Dương Khang mắng xong một câu liền giơ tay muốn đánh, Âu Dương Khắc nhưng không phải Quách Tĩnh, có thể đánh tơi bời một chút cho hả hận được. Người này không để cho người khác ra tay với mình dễ dàng, nói chuyện rõ ràng nhưng ánh mắt lại ôn nhu vô tội. Khiến Dương Khang thật ngượng ngùng, muốn nói nhưng miệng cũng không biết nên nói cái gì, trên mặt nóng lên, chỉ cảm thấy chân tay luống cuống, đơn giản đành thả người theo tửu lâu mà nhảy xuống, người kia đuổi tới lan can giữ lại, dùng thanh âm vô cùng dễ nghe nhẹ nhàng hô:
“A nha, Dương công tử, không cần đi vội vã vậy a, tại hạ còn chưa nói xong… Ai da, vì sao ngươi mỗi lần đều như thế, vội vàng mà đi, tại hạ đuổi theo thật sự… thật … mệt… nha …”
Hừ, gạt người, khinh công của ngươi rõ ràng tốt như vậy.
Âu Dương Khắc lần này tới là một tín hiệu,nói rằng Hoàn Nhan Hồng Liệt vẫn như trước nhớ thương hắn, tên quân sư này đã đến, hẳn sẽ có chuyện xảy ra. Dương Khang biết nơi này không thể ngu ngốc mà ở lại, quay về khách điếm kéo Mục Niệm Từ vội vàng đi về phía nam. Thật sự là hắn muốn tới Ngưu Gia Thôn nam cày ruộng nữ dệt vải sao? Lòng Dương Khang mờ mịt tràn đầy, nhưng dù sao biên kịch an bài như vậy, đành phải đi bước nào tính bước ấy vậy.
Sự thật đã chứng minh, tin tưởng vào biên kịch thì kết quả sẽ hỏng bét. Hắn vừa tới nơi này thì bố cáo truy nã đã dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, đến Ngưu Gia Thôn vừa dàn xếp ổn thỏa thì tối đến đã bị nhốt vào đại lao.
Trải qua tất thảy như bị hãm hại, bị truy nã, bức cung, tra tấn. Tất cả biến cố đều vùn vụt tới, Dương Khang giận tới tức ngực, khiến nộ khí công tâm, nhất thời ngất đi, cuối cùng nằm ở trên giường của Âu Dương Khắc. Tuy là đầy mặt phong trần cùng khắp người là máu đen, nhưng mỹ nhân dù lạc phách cũng vẫn có một đoạn phong tình. Âu Dương Khắc e ngại hạ nhân làm việc không tốt, muốn tự mình động thủ, nhìn hạ nhân giúp Dương Khang lau mặt thay quần áo, nhìn thôi mà tâm thần đã nhộn nhạo rồi.Thật sự có thể lợi dụng cơ hội tốt lúc người ta gặp khó khăn, nhưng hắn là một người tự phụ, nên không muốn làm những hành động hạ lưu.
Bởi vậy dù phát tình nhưng vẫn cư xử giữ lễ, chỉ ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, nhìn say mê mỹ mạo phong lưu đang ngủ dưới ánh nến như là một phần thưởng, ngâm nga thơ tình:
“Đông phong niểu niểu phiếm sùng quang,
Hương vụ không mông nguyệt chuyển lang.
Chích khủng dạ thâm hoa thụy khứ,
Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang…”
( Đây là bài ” Hoa Hải Đường “của Tô Đông Pha, dịch thơ của Hoàng Tạo là
“Phe phẩy màu xuân ngọn gió đông,
Bên thềm sương ngát ánh trăng l*иg.
Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ,
Khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng ”
Ý của bạn Khắc là Khang Nhi mỹ nhân xinh đẹp như hoa hải đường a ^^)
Chữ cuối cùng còn chưa kịp dứt, Dương Khang liền xoay người ngồi dậy, trái phải nhìn quanh một lượt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng được trang trí khá tinh xảo, ngồi bên cạnh bàn là một người quen thuộc, một thân bạch y, phong thần tuấn nhã, cười dài nhìn hắn. Dương Khang trong lòng giật mình, hừ một tiếng: “Ngươi lại diễn trò gì vậy, không biết là ta ghét sao?”
Âu Dương Khắc thấy hắn tỉnh lại, không chút hoang mang đặt chén trà xuống, nắm cây quạt đứng dậy, đi phía trước thong thả hai bước, ra vẻ khó hiểu trả lời: “Cái gì diễn trò? Lần này, là ta cứu ngươi a.”
“Cứu ta? … Đừng giả bộ.” Dương Khang day day huyệt Thái Dương, lạnh lùng nói.”Nói mau đi, ngươi lại muốn như thế nào? Tới khuyên ta quay về Đại Kim?”
“Điều này không cần tại hạ nói rõ, Dương công tử nếu vẫn là tiểu vương gia của Đại Kim, sao có thể giống như hôm nay, mưa gió phiêu bạt, không có chỗ ở cố định, lo lắng hãi hùng, chính là hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả một quan huyện nho nhỏ của Đại Tống đều có thể tùy ý hãm hại. Dương công tử nếu có thể trở lại bên người Vương gia, chí lớn bá nghiệp, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, còn có vạn người kính ngưỡng…”
Dương Khang ngơ ngác mà nghe.
Âu Dương Khắc thấy hắn lắng nghe như vậy, rất đắc ý, tiếp tục nói: “… Chẳng lẽ cứ phải kiên cường làm bình dân Đại Tống, huống chi, ngươi thật sự cam tâm ở thời loạn thế mà không có tiếng tăm gì, làm dân đen tham sống sợ chết …”
Dương Khang bỗng nhiên nhảy dựng lên ngắt lời hắn: “Âu Dương Khắc, ta cho ngươi biết, ta là hậu nhân của Dương gia, cha ta nói, Dương gia ở Đại Tống cũng là vạn người kính ngưỡng!”
“Đúng vậy sao?”
“Không sai!” Dương Khang trước còn giống đang giận mà cãi, càng nói càng như bay lên, “Cha ta đã cho ta xem phim ‘Thiếu niên Dương gia tướng’, Dương gia tướng năm đó kháng Kim, người Kim nghe tiếng đã sợ mất mật, bởi vậy hậu nhân Dương gia ở Đại Tống được tôn kính!”
“Nga —— bất quá theo tại hạ biết, Dương gia tướng hình như là kháng Liêu, không phải kháng Kim…”
“…”
“A, thực xin lỗi, tại hạ… có phải nói sai không?” Âu Dương Khắc thoáng nhìn thấy mặt Dương Khang suy sụp xuống, vội ôn nhu tạ lỗi.
Dương Khang trầm mặc nửa ngày, thở thật dài nói: “Âu Dương Khắc, ngươi…”
“Ôi chao, Dương công tử?”
“Ngươi thật sự là tên thuyết khách thối nát nhất trong lịch sử “.