- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- 0852
- Chương 7
0852
Chương 7
Lời đồn đãi giống như một căn dịch bệnh, ẩn nấp vô hình nhưng lại lan rộng điên cuồng.
Trong lòng Lô Nhân uể oải, lúc đi ra xưởng may cô giống như được giải thoát từ trong ngục giam.
Đi chưa được mấy bước, phía sau có tiếng bước chân càng gần, có người gọi cô.
Lô Nhân dừng chân một chút, quay đầu, nở nụ cười: “Trần Thụy.”
Trần Thụy chạy đến sóng bước cùng cô, hai người xen lẫn trong đám đông đi ra cửa, anh ta liếc cô một cái, muốn nói lại thôi.
Đi được một đoạn, Lô Nhân ngẩng đầu chào tạm biệt anh ta: “Xe đến rồi, hẹn gặp lại.”
“Chờ một chút.” Trần Thụy lại gọi.
“Có chuyện gì sao?”
Anh ta gãi đầu, dừng một lát mới mở miệng: “Chuyện hôm nay anh thật có lỗi.”
Lô Nhân cười cười: “Anh căn bản không làm gì sai, không cần phải xin lỗi em.”
Thấy cô cười, Trần Thụy thả lỏng hơn: “Kỳ thực em không cần để ý những gì người khác nói, bọn họ không có ác ý, chỉ là nhàn rỗi nên mới lỡ miệng thôi.”
“Em biết.”
“Đừng để trong lòng.”
Lô Nhân trả lời: “Dạ.”
Lại tạm dừng vài giây, anh ta cúi đầu nhìn mặt cô, hỏi: “Em và anh ta...... hai người thật sự không kết hôn nữa?”
Lô Nhân theo bản năng nhíu mày, trong lòng phiền chán, thập phần mâu thuẫn với câu hỏi này. Trần Thụy thấy Lô Nhân thay đổi biểu cảm, sốt ruột giải thích: “Không phải anh tò mò giống như bọn họ, chỉ là anh đang......”
‘Quan tâm em’ mấy chữ này còn chưa nói ra, Lô Nhân đã ngắt ngang: “Em không muốn thảo luận đề tài này nữa.” Cô nghiêng đầu nhìn bên cạnh: “Xe đến rồi, em đi trước.”
Trần Thụy ‘ôi chao’ một tiếng, Lô Nhân cũng không ngừng bước, cô lên xe buýt.
Nhà cô cách xưởng may nửa giờ đồng hồ. Lúc tan tầm, trên xe có rất nhiều người, Lô Nhân tìm chỗ trống đứng. Trong xe không mở điều hòa, trời rất nóng, cô chỉ đứng một chút mà trên trán đã chảy mồ hôi.
Cô lấy tay lau mồ hôi, xe chạy tà tà, gió bên ngoài thổi vào cửa sổ xe, mát mẻ trở lại.
Lô Nhân nhìn ra bên ngoài, người ngoài cửa sổ trở nên nhỏ bé.
Cô thở dài, bỗng nhiên cảm thấy còn sống thật rất mệt.
Có lúc, cô cũng chán ghét bản thân, rất mẫn cảm, quá để ý đến ánh mắt người khác, phàm là sợ đầu sợ đuôi, nhìn trước ngó sau. Cho dù bây giờ cô đã bình tĩnh đối mặt với sự phản bội, nhưng trong lòng vẫn cứ để ý người khác nói gì sau lưng mình.
Dọc theo đường đi cô miên man suy nghĩ.
Cô suy nghĩ một lát, có lẽ cô nên nói chuyện với giám đốc Đỗ về chuyến đi đào tạo ở Thượng Hải, tạm thời rời đi, có lẽ là biện pháp tốt nhất.
Đang nghĩ nghĩ thì điện thoại trong túi rung lên, cô cầm điện thoại ra xem, là tin nhắn của ngân hàng.
Phía trên màn hình ghi rõ, 138.500 vạn(1), không nhiều cũng không ít.
(1) Khoảng 1 tỷ rưỡi VNĐ.
Lô Nhân cắn môi, không khỏi phát run, cô hung hăng nắm chặt di động, qua hai giây, lại rung lên, cô liếc mắt một cái, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Nghĩ nghĩ, cô ghi ba chữ: “Đã nhận được.”
Bên kia không gọi tới nữa, cách thật lâu, có một tin nhắn: “Ừ.”
Lô Nhân nhìn màn hình, ngón tay giật giật, điện thoại lại rung: “Nhân Nhân, anh thật sự xin lỗi, anh chỉ muốn em có thể sống tốt.”
Anh ta đã từng thâm tình gọi cô là Nhân Nhân, cảm giác khi đó đều là giấc mộng. Nửa tháng sau, cảnh còn người mất, ngoại trừ đau lòng còn có một loại hận thù không thể kiểm soát, tất cả những kỷ niệm đã trở nên đáng sợ.
Trái tim Lô Nhân đột nhiên run rẩy, giống như thiết chùy đâm trên mặt cô, đau đớn kéo dài, đến cổ rồi gáy. Cảnh tượng ngoài cửa sổ mơ hồ, cảnh sắc sặc sỡ dường như biến mất, cô ngẩng đầu mở to hai mắt liều mạng kiềm chế cảm xúc.
Xe ngừng, Lô Nhân đẩy đám người đi xuống, chớp mắt một cái, lệ rơi đầy mặt, hiện thực rốt cuộc rất rõ ràng.
Bảy năm tình cảm đều bị bào mòn bởi thời gian, chịu không được gió táp mưa sa, tất cả những chuyện trong quá khứ sụp đổ trong khoảnh khắc.
Anh ta muốn ngôi nhà tân hôn, cô đòi tiền, mỗi người một ngã.
............
Trời sẩm tối, Lô Nhân ở ngoài ăn cơm mới về, cô uống rượu, trong người có chút phấn khởi, cảm xúc tồi tệ bị bốc hơi vì cồn.
Cô mang theo túi xách, giày cao gót, bộ dạng lẳиɠ ɭơ.
Đi tới cửa tiểu khu, bác Lý gọi: “Tiểu Lô, về rồi hả?”
Lô Nhân lấy lại bình tĩnh, quay đầu: “Bác Lý, bác đi làm rồi sao?”
“Ừ.” Ông lấy khăn ra lau xe đạp, nhớ tới cái gì liền nói: “Sáng này có người gửi đồ cho cháu...... Chà, một kiện hàng rất nặng.” Ông chỉ chỉ: “Tiểu Lục, cháu khuân ra đây giúp bác, dưới chân bàn đó.”
Lô Nhân nghe ông nói vậy thì nghiêng đầu đã nhìn thấy Lục Cường. Người nọ ngồi trên băng ghế phía ngoài, giống như vừa mới tới thay ca, trên người anh vẫn chưa mặc đồ bảo vệ, quần jeans áo thun màu đen, chân trái mang giày vải Bắc Kinh cũ kỹ, chân phải để trần dẫm nát ghế tựa, đang ngồi ăn.
Lô Nhân nhìn thấy anh thì tim đập thình thịch, nhất thời tỉnh rượu một ít.
Lục Cường ‘Ừ’ một tiếng, lại không nhúc nhích, ánh mắt luôn dừng ở trên người cô.
Lô Nhân bị nhìn thì mất tự nhiên, muốn đưa tay che cả người lại.
Bác Lý ‘chậc’ một tiếng, quay đầu nói: “Tiểu Lục, đâu rồi?”
Lục Cường dời mắt: “Cháu ăn xong đã.”
Anh nhét nửa cái bánh bao vào miệng, tay phủi phủi quần, lại liếc mắt nhìn cô rồi mới đi vào phòng an ninh lấy đồ.
Bác Lý hàn huyên cùng Lô Nhân vài câu, Lục Cường đem đồ chuyển phát nhanh bước ra.
Anh nhìn bác Lý: “Không phải của cô ấy.”
Bác Lý cho rằng mình bị hoa mắt, nhìu mày nhìn: “Không sai mà, phòng 302, Lô Nhân.”
Lục Cường nói: “Cô ấy trú ở tầng hai.”
Mặt Lô Nhân nóng bừng, nhớ tới ngày đó cô đã nói dối anh.
Bác Lý: “Cháu mới tới nên chưa biết thôi, tiểu Lô trú ở tầng ba.”
Lục Cường khẽ nhếch khóe miệng, lườm cô một cái, còn nói: “Tầng hai, chính miệng cô ấy nói mà.”
Bác Lý nghi hoặc, lẩm bẩm: “Trước đây bác còn lên đó sửa ống nước, không nhầm được đâu!”
Lô Nhân cúi đầu hạ mắt, ánh mắt mơ hồ bất định. Lúc này rượu trào ngược lên cổ họng, sợi tóc bay bay trong gió, gò má nóng ngứa.
Cô lấy tay gãi gãi, vuốt tóc, lại túm làn váy, một hồi lâu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cười gượng: “Ngày đó tôi nói nhầm rồi.”
Bác Lý đắc ý: “Đấy, cháu xem.”
Lục Cường nhìn bác Lý, tầm mắt dời về phía Lô Nhân, nhìn cô quẫn bách, bình thản “À.” lên một tiếng.
Bác Lý lại nói: “Ừ, phải rõ ràng chứ...... Mà này, các cháu chào hỏi nhau chưa?”
Hai người không nói chuyện, Lục Cường còn rũ mắt nhìn theo cô.
Bác Lý vẫn chưa nhìn ra sự biến hóa kỳ diệu, hướng về phía Lô Nhân: “Đây là bảo vệ mới của chung cư, tên gọi Lục Cường, thân hình...... cường tráng khỏe mạnh.” Ông vỗ bả vai Lục Cường, than thở: “Chung cư nên có nhiều người trẻ tuổi giống như cháu, cư dân mới có cảm giác an tâm. Bác già rồi, cũng nên về hưu!”
Lô Nhân nói: “Bác đã quản lý trị an ở đây rất tốt mà.”
Bác Lý tự giễu, khoát tay: “Yếu quá rồi. Sau này có việc cháu cứ tìm tiểu Lục, đôn hậu thành thật, làm việc chăm chỉ, tính cách rất trầm.”
Cô hơi mím môi, nhanh chóng nhìn anh một cái. Nhìn thế nào cũng thấy anh ngang ngạnh thô lỗ, anh mặc trên người một chiếc áo thun rộng rãi, rất mỏng, gió thổi qua vẫn có thể nhìn thấy được dáng người cao lớn.
Nhưng định kiến vẫn là định kiến, cho dù anh không phải kẻ xấu, cô cũng không nhìn ra được anh đôn hậu thành thật chỗ nào, trái lại, cô chỉ cảm thấy người này có chút nguy hiểm, ánh mắt anh nhìn cô không kiêng nể, còn có điểm không tốt nữa.
Lô Nhân thu hồi suy nghĩ: “Được...... Bác Lý, cháu về trước đây.”
Bác Lý nói: “Cháu xách chi nặng, để tiểu Lục giúp đi.” Ông quay đầu qua nhìn Lục Cường: “Bác giúp cháu trực cổng.”
Lô Nhân cả kinh: “Không cần phiền đâu ạ, cháu tự mang lên được.” Cô tiến lên một bước, muốn tiếp nhận kiện hàng.
Lục Cường không nhúc nhích.
Cô nâng đáy hòm, muốn ôm lấy kiện hàng.
Lục Cường nói: “Nặng lắm.”
Lô Nhân im lặng, dùng sức nỗ lực.
Tính cách ngang ngược, không nghe lời. Lục Cường khẽ nhếch môi, một lúc sau, anh thả tay.
Trọng lượng của kiện hàng vượt xa trí tưởng tượng của cô, mất cảnh giác cô đã làm rơi kiện hàng, chân cô hơi lệch một bên, sau cùng cô ‘A’ lên một tiếng, tay chân luống cuống giữ vững cơ thể.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, cúi đầu nghe ra tâm tình sung sướиɠ.
Bác Lý tiến lên giúp đỡ, không quên kể lể: “Cẩn thận, cẩn thận.”
Lục Cường cũng không phản bác, cặp mắt vẫn nhìn cô đang đứng ngây ngốc, hai má phiếm hồng, mím môi, rõ ràng tức giận đến cực điểm nhưng cũng không dám nhìn về phía anh.
Anh khom lấy kiện hàng, đặt lên vai căn bản không phí sức.
Lô Nhân: “Tôi......”
“Đi thôi.”
Anh đi về phía trước, cô nhìn theo bóng lưng anh, chào tạm biệt bác Lý, chạy chậm theo sau.
Chân anh rất dài, bước một bước Lô Nhân muốn chạy ba bước.
Tầng lầu quanh co khúc chiết, đi bộ cần bảy tám phút.
Lô Nhân cố hết sức, hơi thở rối loạn.
Qua vài giây, người phía trước dường như ý thức được gì, anh quay đầu, ngừng bước, mãi cho đến khi Lô Nhân bắt kịp anh, anh mới tiếp tục di chuyển.
Hai người sóng vai, ngược lại xấu hổ không nói chuyện, so với vài phút trước đây, dường như thời gian tương đối dài.
Lục Cường khuân kiện hàng giống như đang đi tản bộ, anh liếc nhìn về phía trước, một nhóm người trong công viên đang khiêu vũ, nam nữ đều ăn mặc rực rỡ, hông xoay, làn váy bay bay.
Anh xùy một tiếng, ánh mắt trở nên suồng sã.
“Mỗi ngày đều tan tầm giờ này?”
“...... A?” Lô Nhân vốn thất thần, nghe anh hỏi mới quay đầu nhìn, ánh mắt mờ mịt, cô phản ứng một chút mới đáp: “À...... Không có, tan ca đi ăn mới về.”
Lục Cường nhìn cô nửa phút, cười thầm: “Ngốc thật.”
“Cái gì?”
Anh cười, không lặp lại: “Mua gì thế?”
Lô Nhân nói: “Đèn thủy tinh.”
“Mua trên mạng?”
Cô gật đầu.
Lục Cường nói: “Thứ này không nhẹ.”
“À, ừ.” Cô trả lời cho qua, nhớ tới bác Lý từng nói tính cách anh rất trầm, rõ ràng là bác Lý nhìn nhầm rồi, nghĩ nghĩ, không tự giác nói thêm: “Ba cái lận.”
“Trang trí phòng ở?”
Mắt cô tối sầm, lại gật gật đầu.
Lục Cường không tiếp tục đề tài, hỏi: “Em lên mạng mua?”
Cô hỏi ngược lại: “...... Không phải ai cũng thế sao?”
“Tôi không.”
Cô nhìn về phía anh.
Lục Cường không chút quan tâm, nói: “Ở trong tù lâu quá, không thịnh hành cách này.”
Lô Nhân: “......”
Vào hành lang, Lục Cường đi một hơi lên đến tầng ba, đèn tầng ba vẫn chưa tu sửa, khung cảnh tối đen.
Lô Nhân mở miệng: “Phiền anh rồi, để đây được rồi, tôi sẽ tự khuân vào.”
Lục Cường vẫn vác thùng đồ, nói: “Mở cửa.”
Lô Nhân do dự lấy chìa khóa, lần trước lấy cớ trốn anh, lần này không thể đuổi anh nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, trước mắt tối đen như mực, anh giống như quái vật to lớn, che hết bóng đêm.
Lô Nhân mở cửa, lui về phía sau một bước, Lục Cường đi vào, bên trong không đèn. Vào cửa là hành lang, Lục Cường nghiêng người: “Công tắc đèn?”
“Ở phía sau anh.”
Anh sờ soạng nửa ngày: “Tìm không thấy.”
Lô Nhân đi về phía trước một bước, tay sờ tường. Công tắc bị Lục Cường chặn, hành lang vốn nhỏ hẹp, vóc dáng anh vốn cao, đứng không nhúc nhích. Hai người đứng gần nhau, nhiệt độ cơ thể trên người anh khiến cô nóng bừng, mùi hương đàn ông bay vào chóp mũi, trộn lẫn mùi mồ hôi nam tính, kỳ lạ là không khó chịu. Cô nâng mi mắt, bỗng nhiên mắt cô chạm với mắt anh, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt anh, con ngươi sâu không thấy đáy tập trung về một điểm vô cùng mạnh mẽ.
Cô run lên, theo bản năng lùi lại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên tĩnh đến thần kỳ, quần áo hai người ma sát vào nhau.
Bọn họ đứng trong bóng tối một lúc, Lục Cường bỗng dưng đi về phía trước, cánh tay anh rộng lớn, trên vai còn khuân kiện hàng, khóa chặt cô ở trong góc.
Người nọ đột nhiên lấn đến gần, Lô Nhân sợ hãi, co rụt cổ, gắt gao nhắm mắt.
Lục Cường không tiếp tục, chóp mũi áp sát tai cô.
Cả người Lô Nhân cứng ngắc, ngừng thở.
Lục Cường cúi xuống, kích động thở, lại hơi hơi cúi đầu, một mùi rượu từ trên người cô bốc lên, anh cũng đang say.
Lục Cường khàn giọng: “Uống rượu sao?”
Cô mở mắt ra, tim đập thình thịch: “Hả?”
“Có thể uống bao nhiêu?”
“...... Một chút.”
Anh nhìn cô thật lâu, đôi mắt nhìn vào phòng, cười: “Chồng em không có nhà?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- 0852
- Chương 7