Lục Cường chỉ dùng một giờ để quyết định, sau đó anh cùng Căn Tử nói chuyện.
Căn Tử đưa di động mới cho Lục Cường, phương tiện này giúp anh liên hệ với đối tác.
Cả đêm Lục Cường không hề chợp mắt, anh tùy tiện lau mặt trong toilet, lại mặc quần áo và giày vô khuẩn đi vào thăm Lô Nhân, thần sắc của cô vẫn không thay đổi, hô hấp yếu ớt, chỉ có âm thanh leng keng của dụng cụ trong phòng hồi sức.
Anh cầm tay cô, dường như đã ấm áp trở lại.
Trái tim của anh như trút hết gánh mặng, hạ người, cẩn thận bước đi tránh đạp lên ống dẫn thở trên người cô. Xung quanh yên tĩnh, ngọn đèn trên đỉnh đầu nhạt nhẽo thanh lãnh, bọn họ cũng giống như bao cặp vợ chồng khác, anh vuốt ve mặt cô, trán cô quấn đầy băng gạc, thấm ướt một chút màu đỏ nhạt.
Anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt luyến tiếc rời đi, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng trân quý.
Thời gian thăm chỉ có năm phút đồng hồ, y tá lại thúc giục.
Lục Cường nhìn Lô Nhân vài giây, anh cúi đầu hôn lên mặt cô, thấp giọng: “Đừng sợ, anh ở bên ngoài bảo vệ em.”
Lục Cường đi ra, đi đến phía trước cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu mọc, ánh sáng lay động rọi vào những tán cây.
Anh chống tay lên cửa sổ, híp mắt nhìn xuống dưới lầu, dường như có một cảm giác quen thuộc. Ngày hôm qua giống như một cơn ác mộng, những mảnh vỡ vô tình nhảy vào tâm trí, xe tải hung hăng lái về phía trước, taxi bị hất quay cuồng, tiếng cô kêu lên, cô ở gầm xe khó khăn hít thở, còn hốc mắt anh dâng trào đỏ ửng.
Lục Cường thở sâu, cúi thấp đầu, tim đập nhanh.
Anh đứng thẳng người, đi vào gian phòng dành riêng cho người hút thuốc, ngồi vào băng ghế tận cùng. Hai chân gác lên, đầu dựa vách tường, tinh thần không ổn, mắt lim dim.
Anh không nghĩ nhiều, cũng không để ý đến hình tượng, trực tiếp gác tay sau gáy nằm nghiêng xuống chiếc ghế dài. Anh mơ mơ màng màng, không biết bản thân đã ngủ hay chưa, bên tai là tiếng tạp âm cùng với tiếng bước chân hỗn độn.
Nhắm mắt tầm 10 phút, đột nhiên cảm thấy có người gọi mình, anh hốt hoảng mở mắt, rùng mình, ngồi bật dậy, cất bước đến phòng ICU.
Đại Long đột nhiên túm chặt tay anh: “Đại ca, anh đi đâu đó?”
Lục Cường kinh hoàng, trái tim loạn nhịp. Nhìn thấy Đại Long và Khôn Đông, anh mới bình tĩnh dựa lưng vào ghế, vò vò mặt: “Sao lại đến đây?”
Đại Long nói: “Căn Tử gọi điện thoại báo, nếu không bọn em cũng không biết.”
Khôn Đông đứng bên cửa sổ, hỏi: “Chị dâu nhỏ sao rồi?”
Lục Cường nói: “Ở phòng ICU, vẫn chưa tỉnh.”
“Là Trần Thắng làm?”
Lục Cường gác tay lên gáy, nói: “Ừ.”
Đại Long quăng chiếc chìa khóa xe trong tay sang một bên, tức giận nói: “Mẹ kiếp, tên kia từ trước đến giờ luôn đối nghịch với chúng ta, tâm địa giảo hoạt, ngày nào cũng thích tìm đường chết, chẳng lẽ nó không muốn sống lâu.” Anh ta khom lưng nhìn Lục Cường, nói: “Đại ca, nếu anh muốn đối phó với nó, chỉ cần anh nói một tiếng, bọn em sẽ sai người dạy cho nó một bài học.”
Lục Cường nhìn anh ta, cười: “Đừng ở đây nhiều chuyện, nên làm những gì thuộc về mình đi.”
Khôn Đông ngồi đối diện Lục Cường, cũng kích động: “Bọn em chỉ muốn giúp đỡ, chị dâu nhỏ có chuyện, lần này bọn em không thể ngoảnh mặt làm ngơ.”
“Ừ” Đại Long đồng lòng.
Lục Cường bây giờ không có tâm tình quan tâm đến những chuyện khác, anh vỗ vai hai người, nói: “Chỉ cần có tâm là được.”
Lại ngồi vài phút, ba người đi hút thuốc, Khôn Đông hỏi anh ăn cơm chưa. Anh mới nhớ từ chiều hôm qua cho đến bây giờ nước còn chưa uống.
“Anh không đói bụng.”
“Như vậy không được. Hai người cứ từ từ nói chuyện, em xuống lầu xem có bán gì không.”
Một lát sau, Khôn Đông cầm túi to túi nhỏ trở về phòng bên cạnh. Lục Cường lật đi lật lại, có bánh bao bánh quẩy, sữa đậu nành và cháo, còn có mấy món dưa muối. Anh cầm bánh bao, miễn cưỡng cắn hai cái, căn bản nuốt không trôi. Anh đem phần thừa ném vào túi, đứng dậy dựa vào cửa sổ.
Đại Long đưa bình nước qua, hỏi: “Ngày mai… giải thích với bác gái thế nào?”
Lục Cường xoay nắp bình được một nửa, trì trệ vài giây, nhắc mới nhớ, ngày mai là ngày đại hỉ. Anh đem nước khoáng đặt ở trên bệ cửa sổ, nhìn bên ngoài, im lặng không nói chuyện.
Đến tối, Lục Cường mới gọi điện thoại cho Tiền Viện Thanh. Anh nói hết những gì xảy ra đêm qua.
Bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó thở dài.
Anh nhìn bóng đêm ở bên ngoài, tâm tình chìm đến đáy cốc.
Nghe giọng rầu rĩ của con trai, Tiền Viện Thanh cũng không nhẫn tâm trách cứ, chỉ hỏi: “Vết thương của con bé có nặng không?”
Lục Cường nghĩ nghĩ, lãng tránh: “Ngày hôm qua vừa phẫu thuật xong.”
“Một mình con có thể chăm sóc tốt cho nó không?”
Lục Cường nói: “Được ạ.”
“Ngày mai mẹ sẽ thông báo dời lại ngày cưới, đợi sự tình xong xuôi, mẹ đến thăm con bé.”
Lục Cường nói: “Đừng tới, mẹ sẽ lạc đường mất.”
Nhà anh cách Chương Châu hơn một ngàn km, phải đi máy bay rồi đón ôtô, Tiền Viện Thanh hầu như chỉ sống ở thôn, bà không biết chữ, không có di động, lại càng không có thói quen dùng ví tiền, Lục Cường lo lắng.
Bên kia im lặng, Lục Cường nói: “Đợi vài ngày nữa đi ạ, nếu không ổn thì con sẽ sai người đến đón mẹ.”
Tiền Viện Thanh không nói nữa, lại hỏi thăm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
… …
Lục Cường không ngừng quan sát người nằm trong phòng ICU, buổi tối lại ru rú trên ghế dài ở hành lang. Y tá ngăn cản vài lần, nói nơi này không thể ngủ, bảo anh cứ yên tâm, phòng ICU có bác sĩ trực, xảy ra vấn đề sẽ thông báo với anh.
Anh không chịu đi, lấy tiền từ trong ví ra đưa cho y tá xem như bồi dưỡng.
Y tá dở khóc dở cười, khuyên mãi không được cũng đành bỏ cuộc rời đi.
Sáng ngày thứ tư, Đại Long và Khôn Đông đi qua.
Lô Nhân được đưa ra khỏi phòng hồi sức, chuyển vào phòng bệnh cao cấp, bên trong có TV và sofa, toilet độc lập, còn có gian bếp nhỏ giản dị.
Bác sĩ hợp lực di chuyển cô lên giường bệnh, dụng cụ trợ giúp trên người cô dày đặc, cô vẫn hôn mê như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lục Cường dựa vào tường nhìn mọi người đang bận rộn trước mắt, trong lòng mờ mịt.
Bác sĩ điều chỉnh màn hình theo dõi bệnh nhân, ghi vài chữ vào sổ, sau đó giao cho y tá truyền dịch, liền vội vàng bước ra ngoài.
Lục Cường ngăn cản ông ta, hỏi: “Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào rồi?”
“Cũng may bệnh nhân được đưa đến kịp thời, theo giám sát thì sức khỏe đã khôi phục rất nhiều.”
Lục Cường nghe nói như thế thì khuôn mặt liền giãn ra, khóe môi giựt giựt, lại hỏi: “Khi nào cô ấy mới tỉnh? Đã hôn mê ba ngày rồi.”
“Phạm vi có thể là trong khoảng hai tuần.” Nói xong dừng một chút: “Nhưng mà, không thể loại trừ trường hợp biến chứng, bệnh tình cũng có thể chuyển biến xấu.”
Cả người Lục Cường cứng đờ, môi anh khẽ run. Bác sĩ nhìn thấy liền vội vàng giải thích: “Không cần lo lắng, tỷ lệ này rất thấp. Khả năng chống chọi của bệnh nhân khá cao” Nói xong ánh mắt lại lia nhanh xuống dưới: “Cậu không cần phải túc trực ở đây mãi thế, tốt hơn là nên trở về nhà nghỉ ngơi, tắm rửa cho thoải mái.”
“Không, không sao.”
Bác sĩ khẽ ho nhẹ một tiếng: “Kỳ thực, bệnh nhân đang ở trong thời kỳ dưỡng bệnh, lực miễn dịch rất yếu, cần tiếp xúc với một không khí trong lành…”
Lục Cường nghe xong liền hiểu.
Anh còn đang mặc chiếc áo của mấy ngày trước, cổ áo vẫn còn đọng lại vết máu đã khô, râu ria xồm xàm.
Anh không dám rời khỏi đây, ba ngày rồi vẫn chưa tắm.
Lục Cường vỗ vỗ trán, nói: “Cám ơn bác sĩ.”
“Không cần khách sáo.”
Anh đúng là vẫn còn lo lắng, giao chìa khóa cho Khôn Đông, trở về nhà thu xếp vài bộ đồ rồi tắm rửa cạo râu.
Đại Long và Khôn Đông đã ăn cơm trưa, hơn ba giờ chiều mới rời đi, trong phòng bệnh lại yên tĩnh, chỉ còn hai người.
Lục Cường kéo ghế đến cạnh giường. Sắc mặt Lô Nhân tái mét, môi khô cằn, anh lấy bông băng thấm nước xoa nhẹ lên môi cô. Thời tiết nóng bức, điều hòa trong phòng bệnh rất thấp, má và cánh tay cô cũng chảy mồ hôi.
Anh hỏi y tá một vài chuyện, nấu một ấm nước, bật điều hòa, dùng khăn lông giúp cô lau mặt. Chăn mỏng xốc lên một góc, nới rộng cổ áo bộ đồ bệnh nhân.
Từ ngực đến bụng đều là băng gạc, phần ngực lưu lại vết giải phẫu, màu vàng đυ.c ngầu che khuất làn da trắng nõn.
Thân thể láng mịn nay có thêm một vết sẹo xấu xí, đây chẳng phải là điều tra tấn sao?
Tay Lục Cường siết chặt, huyệt thái dương run run, lại không tự giác lộ ra ánh mắt hung ác.
***
Sau vài ngày, Lục Cường vẫn luôn ngủ trên sofa, ngày đêm chăm sóc Lô Nhân.
Cách vài ngày anh lại gặp bác sĩ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô, trước mắt chỉ có biện pháp chờ đợi.
Anh thường xuyên ngồi cạnh ghế nhìn cô, khát vọng có thể nhìn thấy mí mắt cô run rẩy, hoặc đột nhiên cô mở hai mắt ra nhìn anh cười. Thời gian này đúng là dày vò, mỗi một phút chờ mong đều đem lại thất vọng.
Lục Cường nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm, anh đứng dậy đắp chăn cho cô, chỉ chừa một ngọn đèn ngủ.
Anh nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn, đần độn không biết bao lâu mới ngủ.
Anh ngủ chập chờn, mơ hồ nghe thấy trên giường có động tĩnh rất nhỏ, bên tai đột nhiên có những âm thanh rối loạn của vật dụng.
Lục Cường bật người ngồi dậy, trố mắt hai giây, đi vài bước đến cạnh giường.
Sức khỏe của Lô Nhân không được tốt lắm, miệng cô mở lớn, ngực thở phập phồng.
Hai tay đặt co
quắp nắm drap giường, hai chân liên tục đá trên giường, biểu cảm thống khổ…
Lục Cường sợ hãi, gọi: “Nhân Nhân… Nhân Nhân, em thấy không thoải mái chỗ nào?” Anh nắm chặt tay cô, không dám dùng sức, lại ôm cô.
Anh bấm chuông báo động, hướng bên ngoài hô lớn: “Bác sĩ, bác sĩ!”
Không có người tiến vào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần động tác của cô trở lại bình thường, khôi phục về trạng thái hôn mê, hô hấp càng lúc càng mờ nhạt, sau đó cô không thở nữa.
Lục Cường chợt ý thức được điều gì, đau đớn hét lên: “Không ——”
… …
“A ——”
Anh đột nhiên bật người dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngực phập phồng, cả người run rẩy, theo bản năng nhìn về phía giường.
Phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, bên cạnh còn có tiếng dụng cụ, tất cả vẫn như cũ, không có gì khác thường. Anh nhìn chằm chằm vào ngực cô, nỗ lực xác nhận, bình tĩnh một lát, anh lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.
Anh nhìn cô không chớp mắt, tròng mắt lại đỏ ửng, ngẩng đầu, hầu kết di chuyển, thật lâu sau tầm mắt anh mới trở lại bình thường. Anh nắm tay cô xoa nhẹ, sau đó kéo tới bên môi hôn.
Anh cười, hỏi: “Em còn tính ngủ bao lâu nữa hả? Hả? Nhân Nhân.”
Không có tiếng trả lời, trong phòng lạnh như băng, anh cúi đầu, lấy lòng bàn tay cô nhẹ nhàng che lên mắt mình.
Trong phòng vẫn không có tiếng động.
Anh nằm ở cạnh giường một đêm, bảy giờ sáng, trong hành lang dần dần huyên náo trở lại.
Mắt anh từ từ nhắm lại, có cái gì đó đang cọ cọ vào huyệt thái dương của anh.
Bên tai, có người nhẹ nhàng nói một câu.