Lục Cường nói chuyện với Lô Nhân vài câu, sau đó anh chạy thẳng đến nhà ga.
Tiền Viện Thanh gọi điện thoại xong liền ngồi chờ, bà đợi ở sạp báo đối diện đường cái. Giữa trưa, trời nắng chang chang, bà dựa bóng cây cầm báo trong tay, gấp xếp vài cái, làm thành cây quạt.
Bà mặc một bộ đồ ngắn tay bằng lụa, quần dài vải xanh, chân mang giày đen, bên cạnh là hai cái túi cũ kỹ nhét đồ căng phồng…
Lục Cường từ trên xe bước xuống, bước vài bước trán anh đã đổ đầy mồ hôi, anh cấp tốc xuyên qua đường cái, híp mắt nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang ngồi dưới tán cây.
Lục Cường giống như trút đi một gánh nặng, dừng bước, rất khó mới bước thêm bước nữa.
“Chờ mệt lắm ạ?” Anh không nhìn Tiền Viện Thanh, khom lưng xách hai cái túi. Dù là thân thể cường tráng nhưng vẫn cảm thấy mất nhiều sức lực, huống chi mẹ anh đường sá xa xôi tới đây.
Tiền Viện Thanh không để ý tới con trai, yên lặng quan sát thành phố xa lạ. Liếc mắt một cái, cũng không mừng rỡ: “Đến rồi sao?”
Lục Cường gật đầu, đang định cầm thêm đồ đạc thì Tiền Viện Thanh vội vã phất tay: “Để tôi xách, anh cứ cầm mấy thứ lặt vặt này đi.”
Lục Cường nới tay, liếc mắt, bên trong là một con gà tre. Anh bật thốt lên: “Lô Nhân hiện tại chỉ có thể ăn đồ lỏng thôi ạ.”
Tiền Viện Thanh liếc mắt, hỏi: “Thế người khác không cần phải ăn?”
Lục Cường nghẹn lời, vỗ vỗ trán, không nói chuyện, chỉ nói: “Xe đậu phía trước.”
Tiền Viện Thanh đi theo Lục Cường, bà nghe thấy anh nói: “Trong điện thoại con đã bảo mẹ không có chuyện gì rồi, kỳ thực mẹ không cần phải tự mình chạy tới đây.” Sau này bà lại gọi điện thoại, khi đó Lô Nhân đã thanh tỉnh, miệng vết thương cũng giảm bớt, Lục Cường liền nói bà không cần đến.
Tiền Viện Thanh nói: “Việc nhà nông làm xong hết rồi, rảnh rỗi không có việc làm.”
“Vậy còn đất đai thì sao?”
“Bố của tiểu Chí(1) trông hộ rồi.”
(1) Tên cún cơm của Căn Tử.
Hai người nói xong đã bước đến cạnh xe, Lục Cường kéo cửa trước cho bà, bỏ hai túi hành lý vào cốp sau.
Xe khởi động vài phút, độ ấm mới hạ xuống.
Tiền Viện Thanh đặt rổ ở dưới chân, bà bới tóc lên cho gọn gàng.
Lục Cường quay đầu nhìn bà một cái.
Bà ngó ra ngoài cửa sổ, lần đầu đến thành phố lớn, mang chút hiếu kỳ.
Anh xoay vô lăng, muốn nói lại thôi, qua một lát, anh nghiêng đầu: “Mẹ.”
Tiền Viện Thanh thu hồi tầm mắt.
“Mẹ chuẩn bị dọn theo bọn con đi ạ, thủ tục xong xuôi hết rồi, còn chờ ý kiến của mẹ thôi.”
“Mẹ không đi.”
“Chuyện trước kia con không xử lý tốt, lần này lại sợ bọn chúng gây phiền đến mẹ.”
Tiền Viện Thanh hừ lạnh một tiếng: “Tôi chị là một bà già, ai có thể làm gì tôi.”
Lục Cường thuyết phục: “Hoàn cảnh sống bên đó rất tốt, trước nhà có sân, đến lúc đó mẹ muốn trồng hoa gì cũng được. Thời tiết không khác Trung Quốc bao nhiêu.” Anh tạm dừng một lát: “Huống hồ Lô Nhân mới khỏe lại, cần có mẹ chăm sóc.”
“Đó là những gì anh muốn?”
Tay Lục Cường căng thẳng, bờ môi không tự chủ được mím lại, trong lòng phiền chán, rất muốn hút một điếu thuốc.
Phía trước là đèn đỏ, anh thong thả ngừng xe.
Anh mở cửa sổ xe, lấy ra một điếu thuốc. Cả người thoáng dựa vào ghế, nhìn con số màu đỏ phía trước biến mất, cuối cùng chuyển thành màu xanh.
Lục Cường thải chân đạp ga, một lần nữa xe chạy.
Hút xong điếu thuốc anh lại nói: “Mẹ, kỳ thực chúng ta đi ra nước ngoài…”
Lời còn chưa nói xong, Tiền Viện Thanh đã nhíu mày: “Đi hay không là chuyện của hai đứa bây, đừng lôi kéo, không đi.”
Câu nói kế tiếp của anh bị nghẹn lại trong yết hầu.
Sau đó ai cũng không nói chuyện, Lục Cường lái xe trở lại bệnh viện.
Hàng lang của bệnh viện đối diện với đường cái, trước đó Lục Cường nói xong liền bỏ đi, trong lòng Lô Nhân kinh ngạc. Cô ở trong phòng bệnh đứng ngồi không yên, vì thế đứng ở hành lang nhìn ra bên ngoài.
Phía dưới là dòng xe nhốn nha nhốn nháo, cô trú ở tầng năm, căn bản không nhìn thấy gì.
Lô Nhân hơi chóng mặt, cô hạ chân xuống, đứng trên hành lang.
Không đến mười phút, cửa thang máy bước ra hai người, Lục Cường mang theo hành lý ở phía trước, Tiền Viện Thanh một bước theo sau, trên tay vác rổ.
Đôi mắt Lô Nhân sáng rỡ, mất tự nhiên đè thấp mũ, chào hỏi: “Bác gái, bác tới rồi ạ!”
“Ừ.” Tiền Viện Thanh nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Gầy quá, một trận gió là thổi bay cháu ngay.”
Cô cười: “Bác đừng khoa trương như vậy. Trên đường đi bác có mệt không?”
Lục Cường đứng cạnh nhíu mày, xoa xoa ót cô: “Chú ý cách xưng hô.”
Chậm nửa nhịp Lô Nhân mới kịp phản ứng, gò má phiếm hồng, cô há miệng thở dốc, đột nhiên muốn sửa nhưng nói không nên lời.
Tiền Viện Thanh khoát tay: “Gọi cái gì mà không được. Đừng đứng đây nữa, phòng cháu ở đâu?”
Cô vội “a” lên một tiếng, dẫn bà đi vào phòng bệnh của mình.
Tiền Viện Thanh lặng lẽ quan sát một lát, phòng bệnh cao cấp, gian ngoài có thể tiếp khách, bên trong mới là phòng bệnh. Sạch sẽ, thoáng đãng, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, có một phòng vệ sinh, lò vi ba và một chiếc tủ lạnh nho nhỏ.
Bà mở tủ lạnh rồi vẫy tay với Lục Cường, bảo anh đem hai cái túi đi qua.
Lô Nhân tò mò nhìn.
Bà đem mấy thứ lấy ra, Lô Nhân có chút ngạc nhiên.
Trong túi đựng toàn thịt gà, thịt heo, bên cạnh còn có táo đỏ và đậu tương, một túi khác thì chứa ít cá, trông còn rất tươi.
Lục Cường nuốt nước bọt, nhịn không được liền nói: “Những thứ này Chương Châu đều có bán.”
Tiền Viện Thanh tiếp tục lấy gan heo và tim heo bỏ vào tủ lạnh, đầu cũng không nâng: “Gà là do tôi nuôi, cá là do ba của tiểu Chí tặng.”
Bà tiếp tục sắp xếp đồ bỏ vào tủ lạnh, ngẩng đầu nhìn Lô Nhân: “Tối nay cháu muốn uống canh gì?”
Lô Nhân lấy tay che mắt ngại ngùng, sau đó cô vội vã sờ mũi, cười: “Cháu muốn uống canh gà ạ.”
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của Lô Nhân, trên mặt tràn đầy sức sống.
Tiền Viện Thanh không khỏi mỉm cười: “Ừ, được.”
Sau khi trưng cầu ý kiến của bác sĩ, buổi tối Lô Nhân uống liền hai chén canh gà, nửa bát cháo, bên trong còn có một quả trứng gà.
Lục Cường tự mình ăn nửa con gà, Tiền Viện Thanh lại đưa qua hai quả trứng gà, anh đập vỏ ăn hết.
Phòng mở điều hòa, mồ hôi của anh vẫn chảy đều đều. Ba người chen chúc tại bàn ăn, thời gian ngắn ngủi nhưng vô cùng ấm áp.
Hoàng hôn buông xuống, Lô Nhân được phép đi tản bộ trong hoa viên nửa giờ, Tiền Viện Thanh không có chuyện gì làm nên cũng đi theo.
Lục Cường chậm chạp đi ở phía sau, nhìn bóng lưng hai người phụ nữ, trong lòng anh bỗng nhiên tịch lặng. Anh khẽ cong khóe môi, vẫn đứng ở chỗ cũ, châm thuốc.
Hai người kia ngồi xuống băng ghế.
Cách khoảng mười mét, Lục Cường đứng ở bên này, bàn tay anh sờ sờ bụng, so với mấy ngày trước đã mờ đi vài phần. Đem vạt áo vén lên, hình xăm con rồng kéo dài từ bụng tới ngực nay không còn hùng hồn nhu trước nữa.
Anh cầm thuốc đưa lên miệng, ngẩng đầu nhã khói.
Hút xong điếu thuốc, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Lấy ra xem, thần sắc có phần ảm đạm.
Lại rung vài cái, anh mới tiếp nhận.
Lão Hình gọn gàng dứt khoát, hỏi: “Cậu còn muốn bao nhiêu thời gian?”
Lục Cường nhìn về phía xa xa, ánh mắt dừng trên bóng dáng thon gầy: “Nửa tháng.”
Đối phương trầm mặc một chút: “Có thể sớm hơn được không? Nếu vượt qua thời hạn thẩm tra, cảnh sát sẽ không có quyền giữ Khưu Chấn ở lại nước để phối hợp điều tra.”
Lục Cường nói: “Nghĩ biện pháp kéo dài thời gian đi.”
“Không thể thực hiện kế hoạch trước sao?”
“Không thể.”
Anh cúp điện thoại, lại lấy điếu thuốc từ trong túi ra, nhìn sắc trời, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, bất chợt cơn gió thổi một trận thật mát.
Lục Cường bước chân đi qua, tâm tình hôm nay của Lô Nhân rất tốt.
Tiền Viện Thanh từ trên ghế đứng lên, bà ở trong thôn nghỉ ngơi rất đúng giờ giấc, giờ này cơ bản đã tắt đèn đi ngủ.
Bà vịn thắt lưng, nói: “Thời tiết rất đẹp, hai đứa ngồi đây nói chuyện một lát đi, tôi lên ngủ trước.”
Lục Cường hỏi: “Mẹ còn nhớ số phòng chứ?”
“Biết rồi.” Nói xong hai chữ, tự mình bước đi.
Lô Nhân nhìn bà rời đi, đôi mắt mang theo ý cười tủm tỉm.
Lục Cường đứng trước người cô, từ trên cao nhìn xuống vẹo vào má cô: “Vui vậy sao?”
Lô Nhân nói: “Ăn no quá, sao có thể không vui ạ?”
“Bình thường anh bỏ đói em à?”
Cô vuốt ve tay anh, oán giận nói: “Trình độ nấu cơm của anh kém mẹ anh rất xa.”
Anh chỉ mặt cô, ngồi ở cách đó không xa trên bãi cỏ: “Có thể ăn cơm do anh nấu là vinh hạnh của em rồi, biết chưa hả.”
Lô Nhân hừ một tiếng, đứng dậy định ngồi xuống cạnh anh.
“Đợi một chút.” Lục Cường ngăn cản, sau đó anh đem áo khoác của mình đặt xuống bãi cỏ: “Ngồi đi.”
Lô Nhân đỡ lấy miệng vết thương, mượn lực cánh tay của Lục Cường thong thả ngồi xuống.
Anh ngửa người ra sau, cánh tay làm đệm lót nằm xuống, nghênh ngang gác một chân.
Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, đối diện là đèn đuốc sáng trưng của tòa nhà chọc trời, còn có vài bệnh nhân tản bộ gần đó.
Gió nhẹ thổi phây phây, thổi bay vạt áo của anh, làn da màu đồng lộ rõ.
Lô Nhân đột nhiên quay đầu, hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Cặp mắt Lục Cường nhấp nháy, di chuyển đến gần cô hơn: “Sợ anh nhìn em?”
“Không phải.” Lô Nhân hỏi: “Anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Qua một lát: “Không có.” Tầm mắt anh nhìn lên bầu trời.
Lô Nhân cũng nhìn theo. Bầu trời rộng lớn, rạng rỡ như màu vàng của sa mạc. Gió thổi xào xạc, đêm nay đặc biệt tinh khiết.
Lô Nhân cảm khái vạn lần: “Không biết những vì sao ở Italy có sáng rực như ở đây không nhỉ!”
Lục Cường nói: “Giống nhau cả thôi.”
“Thật không dám tưởng tượng, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Lục Cường im lặng, cúi đầu chỉ ừ một tiếng.
“Em vẫn chưa làm giấy xin nghỉ việc.”
“Xuất viện làm.”
“Còn muốn gặp mặt Diệp Phạm một lần.”
Lục Cường quay đầu nhìn cô: “Ngày mai anh bảo cô ấy đến đây thăm em nhé?”
Lô Nhân nghĩ nghĩ: “Thôi ạ, để cậu ấy lo lắng thì không tốt lắm, dù sao cũng sắp xuất viện rồi.”
Lục Cường: “Ừ.”
Lô Nhân hơi mím môi: “Còn nữa…”
“Cái gì?”
“Còn cậu em nữa.” Cô quay đầu nhìn anh: “Em có thể quay về quê thăm cậu lần cuối được không?”
Lục Cường suy nghĩ một chút, từ trên mặt đất ngồi dậy, biểu cảm trịnh trọng: “Nhân Nhân, vé máy bay đã sớm chuẩn bị rồi.” Anh nói: “Chúng ta không phải là không bao giờ trở về đây, lần này tương đối cấp bách, em có thể không…”
“Em hiểu rồi.” Cô nhỏ giọng nói.
Màn đêm chôn vùi bóng dáng bọn họ, Lục Cường từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, nhớ tới cái gì, không châm thuốc nữa.
Điếu thuốc anh vẫn đang ngậm trong miệng, hỏi: “Sau khi tốt nghiệp trung học em đã tự lập rồi sao?”
Đề tài chuyển đổi quá nhanh, cô nghi hoặc gật đầu.
“Có thể tự chăm sóc bản thân không?”
Lô Nhân nói: “Đương nhiên, bằng không sao em có thể khỏe mạnh như vậy.”
Lục Cường mỉm cười trêu cô: “Chỉ sợ bỏ em một mình ở nước ngoài, khẳng định sẽ khóc bù lu bù loa.”
Lô Nhân nhìn về phía Lục Cường, chau chau mày: “Đừng có mà xem thường em, khả năng thích ứng của em rất tốt.” Cô đắc ý nói: “Hoàn cảnh càng gian khổ, em sẽ càng kiên cường.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Anh cắn cắn cuốn thuốc nhìn cô, màu đen ảm đạm trong mắt bị che khuất, cảm xúc không tên chợt ùa về.
Một lúc sau, tay cô bị anh nắm giữ.