Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

0852

Chương 1

Chương Tiếp »
Cuối tháng năm, xưởng may Đỗ Hoa nhận được một đơn đặt hàng lớn từ trại giam ở tỉnh Phúc Kiến.

Trại giam này rất lớn, nằm gần sông Chương Giang, trong tù có mấy ngàn người. Vì vậy cấp trên đều đem trọng trách giao cho Lô Nhân. Cô là phó thiết kế của Đỗ Hoa, khởi điểm tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang chuyên nghiệp ở đại học Hoa Đông. Những ai đạt bằng tốt nghiệp ở trường này đều có thể xin vào công ty tốt, thế nhưng cô vẫn chịu thiệt làm ở đây.

Cô vứt bỏ cơ hội để được đào tạo chuyên sâu chỉ với mơ ước an phận kết hôn cùng Lưu Trạch Thành.

Vào buổi sáng ngày hôm sau, Lô Nhân dẫn theo hai phụ tá đi đến bờ sông Chương Giang. Tường đồng vách sắt ngăn cách hai thế giới, thiết kế ngột ngạt, đáng sợ.

Sau khi đăng ký và bị kiểm tra nghiêm ngặt, ba người bọn họ mới vào được bãi đất trống bên trong. Rào chắn hình thoi ở phía bên kia là nơi nhốt các phạm nhân, bọn họ dựa người vào lan can, sắc mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác, tinh nhuệ giống như loài sói.

Lô Nhân run rẩy, cảm giác phía sau cổ tóc gáy đều dựng hết lên. Cô cố trấn an bản thân, thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào một cánh cửa phía trước.

Sau cánh cửa là một dãy hành lang dài, trống rỗng, bầu không khí này quá mức trang nghiêm và lạnh lẽo. Rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gót giầy của cô đang bước trên mặt đất. Lô Nhân không khỏi nhón chân, vô cùng hối hận vì hôm nay mang giày cao gót.

Ba người tiến vào cánh cửa sắt. Căn phòng rất lớn, chỉ có một cánh cửa sổ ở phía trên cùng của bức tường, thô thép dày đặc. Căn phòng tối mờ, hai ngọn đèn chân không rọi vào bức tường trắng bệch, hơi thở nặng nề khó thở.

Hai phụ tá bình thường hoạt bát nói nhiều, lúc này không buồn hé răng đứng sau lưng cô vẫn không nhúc nhích.

Lô Nhân tự khuyên nhủ mình bình thản, cô hướng về phía sau nở nụ cười an ủi: “Tay chân lanh lẹ một chút, mặc kệ chuyện khác, đo xong chúng ta liền đi.”

Hai phụ tá gật đầu đồng ý, chuẩn bị công cụ.

Mười lăm phút sau, cửa sắt bị đẩy ra, một vài tiếng động sột soạt vang lên, đầu tiên là có hai gã cảnh ngục bước vào. Bọn họ mặt bộ đồng phục màu xanh, đai lưng buộc bên hông, mặt trên là một số trang bị, trong tay còn có dùi cui thật dày.

Theo sau bọn họ là một đám đàn ông, kề sát bức tường.

Lô Nhân nhìn lướt sơ qua, những người đó toàn mặc áo đen và quần thể thao, cao thấp mập ốm đều có đủ.

Cô đứng tại chỗ, một hồi lâu mới động chân.

Cảnh ngục nói: “Đây là những người được lựa chọn dựa theo tiêu chuẩn thể trọng sàng lọc để may đo quần áo, nam nữ ở riêng, lát nữa cô theo tôi qua trại giam nữ.”

Lô Nhân cầm lấy thước đo: “Dạ.”

“Phiền cô rồi.”

Lô Nhân hào phóng cười: “Không ạ.”

Cô dẫn đầu đi qua, mơ hồ liếc mắt, tổng cộng có hai mươi người, nhanh lắm cũng phải nửa tiếng mới có thể đo xong.

Bọn họ xếp thành hai hàng, Lô Nhân đi về phía sau, để phía trước cho hai phụ tá trợ giúp. Đi qua một đám người, trừ bỏ những mùi mồ hôi đặc thù cũng không có gì đặc biệt. Cái mùi này rất giống với lúc động vật phát dục, khơi gợi để hấp dẫn người khác phái, quá đặc biệt ngược lại không thể nào hình dung.

Những người này đều đã ở trong đây nhiều năm, tường cao kín cổng nên khó tiếp xúc phụ nữ, càng miễn bàn chạm đến. Mặc dù ánh mắt bọn họ làm càn, rục rịch, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.

Lô Nhân tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã đo được hai người, cô đem thước đo để trên gáy, cúi mắt nhìn số liệu trên vở, thuận tiện lẩm bẩm, chuẩn bị đo người kế tiếp.

“Cánh tay.” Cô cúi đầu nói.

Cô di chuyển động tác, dường như có một hơi thở phả trên đầu cô, cảm giác sâu sắc khiến bầu không khí xung quanh trở nên ảm đạm. Cô dời tầm mắt, ngòi bút đang đặt trên vở thủng một lỗ nhỏ, người đàn ông cũng theo bản năng lui về phía sau nửa bước...... Đập vào trước mặt cô là một hình xăm quái vật đang mở miệng to…

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, Lô Nhân ổn định tâm tình, tiến lên một bước, lặp lại: “Thẳng tay.”

Vài giây sau, đối phương lại lười biếng giang hai cánh tay.

Lô Nhân né tránh ánh nhìn của đối phương, liếc mắt thấy cơ ngực của anh ta rất đẹp, ẩn hiện trên đó là một hình xăm con rồng màu đen, to lớn in bên phải bả vai, đầu rồng kéo dài đến trước ngực, thoạt nhìn giống như đang bay lượn, trừng mắt dữ tợn. Vảy rồng phân bố tầng tầng lớp lớp, chỉnh thể hình xăm được khắc họa bởi màu đen và xám, còn màu xanh lục nằm rải rác trông cực kỳ tàn bạo.

Hình xăm sống động như thật, dường như con rồng đó có thể từ trên thân thể anh ta lao ra vồ vào đối thủ.

Lô Nhân hiển nhiên không còn giữ được bình tĩnh, trình tự hỗn loạn. Cô cảm giác được dường như có một đôi mắt đang tuần tra khắp thân thể mình, chỉ khác là, có một loại ánh mắt cực kỳ hung hãn.

Vòng eo, ngực, vai, cổ, tầm mắt không khỏi theo phía sau cô, cuối cùng cô nhìn thấy khuôn mặt của anh ta. Ánh mắt thẳng thừng đối diện với cô, biểu cảm mang theo ý vị đùa nghịch, miệng khẽ cong.

Đập thẳng vào mắt cô là mi mắt, lông mày của anh ta kéo dài gần đến huyệt thái dương, gần đó còn có một vết sẹo mờ nhạt, đối lập với làn da màu đồng của anh ta. Hốc mắt lõm sâu, hai hàng lông mày bằng phẳng, mũi dọc dừa, đôi môi mỏng cùng với ánh mắt sắc bén, mang theo vài phần hoang dã khôn tả.

Tóm lại, nhìn thế nào cũng đều thấy anh tuấn...... Điểm trừ duy nhất chỉ có thể là tính cách hung hãn.

Lô Nhân nhanh chóng dời đi tầm mắt, hơi cúi người đo phần hông của anh ta.

Hai tay cô mở ra, thông qua thân thể và cánh tay của anh ta dùng thước để đo. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, cô ngửi được mùi phát dục như ban nãy, so với vừa rồi còn mãnh liệt hơn.

Lô Nhân nhẹ nhàng hắng giọng, xoay tầm mắt.

Thước đo vòng qua cái hông của người nọ, trên đầu phút chốc truyền đến một giọng nói: “Này, chật quá rồi.”

Người nọ ngữ điệu thong thả, lười nhác, thanh âm giống như cát đá nghiến răng một cái, sột soạt.

Lô Nhân run lên, thước đo trong tay cầm càng chặt hơn. Các phạm nhân còn lại cười vang thành tiếng, có người còn nói: “Đại ca, tay anh đút vào chỗ đó chật quá sao?”(1)

(1) Đoạn này là nói bậy, kiểu như làʍ t̠ìиɦ bằng tay.

Theo sau là một trận cười to, bầu không khí ảm đảm nhẫn nại trong nhà tù từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng bùng phát.

“Câm miệng.” Cảnh ngục hét lên, quất mạnh dùi cui vài cái vào cửa sắt: “0852, đứng ngay ngắn lại cho tôi.”

Một chút yên tĩnh, sau đó vẫn có phạm nhân xì xào bàn tán.

Người nọ liếʍ môi dưới, cúi đầu, trước mặt là người con gái với đôi gò má ửng hồng, lông mi khẽ chớp, cúi đầu thở hổn hển.

Tay cô vẫn dang rộng, động tác cứng ngắc, trong lòng lại ẩn nhẫn không dám phát ra tiếng, thấp giọng: “Thả lỏng quần.”

Giọng cô rất nhỏ, người nọ lại nghe thấy, rầu rĩ cười thành tiếng.

Lô Nhân đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ hướng về phía anh ta trừng mắt, sau đó cô quay đầu đi chỗ khác. Đo xong quần dài liền nhanh chóng chuyển qua những người khác, không thèm ngẩng đầu nhìn anh ta.

Ba người làm việc rất nhanh, 20 phút sau đã hoàn thành mọi việc, Lô Nhân dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, cô không dám quay đầu, lại nhịn không được nhớ đến hình xăm kia, uy phong lẫm liệt, kiêu ngạo cực kỳ, nhưng lại giống như sủng vật bị anh ta thu phục, ghé vào đầu vai rộng rãi, chờ đợi thời cơ hành động.

Lô Nhân lắc đầu, địa ngục quỷ quái gì thế này, đánh chết cô cũng sẽ không đến đây lần thứ hai.

Mấy người ở xưởng may Đỗ Hoa đi rồi, lão Lai tiến đến bên cạnh anh ta nói nhỏ: “Đại ca, cô bé vừa rồi xem ra rất được, dáng người kia khi “làʍ t̠ìиɦ” chắc là phê lắm, nếu......”

Chưa nói đi xong, lão Lai lại nhướng mày, trong lòng thầm hiểu cười xấu xa.

Lục Cường khẽ nheo mắt lại, xoa xoa bả vai, vừa rồi đầu ngón tay của Lô Nhân lướt qua làn da của anh, xúc cảm lạnh lẽo dường như còn phảng phất đâu đây, anh nở nụ cười, chỉ cảm thấy thú vị.

Anh cúi đầu nhìn nhìn trước ngực, cô bé kia luôn liếc trộm hình xăm này, rõ ràng là nhát như chuột đồng còn giả vờ bình tĩnh, ánh mắt dao động nhưng lộ ra bướng bỉnh, ngây thơ và buồn cười như vậy, đột nhiên anh rất muốn trêu chọc.

Bên trong cuộc sống lao tù, dù sao cũng phải tìm chút thú vui.
Chương Tiếp »