- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- 0852
- Chương 12
0852
Chương 12
Đến trạm, có người bỏ chạy.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, giữa trời và đất dệt thành một màn sương mờ nhàn nhạt.
Lục Cường không nhanh không chậm bước xuống xe, hai tay đút trong túi quần nhìn bóng lưng cô. Nơi này là khu công nghiệp, phụ cận không có hộ gia đình. Phía trước chính là xưởng may Đỗ Hoa, bên ngoài có một cái sân rộng, có người đi ra đi vào.
Từ trạm xe buýt đến xưởng may khoảng 100 mét, còn bốn mươi mét, có người gọi lớn tên Lô Nhân.
Cô dừng lại, đỉnh đầu tối sầm, một cái ô che trên đầu cô.
Lô Nhân quay người: “...... Chào buổi sáng.”
“Sớm vậy?” Trần Thụy hỏi: “Không mang theo ô?”
Lô Nhân nghiêng đầu, mượn cơ hội liếc sang bên kia, Lục Cường đang đứng trên bậc thềm, nhìn về hướng này.
“Lô Nhân?”
“Dạ?” Cô phản ứng, mắt nhìn về phía Trần Thụy: “Anh nói gì cơ?”
“Anh bảo trời chuyển mưa sao em không mang theo ô?”
Cô thất thần không nghe rõ. Đường phố trở nên nhộn nhịp, mưa phùn như mắc cửi, ẩn hiện sương mù. Lục Cường vẫn không nhúc nhích, đứng giống như pho tượng.
“Này!”
Lô Nhân cả kinh, vuốt ve mái tóc: “Ngại quá, em không......”
Trần Thụy mỉm cười, cũng không lặp lại: “Không sao.”
Hai người đi dọc theo mái hiên, Lô Nhân đẩy cán ô: “Không cần đâu ạ, dù sao em cũng ướt rồi, anh cứ che cho mình đi.”
Trần Thụy lại đi tà tà: “Anh là đàn ông, sợ cái gì, đừng để bị cảm.”
Lô Nhân khách sáo mỉm cười, không nói nữa.
Lục Cường khẽ nheo mắt, nhìn hai người kia đi vào xưởng may.
Người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu, biểu lộ rõ sự quan tâm, ăn mặc chỉnh tề. Ô nghiêng về phía bên phải, vai trái của anh ta ướt đẫm.
Lô Nhân như con chim nhỏ nép vào người anh ta, bả vai khẽ chạm.
Lục Cường thất vọng cúi đầu nhìn mình.
Anh ta mặc áo sơmi màu lam, quần tây đen, giày da bị nước mưa rửa sạch.
Còn anh, áo thun cũ đã bạc màu, quần rộng, giày vải, rách tung toé.
Lục Cường lại nhìn về phía bên kia, đã không còn thấy bóng dáng hai người, từ đầu đến cuối bọn họ cũng không quay đầu nhìn anh.
Lục Cường hừ cười: “Chết tiệt.”
Anh lánh mưa tại trạm xe buýt, mưa rơi không nhiều, anh rút điếu thuốc, lại không nhẫn nại, gọi điện thoại.
Căn Tử hỏi: “Đại ca, anh đang ở đâu, em tới đón.”
Lục Cường nhìn xung quanh, hét to: “Mẹ kiếp, chẳng biết đây là nơi quỷ quái nào.”
............
Căn Tử tìm được nơi này là nửa giờ sau, Lục Cường ngồi hút thuốc. Mặt sau là tiệm tạp hóa cũ nát, kế bên là những phế liệu chất đống dưới bệ cửa sổ, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp ọp ẹp, nước trên mái nhà chảy xuống mặt đất, tràn ra từng đóa bọt nước.
Cánh tay anh gác trên đầu gối, hút thuốc, không biết nghĩ đến cái gì. Khẽ nheo mắt lại nhẹ nhàng nhả ra, sương khói bay lượn mù mịt.
Tâm tình của anh dường như cũng tan chảy theo mưa.
Căn Tử ấn hai tiếng còi.
Lục Cường không nhúc nhích, thu tầm mắt trở về, là Căn Tử, anh hít một hơi, đem mẩu thuốc lá quăng vào vũng nước.
Anh lên xe, đầu và bả vai hơi ẩm ướt.
Căn Tử đưa anh khăn lông, anh cũng không ngại, trực tiếp lấy ra lau tóc.
“Đại ca.“ Căn Tử liếc mắt: “Chúng ta đi đâu?”
Lục Cường nói: “Tiêu tiền.”
Mắt Căn Tử sáng lên, vội vàng cầm di động: “Vậy chờ em một tý, em gọi điện thoại cho Lý Khinh, bảo cô ấy chờ em.”
Lục Cường liếc nhìn Căn Tử: “Ban ngày ban mặt, gọi cái gì?”
“...... Không phải là đi tiêu tiền sao?”
Lục Cường cười: “Anh bảo này, trong đầu mày lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mấy thứ đó?”
Căn Tử thất vọng, điện thoại đã thông, cậu ta trực tiếp cắt đứt.
Lục Cường nói: “Gần đây có trung tâm thương mại không, anh muốn mua điện thoại.”
Căn Tử đột nhiên nhớ ra: “Có rồi.” Cậu ta đánh tay lái, thay đổi đường di.
Trung tâm thương mại gần nhất chạy xe khoảng mười phút, giọt mưa tí tách, mùa mưa chưa đến, thời tiết ẩm ương thế này thì không biết sẽ diễn ra trong bao lâu.
Lục Cường mở cửa sổ, gió lạnh xen lẫn mưa bụi thổi vào.
Căn Tử nói chuyện phiếm: “Trời còn sớm mà sao anh lại chạy tới đây?”
Lục Cường nói: “Lên nhầm xe buýt.”
“Vậy anh muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
Căn Tử buồn bực: “Không phải anh trú ở tiểu khu đối diện sao, còn ngồi xe buýt?”
Lục Cường lành lạnh lướt mắt nhìn, Căn Tử ngậm miệng.
Bọn họ đi vào trung tâm thương mại, tìm các quầy thương hiệu, sau khi được nhân viên tư vấn giới thiệu, không hiểu lắm, trực tiếp trả tiền mua luôn.
Ngón tay Lục Cường thô ráp bấm trên màn hình led vài cái, không biết dùng thế nào.
Căn Tử ở một bên nở nụ cười.
Lục Cường liếc mắt nhìn Căn Tử: “Cười cái gì?”
Căn Tử nói: “Đại ca, di động này không giống như con người của anh.”
Lục Cường nhìn Căn Tử.
Cậu ta nói: “Đại ca, nhìn anh không giống như chủ nhân của chiếc điện thoại này.”
“Fuck......” Lục Cường giơ cánh tay, Căn Tử rụt người lại.
Lục Cường nhìn xuống góc áo, mất tự nhiên lại nghĩ tới người đàn ông kia: áo sơmi màu lam, quần tây đen, cầm ô che cho Lô Nhân, cử chỉ quan tâm săn sóc.
Trong lòng anh buồn phiền, sắc mặt không tốt, tay cầm điện thoại siết chặt đi về phía trước.
Căn Tử chạy chậm hai bước mới đuổi kịp: “Kế tiếp chúng ta đi đến chỗ nào?”
Lục Cường ngẩng đầu nhìn một vòng trung tâm thương mại, nói: “Lên lầu đi dạo.”
***
Hôm nay Lô Nhân làm việc không được tập trung, lúc nhập số liệu đều ghi nhầm hai lần, nếu không có đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở, chắc là cô đã bị cấp trên khiển trách.
Buổi trưa, cô cùng đồng nghiệp ăn cơm, mấy người sáp lại nói chuyện phiếm, còn cô không có tâm trạng, chỉ lo vùi đầu ăn cơm. Vừa ăn được một nửa thì Trần Thụy từ bên ngoài đi tới, đôi mắt anh ta sáng rực, trực tiếp đi về hướng này.
Đối diện Lô Nhân là chỗ trống, anh ta nghênh ngang ngồi xuống, chào hỏi cùng mọi người, ánh mắt di chuyển đến chỗ đối diện.
Trần Thụy nói: “Anh nấu một ít trà gừng, mắc mưa uống vài ngụm sẽ không cảm lạnh.”
Bên cạnh có hai đồng nghiệp nữ nhìn nhau, ăn ý không nói chuyện.
Lô Nhân vẫn đang ở trạng thái mơ hồ, ngẩng đầu, trước mặt là bình giữ nhiệt.
Sau vài giây, cô nhanh chóng liếc mắt về phía bên cạnh: “Không cần đâu ạ, cám ơn, anh giữ uống đi.”
Trần Thụy nói: “Đừng khách sáo, để nguội sẽ không còn hiệu quả.” Nói xong vặn nắp bình, một mùi hương bay ra, hơi nóng bốc lên.
Lô Nhân nhíu mày tiếp tục nhún nhường, cô đứng dậy đi lấy bốn ly thủy tinh gần đó, đặt xuống trước mặt các đồng nghiệp.
Anh ta chưa kịp ngăn cản thì cô đã lấy bình trà gừng chia làm bốn phần, nói vui: “Trần Thụy mời chúng ta.”
Trần Thụy nghĩ nghĩ, đoán được điểm cố kị của cô, cũng nói: “Cùng uống đi, thể chất của phụ nữ quá yếu.”
Các đồng nghiệp lại nhìn nhau, cười ha hả.
Lô Nhân ăn cơm không ngon miệng, lấy cớ về văn phòng trước.
Buổi chiều, mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, cho đến khi tan tầm mưa mới bắt đầu giảm bớt.
Trần Thụy âm hồn không tiêu tan, lại đứng ở cửa chờ cô.
Lô Nhân cũng không phiền lòng, cúi đầu, chào anh ta một cái.
Trần Thụy bước theo vài bước, đến bậc thềm anh ta mở ô ra: “Em cầm dùng đi, nhà anh gần đây, đi bộ cũng được.”
“Không cần đâu ạ, mưa cũng không lớn lắm.” Giọng Lô Nhân đông cứng, biểu đạt cự tuyệt.
Có đồng nghiệp đi tới, cười nói chào hỏi.
Trần Thụy xấu hổ thu tay: “Em...... Buổi tối em có thời gian không? Nếu không có gì bận thì cùng anh đi ăn một bữa, được chứ?”
“Có ạ.” Lô Nhân dừng một chút: “Nhưng không thể đi với anh ra ngoài, cô nam quả nữ mà đi chung với nhau sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Trần Thụy nói: “Cần gì em phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác? Anh không có bạn gái, còn em......”
Lô Nhân ngắt ngang: “Nếu em thật sự quan tâm đến một người, em chắc hẳn sẽ không lo lắng.” Cô dừng một chút: “Nhưng mà bây giờ, trong lòng em không để ý ai cả.”
Ánh mắt Trần Thụy tối sầm, còn muốn tranh thủ: “Anh nghĩ anh muốn......”
Lô Nhân nở nụ cười tươi: “Bất luận là anh nghĩ thế nào, Trần Thụy, hiện tại em không có tâm trạng yêu đương, lại càng không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người, ý tốt của anh em xin nhận.”
Cô không để cho anh ta cơ hội nói tiếp, đi đến ven đường vẫy xe, xe dừng lại, cô nhanh chóng mở cửa bước lên.
Ở trên xe, cô gọi điện hẹn Diệp Phạm ra ngoài, đầu dây bên kia nói bận, hai người trò chuyện đơn giản vài câu liền cúp máy. Lô Nhân không muốn trở về, cô ăn tối tại trung tâm mua sắm gần đó, đồng thời đi dạo xung quanh, thử hai bộ quần áo, trong lòng cảm thấy không thích. Khoảng một giờ sau, cô đến âm đài phun nước ở quảng trường, có mấy đứa nhỏ chơi đùa bên cạnh, còn có vài cặp tình nhân giơ cao di động lên chụp ảnh.
Nước mưa tẩy sạch toàn bộ thành phố, mặt đá cẩm thạch còn tích một số vũng nước, phản ánh một đêm tuyệt đẹp. Gió mát lành lạnh, Lô Nhân tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống ngây ngốc suy nghĩ. 9 giờ rưỡi tối, cô mới chậm chạp đi về.
Hôm nay cô mang giày cao gót đi làm, đi bộ quá lâu nên mắt cá chân đỏ ửng.
Đi bộ hơn 20 phút, lúc đi qua chỗ rẽ cô ngẩng đầu nhìn, ngày xưa khu vực này rất náo nhiệt, bây giờ các gian hàng đều đã đóng cửa, không khí trầm lặng.
Trong lòng Lô Nhân nhẹ nhõm, lại không khỏi cười nhạo mình, người khác không có việc gì nên muốn trêu chọc cô, nhưng cô còn ngu ngốc tưởng thật, nghĩ như vậy, trong lòng lại tức giận, cuối cùng tâm trạng là gì cô cũng không thể hiểu.
Sau đó, cô nhanh chóng bước chân về nhà. ‘Két’ một tiếng, không kịp phản ứng một sức mạnh đã túm lấy cô.
Lô Nhân choáng váng đầu óc, bộ não chưa kịp suy nghĩ đã bị người nọ kéo vào phòng an ninh. Trong phòng tối đen như mực, ánh trăng chiếu vào cửa sổ, không khí xung quanh mỏng manh ẩm ướt.
Bàn tay cô để trên cơ ngực rắn chắc, đẩy đẩy người nọ cũng không bất động.
Lô Nhân hung hăng đấm đấm hai lần, giống như cô đang dùng sức đánh vào tảng đá: “Tránh ra.”
“Đây là chỗ của tôi, tránh cái gì?” Giọng anh rất trầm, ẩn ẩn mang theo ý cười, bàn tay to ôm chặt eo cô, ác ý xoa nhẹ. Hành vi này so với buổi sáng còn càn dã hơn, xuyên qua cửa sổ, gió mạnh thổi vào bên trong.
Lô Nhân thở gấp: “Vậy, anh thả tôi ra.”
“Thả em ra thì em cũng không thể đi.”
Lô Nhân cả kinh: “...... Điên thật.” Cô dùng sức xoay người.
Ngực anh chạm vào một bộ phận mềm mại dị thường, hô hấp anh trở nên trì trệ, cơn tức giận bỗng chốc tan biến, nóng chịu không nổi. Hơi thở của cô phà vào chiếc cổ anh, trong cổ họng giống như có sợi lông vũ quét qua quét lại, Lục Cường nắm lấy cổ tay Lô Nhân, cố định trên cửa: “Đừng lộn xộn.”
Giọng anh đột nhiên bức bách, quát lớn ba chữ, cô bị anh dọa thì trở nên sợ hãi, động cũng không dám động.
Lục Cường thở chậm, thân thể anh đã bình tĩnh hơn.
Thấp giọng hỏi: “Sao về trễ vậy?”
Lô Nhân cắn môi không đáp.
Lục Cường hỏi: “Di động em đâu?”
Trong bóng đêm cô ngẩng đầu, ánh sáng ngoài cửa sổ nhàn nhạt rọi vào đôi mắt cô, sáng lấp lánh.
Lục Cường giải thích: “Hôm nay tôi mới mua di động, cho tôi số của em.”
“Không muốn.” Lô Nhân nói: “Chúng ta căn bản không quen.”
Lục Cường rũ mắt lướt qua thân thể đang kề sát mình, cười: “Không quen sao?”
Lô Nhân cắn môi.
“Cho hay không?”
“Không cho.”
Lục Cường được một tấc lại muốn tiến một thước: “Tự tôi tìm.” Nói xong, tay trượt xuống phía dưới, dùng lực chế trụ mông cô.
Cô giật mình kiễng chân, lại xoay người vặn vẹo. Hai tay anh thay phiên dùng sức, cô tránh trái tránh phải, miệng ngăn cản, muốn khóc rồi.
Lô Nhân đầu hàng: “Được, tôi cho, tôi cho. Anh đừng tìm nữa, di động không có trên người.”
Lục Cường vẫn chưa muốn thu tay, Lô Nhân đọc ra dãy số, anh cầm di động của mình nhập vào rồi mới hài lòng bỏ qua.
Lô Nhân bước về phía trước một bước, muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Cường nhưng cô không phải là đối thủ của anh, anh nhanh chóng kéo cô trở về.
Anh nói: “Còn chưa xong.”
“Anh còn muốn thế nào?”
Lục Cường trầm mặc một lát, chớp mắt: “Chuyện sáng nay tôi nói chẳng lẽ em không nghĩ tới?” Anh không còn ngả ngớn, gằn từng chữ trông có vẻ trịnh trọng, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô, chờ cô trả lời.
Lô Nhân thiếu kiên nhẫn, nói: “Không.”
Biết cô bực mình nên anh cũng không muốn ép: “Không vội, đại sự cả đời, em cần nghiêm cẩn cân nhắc.”
“Anh......” Lô Nhân nghẹn lời, nghẹn nửa ngày nhưng lại không biết làm thế nào để phản bác. Lúc đối mặt với Trần Thụy cô trở nên rất bình tĩnh, gọn gàng linh hoạt, nói mấy câu liền giải thích rõ vấn đề, lúc này lại giống như câm rồi, tình thế cấp bách nói ra bốn chữ: “...... Không biết xấu hổ.”
Lục Cường cười: “Không đùa.”
“Tôi cũng không có đùa.”
“Tôi nói sự thật.”
“Thiệt giả đều......”
Anh lấy ngón cái chặn môi cô: “Đừng vội đưa ra đáp án, cẩn thận suy xét, hoặc là em muốn tìm hiểu trước cũng được, chúng ta ở gần mà, có điều kiện thúc đẩy quá trình.”
Nói xong liền lui về phía sau một bước, chừa lại không gian cho cô. Đợi anh xích ra xa, cô nhanh chóng đưa tay nắm lấy cửa, trước khi mở cửa chạy thoát liền hô to: “Chúng ta không hợp.”
Mấy chữ này không hề có uy lực, giống như đôi tình nhân đang cãi vả, Lô Nhân hối hận muốn cắn rơi đầu lưỡi. Ra sức chạy vài bước, giày cao gót kêu ‘lộp bộp’ trên đường, tim cô đập mạnh. Hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi, không có câu nào là rõ ràng quyết đoán chặt đứt ý niệm của anh.
Lại nghĩ tới Trần Thụy, tỉnh táo mới phát hiện hai người họ thật khác biệt.
Trần Thụy là người, còn anh là quái vật ăn thịt người không nhả ra xương, dã thú.
***
Lại một đêm mất ngủ.
Lô Nhân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, bên tai luôn quanh quẩn lời nói của anh.
—— “Đoán xem tôi nghĩ gì về em.”
............
—— “Ban đêm nằm mộng đều mơ đến em.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- 0852
- Chương 12