Chương 52: Mãnh nam rơi lệ

Edit: Yan

==================

Hôm nay nhân viên giao hàng Haidilao tiếp nhận một đơn hàng phải nói là kỳ ảo nhất kiếp giao hàng của mình — Từ trước đến nay chưa gặp ai ăn lẩu ở khách sạn tình thú hết!

Hệt như mật vụ giao dịch, cậu shipper cùng với Sơ Ân đeo khẩu trang kính râm lén lén lút lút tiến hành giao tiếp.

Trong phòng có một cái bàn gỗ tròn, góc bàn còn treo một cái còng tay da, lỗ tai cậu shipper đỏ bừng, rủ mắt phủ vải nhựa lên bàn rồi đặt bếp từ bắt đầu điều chỉnh đáy nồi.

Sơ Ân nhỏ giọng nói: "Bỏ ít ớt cay một chút."

Trong WC lờ mờ bỗng nhiên truyền ra một giọng nam khàn khàn trầm thấp: "Em nói cái gì?"

Sơ Ân: "......"

Shipper Haidilao: "......"

Nam... là nam???!

Tay cậu run lên suýt nữa làm rớt nước cốt vào trong nước.

Sau đó Ngụy Lai tắm rửa xong đi từ Wc ra, buộc áo tắm dài ngồi xuống xích đu, đột nhiên hắn ý thức được nhiều năm trôi qua Ngụy Lai hắn rốt cuộc lại từ nông nô trở mình một lần nữa, Ngụy cục cưng ngồi trên xích đu quơ quơ, ung dung hoa lệ nói: "Tiểu Ân tử, trước tiên thả thịt bò cho Ngụy quý phi nào."

(Chỗ tiểu Ân tử gốc là 小嘤子 tiểu anh tử, chữ anh là cái chữ hự mà cục Ân hay nói á, nhưng mình chả biết edit sao nên để tiểu Ân tử nha)

Sơ Ân kéo màn lụa đỏ sậm lên, tháo kính râm ngoan ngoãn thả thịt bò cho Ngụy cục cưng.

Ngụy Lai lại nói: "Nước chấm không cần quá khoa trương, ba miếng gừng, hai muỗng ớt cay, nửa chén dấm, thêm một xíu xiu đường."

Sơ Ân nghiêm khắc dựa theo Ngụy Lai dặn dò điều phối thật tốt nước chấm. Sơ Ân bằng một tay tuyệt kỹ ăn vạ cưỡi ở trên đầu Ngụy Lai tác oai tác quái nhiều năm, hiển nhiên nghiệp vụ khom lưng cúi đầu cực kỳ không thuần thục, kẹp thịt nhìn chằm chằm Ngụy Lai không biết như thế nào cho phải.

Ngụy Lai cười cười mở miệng, Sơ Ân vội vàng đưa thịt bò vào miệng Ngụy Lai, Ngụy Lai nhai nhai rốt cuộc cũng nếm được vị thịt, hài lòng.

Có đôi khi Sơ Ân muốn Ngụy Lai đút đồ ăn cho mình, trọng điểm không phải ở đồ ăn mà là ở hưởng thụ chiều chuộng của Ngụy Lai, còn Ngụy Lai sau khi được bón cho một miếng thì lại cảm thấy trống rỗng, không cần Sơ Ân đút nữa mà tự mình cầm muỗng vớt một miếng to vùi đầu ăn.

Vui sướиɠ! Thỏa mãn! Đây mới là ước nguyện ban đầu thuở hắn mới đến Thành Đô!

Sơ Ân thấy mình không có đất dụng võ đành buông đũa yên lặng ôm lấy đùi Ngụy Lai.

Sơ Ân: "Em sai rồi."

Ngụy Lai nói móc: "Ồ, Sơ đại minh tinh sao có thể sai? Mạch não của Sơ Ân không sai, người sai là thế giới này."

"Em......Em sợ." Sơ Ân cọ cọ đùi Ngụy Lai hai tay giao nhau ôm lấy khẽ meo meo nói: "Ngụy Lai, có phải là anh thấy em phiền không..."

Ngụy Lai: "...... Không có."

Sơ Ân: "Anh gạt ta."

Tục ngữ nói cũng thật là đúng Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, Sơ Ân là tuyệt thế đại tác phẩm nhão nhão dính dính thành tinh, chờ mới mẻ ban đầu qua đi, khoảng chừng sáu bảy năm sau vẫn vậy thì hẳn là sớm điên rồi nhưng cố tình Ngụy Lai lại nuốt trôi bộ dạng này của Sơ Ân.

Ngụy Lai nghĩ nghĩ, nguyên nhân hắn thua không tự kiềm chế nổi trên người Sơ Ân xét đến cùng còn phải trách ba mẹ hắn. Nhà hắn quả thực là rất có tiền, tuy rằng không phải đến nông nỗi lưu lạc từ khi còn nhỏ chỉ có một món đồ chơi là cục lông như Sơ Ân nhưng từ thời thơ ấu hắn đã sống trong sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể bị ba mẹ vứt bỏ.

Mỗi một lần bọn họ cãi nhau sẽ bắt đầu thương lượng chia nhà, mẹ nói muốn đi tìm đàn ông, ba nói ông không thiếu phụ nữ trẻ đẹp, có một lần Ngụy Lai hỏi: "Vậy còn con?" Bọn họ cùng nhìn hắn, tựa như lần đầu tiên phát hiện hai người còn có một đứa con.

Sơ Ân cần hắn, thời thời khắc khắc bày ra dáng vẻ không có hắn là không sống nổi, cái này làm cho Ngụy Lai cảm thấy mình được cần đến, hắn ở chỗ của Sơ Ân chính là bảo bối.

Vốn dĩ hắn sống như một chiếc khinh khí cầu bay khắp nơi, Sơ Ân lại như một con mèo cam mập mạp nặng trĩu, không nói đạo lý gì mà lôi kéo dây thừng của hắn, kêu meo meo đòi ăn, muốn ôm ấp hôn hít nâng lên cao, hầu hạ không tốt còn giận dỗi.

Quả thực có đôi khi áp lực cũng hơi lớn.

Chỉ là, chỉ có lúc Sơ Ân ở bên cạnh Ngụy Lai mới có cảm giác chân thật.

Vốn dĩ tình yêu cũng như nuôi mèo vậy, bạn xoa xoa cái bụng mèo mềm mại, hít hít chỏm lông trên đầu nó nhưng mà cũng phải dọn phân cho nó, thỉnh thoảng còn phải chịu đựng tính tính sớm nắng chiều mưa của nó, sau khi thấy nó cào hỏng bét cả nhà nhưng vẫn cười tha thứ.

Vì thế, Ngụy Lai cười tha thứ, Ngụy cục cưng tự động giáng cấp thành Ngụy tú bà thuần thục bón cho Sơ Ân một viên cá viên.

"Vừa nãy anh muốn nói, đáng tiếc là miệng bị chặn lại rồi." Ngụy Lai xoa xoa tóc Sơ Ân, "Anh cũng yêu em, Sơ Ân."

Đầu Sơ Ân gác trên đùi Ngụy Lai ngửa mặt nhìn hắn, cánh mũi giật giật, hai mắt cũng lấp lánh ánh nước.

"Chỉ yêu có một mình cục Ân của anh thôi." Ngụy Lai vỗ vỗ bụng, "Loại kí©h thí©ɧ kiểu bệnh kiều play này anh cũng rất thích nhưng mà lần sau không được ăn cơm hộp của anh."

Sơ Ân ừ một tiếng vùi mặt vào bụng Ngụy Lai, nghèn nghẹn nói: "Mẹ kế của anh tìm anh làm gì? có phải là muốn anh đi xem mắt không?"

Ngụy Lai: "Không biết. Anh đã 38, đến tuổi này rồi còn ai có thể quản anh nữa."

Sơ Ân phỏng đoán nói: "Có phải là vì ba của anh... ừm...lớn tuổi rồi..."

Ngụy Lai điềm tĩnh nói: "Nói sau đi, thật sự có chuyện lớn xảy ra thì nhất định sẽ có thân thích gọi điện thoại cho anh, đừng lo."

Lông xù của Sơ Ân mấy ngày nay bị Ngụy Lai vuốt mềm mượt bóng loáng. Ngụy Lai một lòng trầm mê ăn lẩu Sơ Ân liền ôm cẳng chân Ngụy Lai, cọ cọ đùi, dán dán bụng, muốn ăn cái gì thì giựt giựt lông chân Ngụy Lai, Ngụy Lai ngầm hiểu sẽ nhúng thịt cho cậu ăn.

Phía ngoài màn đỏ, cậu em shipper trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng hai người đang rúc vào nhau không khỏi dơ ngón tay cái phục sát đất— Vịt con (MB) đeo kính râm kia quá chuyên nghiệp, mãnh nam rơi lệ.jgp!

Ngụy Lai ăn uống no đủ, tâm tình Sơ Ân cũng an an nhàn, hai người bèn lên giường ngủ một giấc rồi mới chậm chạp lái xe về nhà.

Hai người tay trong tay đi ra gara, Ngụy Lai nói: "Em muốn tản bộ ở vườn hoa một lát không?"

Sơ Ân gật gật đầu, nói: "Về nhà mang Đại Quất cùng đi nhé."

Ngụy Lai nói: "Nó đi vài bước liền không được, kết quả là còn không phải để anh ôm à."

Sơ Ân nói: "Lần này em ôm."

Ngụy Lai đầy mặt không tin, "Y ~ lần trước em còn muốn anh cõng đi đó. Em xem em như vậy về sau anh dưỡng lão khẳng định là không trông cậy nổi vào em."

Sơ Ân: "......"

Đang lúc Sơ Ân định ngạo kiều biện giải vài câu chợt nghe phía sau truyền đến tiếng gọi của phụ nữ.

"Ngụy Lai ——"

Sơ Ân quay đầu lại thấy người phụ nữ nắm tay bạn nhỏ hồi sáng đang đứng ở cửa hàng tiện lợi vẫy tay với Ngụy Lai.

Sơ Ân theo bản năng mà buông ra Ngụy Lai tay, Ngụy Lai sờ soạng cầm chặt lấy tay cậu, nhẹ giọng nói: "Không sao, anh đã comeout rồi."

Đồng tử Sơ Ân co rụt lại, trong lòng kích động nổi lên sóng to gió lớn— Ngụy Lai đã come out với gia đình rồi? Khi nào? trước khi ở bên cậu hay là sau đó?

Nhưng không chờ Sơ Ân hỏi một câu rõ ràng, người phụ nữ kia đã dẫm lên giày cao gót chạy chậm đến trước mặt hai người.

"Ai da, mẹ ơi, Ngụy Lai. Tôi không có số của cậu, vốn dĩ là nghĩ không đợi được cậu rồi, không ngờ đi mua cái bánh mì lại có thể đúng lúc gặp các cậu ở đây."

Người phụ nữ này trông xinh đẹp động lòng người, tóc dài màu hạt dẻ uốn xoăn, mặc váy hoa nhí, cổ áo mở ra hơi lớn lộ ra bộ ngực bồng bềnh mãnh liệt, trắng như tuyết đầu mùa, rãnh sâu không thấy đáy.

Tất nhiên là Ngụy Lai nhớ người này, cô tên là Yến Tuyết Ni, vốn dĩ là bảo mẫu nhà hắn nhưng bằng vào công phu khác biệt với đám phụ nữ yêu diễm đê tiện khác, cô trổ hết tài năng cạnh tranh với một đống người cuối cùng kết hôn với ba hắn trở thành mẹ kế của Ngụy Lai.

Mẹ kế thì mẹ kế thôi nhưng mà ytn còn nhỏ hơn Ngụy Lai 5 tuổi, nói đó là em gái hắn cũng không quá, thật sự là vô cùng xấu hổ.

Xấu hổ đến mức Ngụy Lai tỏ thái độ với cô cũng ngại tỏ, ho khan một tiếng nói: "Sao cô lại đến đây?"

Yến Tuyết Ni nói: "Tôi mang Ngụy Quy đến thăm cậu."

Ngụy Lai: "...... À, Ngụy Quy đâu?"

"Đang ở với bảo mẫu ở khách sạn! ầm ỹ muốn ăn bánh mì làm tôi phiền đau cả đầu nên mua cho nó một túi." Yến Tuyết Ni lắc lắc cái túi đang xách theo cười với Sơ Ân, " Tôi là mẹ kế của nk, cậu gọi tôi là mẹ hoặc dì đều được."

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân căng thẳng muốn chết, ừ một tiếng, bản khuôn mặt thoạt nhìn phi thường nghiêm túc, như là muốn một quyền đem Yến Tuyết Ni đánh chạy.

Ngụy Lai kéo Sơ Ân ra phía sau, bất đắc dĩ nói: "Nói thẳng đi, rốt cuộc vì sao cô tìm tôi? Là ba tôi không được hay là cô cãi nhau với ông ta?"

Trong lòng Sơ Ân thầm nghĩ, hoặc là trong nhà muốn chia tài sản, mẹ kế trước tiên sẽ hãm hại con trưởng, tiểu thuyết đều viết như vậy đó!

Yến Tuyết Ni do dự một lát, nói: "Ngụy Lai, tôi nghe ba cậu nói thành tích học tập của cậu rất tốt? chính là cái loại học bá siêu cấp í phải không?"

Ngụy Lai: "......"

Sơ Ân trịnh trọng gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Yến Tuyết Ni thở dài, nói: "Vốn dĩ tôi cho rằng cậu thông minh như vậy thì gen của ba cậu hẳn là không kém. Không ngờ em trai cậu, à chính là Ngụy Quy. Haizz... Cậu biết không, điểm thi cuối kỳ năm nay của nó, ngữ văn toán học đều không đạt tiêu chuẩn."

Ngụy Lai: "......"

Sơ Ân nghĩ thầm, cái gì? Sao bảo là thiên tài nhí cơ mà?

Yến Tuyết Ni đau đầu nói: "Không phải là kỳ nghỉ đông tới rồi sao. Ba cậu trước khi phụ đạo cho nó đều lấy dây thừng trói tay mình lại phòng ngừa nhỡ đâu kích động oánh bể đầu Ngụy Quy."

Ngụy Lai: "...... Không phải cô định nhờ tôi dạy nó làm bài tập ngỉ đông đó chứ?"

Yến Tuyết Ni liên thanh nói: "Sao có thể chứ, đăng ký một lớp phụ đạo là được rồi. Tôi chỉ muốn... Cậu có thể giúp tôi trông nó, hun đúc cho nó chút tài năng. Cậu nói xem, trẻ con không thể thua ngay ở vạch xuất phát được nhưng mà hiện tại tôi hoài nghi, hình như Ngụy Quy đang đi lùi từ vạch xuất phát mất rồi."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Viết văn nhiều năm, từ trước đến nay người đọc vốn không đoán được tui muốn viết cái gì. Chỉ có hôm qua có một bạn đọc đoán được kịch bản Ngụy Lai ăn vụng.

Haizzz. Tịch mịch quá.