở nhà rồi hả!

Dám nói như vậy với Omega, anh không sợ cậu - một Omega yếu đuối có bệnh, tâm tư nhạy cảm tổn thương muốn chết sau đó đi cục cảnh sát tố cáo anh quấy rối hả!

"Tôi có mua áo ngực cho cậu, sau này đừng thả rông."

"Anh có thôi đi không! Tôi là con trai, anh thấy thằng con trai nào mặc thứ kia không!"

Tức chết cậu, tức chết cậu rồi. Miên Miểu dựa lưng vào ghế cảm thấy cậu sắp hít thở không thông.

Ban Đêm lại dùng biểu tình hồ nghi nhìn cậu, anh chắc chắn nói: "Tôi mua kiểu dáng nam, trên mạng bảo nam Omega có thể mặc."

Nói xong anh còn lấy từ trong túi mua hàng ra một cái áo ngực ren trắng tinh, gợi cảm cực kỳ, là... tình thú nội y AO.

Miên Miểu: "..." Nhức đầu quá.



Ban Đêm thật sự ngây thơ không biết đây là thứ gì sao? Đương nhiên không, anh biết, chẳng những biết anh còn muốn tìm cách để Miên Miểu mặc cho anh xem!

Thấy ánh mắt nóng rực của anh, Miên Miểu lạnh nhạt vô tình hất bay cái áo kia ra, cảnh cáo nói: "Anh mơ đi, tôi sẽ không bao giờ mặc thứ này, ưʍ..."

Miên Miểu vì quá tức giận nên không chú ý bàn tay của anh từ đầu đến giờ vẫn luôn ấn vào phần da thịt xung quanh tuyến thể của cậu. Đến khi nhận ra thì nơi đó đã nóng lên, tê tê ngứa ngứa.

Ban Đêm lập tức buông tay, cười cười xin lỗi cậu: "Tôi quên mất."

"Hừ."

"Mời cậu uống trà sữa, bớt nóng bớt nóng." Ban Đêm không biết lấy đâu ra một ly trà sữa nhét vào tay cậu.

Anh trộm giấu áo ren, lần này lấy ra chỉ để xem phản ứng của cậu thôi, Miên Miểu không thích kiểu dáng này thì lần sau anh đổi cái khác.

Đuôi mèo, đuôi thỏ... cậu nhất định thích! Ban Đêm một bụng đen tối âm thầm nghĩ.

Miên Miểu hút một hơi trà sữa lạnh, muốn giảm bớt cơn nóng giận, nhưng sao càng uống càng nóng, Pheromone ngọt ngào của Omega cũng phóng xuất ra bên ngoài.

Miên Miểu trừng lớn hai mắt, động tác giấu áo ren của Ban Đêm cũng chợt dừng lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được vẻ khϊếp sợ trong mắt đối phương.

"Mau mau về nhà, tôi phát tình rồi!" Miên Miểu gấp rút nói.

"Tăng tốc!" Ban Đêm quát.

"A? Được được..." Tài xế Beta lập tức tăng tốc.

Ban Đêm sờ sờ áo ren, cảm thấy hôm nay anh có thể dùng đến nó.

Tài xế rất có ánh mắt mà bật ngăn cách giữa xe, che chắn hai người ở phía sau, lại mở nhạc nhẹ rồi tăng tốc.

Miên Miểu xấu hổ nhìn anh, Ban Đêm thẳng thắn: "Muốn hôn không?"

Miên Miểu: "... Muốn."

Ban Đêm chỉ chờ có thế, lập tức cúi đầu hôn xuống đôi môi của cậu, nụ hôn thật mềm thật nhẹ từ từ lướt qua cánh môi hồng nhuận.

Ban Đêm ngồi ở cạnh Miên Miểu, dùng tay vuốt ve làn da trần trụi sau gáy của cậu, ngón tay thon dài xoa ấn lên tuyến thể nhạy cảm, nói không nên lời ái muội. Nó như có một cổ điện lưu xẹt qua cơ thể, dòng điện tê dại từ cái gáy chạy dọc theo sống lưng xuống thẳng xương cùng của cậu, Miên Miểu hai chân run lên, theo bản năng rêи ɾỉ một tiếng, đôi mắt dần ướŧ áŧ.

Khác với lần trước, bây giờ Miên Miểu hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn rõ tư thế thân mật của hai người, nghe rõ tiếng nước tấm tắc tràn ra từ khe hở môi răng.

Miên Miểu hơi rũ mắt, chủ động đáp lại anh.

Đến khi xe dừng dưới lầu, Miên Miểu đã bị anh hôn mềm cả người.

Tiến vào nhà, Ban Đêm liền đè Miên Miểu ở trên tường, cái hôn cường thế lại gấp gáp khác hoàn toàn với khi nảy. Đầu lưỡi dài ở trong miệng của cậu linh hoạt mà quấy loạn, đoạt lấy không khí của cậu. Miên Miểu giơ tay ôm cổ anh, hơi hơi dùng sức kéo gần khoảng cách của hai người.

Trước lạ sau quen, Miên Miểu không còn lơ mơ như lần đầu, trong lòng có một ngọn lửa nho nhỏ, ý chí sục sôi muốn anh nhận thua.



Ban Đêm một tay ôm lưng cậu, một tay bao lấy mông vểnh mềm mại mà tràn ngập co dãn của Omega. Hai người hôn đến khó phân thắng bại, từ cửa thân đến phòng khách, giống như là đánh giặc, cuối cùng chân vướng phải sô pha, anh thuận tay kéo cậu cũng ngã nhào lên nó.

Miên Miểu dựa vào lòng ngực của Ban Đêm, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, hai mắt tan rã vô thần, giống một con cá mắc cạn sắp chết vì không có dưỡng khí.

Omega so với Alpha, quả thật muốn chết mà!

Cả người cậu như là bị rút ra xương cốt, mềm giống một bãi thủy.

Ban Đêm tạm dừng, không biết từ đâu lấy ra áo ren lắc lắc trước mặt cậu.

Miên Miểu khϊếp sợ trừng mắt nhìn anh: "Anh anh anh muốn làm gì! Mau bỏ nó xuống!"

Ban Đêm nỉ non nói: "Cậu mặc 1 lần thôi, đổi lại..."

Anh kề sát vào tai Miên Miểu nói câu gì đó, chỉ thấy cậu vốn tức giận đột nhiên đôi mắt sáng lên, sau đó khuôn mặt đỏ bừng đẩy anh ra.

"Không thử sao? Trao đổi thật có lời." Ban Đêm dùng âm thanh khàn khàn dụ dỗ.

Miên Miểu ánh mắt hiện lên vẻ do dự, nhìn nhìn áo ren, lại nhìn Ban Đêm, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Chỉ được làm 2 lần, anh chắc chắn chứ?"

Ban Đêm kiên định gật đầu: "Lấy danh dự Alpha 3 tốt của tôi hứa với cậu."

Vì để không mệt chết mệt sống ở trên giường như lần trước, Miên Miểu cắn răng cầm lấy áo ren, cẩn thận nghiên cứu.

Áo ren đúng là chỉ có ren, nói chính xác hơn là hai mảnh vải mỏng dính.

Trong phòng đèn đã tắt, thỉnh thoảng truyền ra cuộc đối thoại khiến người mặt đỏ tai hồng của hai bạn trẻ.

"Ưʍ... vải ren… hơi ngứa…” Miên Miểu than nhẹ.

"Hết ngứa chưa?"

"Tạm, tạm ổn rồi."

"Anh thế mà chảy máu mũi!"

"Thị lực của Alpha rất tốt, huống chi..." Da thịt của cậu trắng như vậy, toàn thân đều trắng.

Ừm... Còn có chỗ phấn hồng.

"Anh lại chảy máu mũi! Mau lau đi."

"Sao lần đầu tiên anh mạnh mẽ thuần thục lắm cơ mà?" Miên Miểu ôm ngực hồ nghi nhìn anh.

Trách anh sao được, bởi hình ảnh trước mắt quá kí©h thí©ɧ!

Trong bóng tối, Ban Đêm đôi mắt đỏ ửng nóng rực, anh hung hăng nuốt ngụm nước miếng. Ánh mắt tựa lang sói nhìn chằm chằm con mồi nhỏ.
« Chương TrướcChương Tiếp »